Chap 46: Những gia đình nhỏ!

*Buổi tối tại nhà Jiyeon:

Thay xong bộ quần áo ngủ, Jiyeon leo lên giường nằm cạnh con trai như mọi khi. Đưa tay lướt lướt chiếc điện thoại, Jiyeon quay sang hỏi:

- Eun Yeon! Tối nay con muốn nghe nhạc hay muốn umma kể chuyện?

Thằng bé không đáp chỉ nhích sang nằm lên cánh tay của umma nó, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai ngước lên:

- Con muốn nói chuyện với umma cơ!

- Chuyện gì ấy nhỉ?

Eunyeon chu mỏ, gương mặt nghĩ ngợi, bàn tay vòng sang ôm lấy eo umma:

- Tại sao con không có ba giống các bạn hả umma?

Tim Jiyeon như muốn ngừng đập khi giọng nói non nớt ấy hỏi thế. Vết thương lòng lại nhói lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi rồi.
Khẽ vuốt tóc con, Jiyeon đang cố tìm ra một câu trả lời đúng nghĩa nhưng Jiyeon nên đáp làm sao đây?
Jiyeon đã từng muốn quên Eunjung, muốn xóa đi tất cả quá khứ liên quan đến Eunjung nhưng làm sao có thể trong khi phiên bản thu nhỏ của Eunjung cứ ngày ngày qua lại trước mặt Jiyeon cơ chứ?
Hôn lên tóc con, đôi mắt Jiyeon bắt đầu đỏ hoe, nơi sống mũi cay xè.

- Umma xin lỗi con!

Thấy giọng nói umma có chiều thay đổi, cậu nhóc lập tức cuốn quýt lên:

- Không! Con chỉ hỏi thế thôi, con không cần ba nữa, con chỉ cần umma, mỗi mình umma thôi! Umma đừng khóc mà!

Bản thân cứ ngỡ umma buồn, umma nghĩ là mình thương ba hơn nên umma mới khóc. Dù thông minh nhưng rốt cuộc Eunyeon vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ vẫn thật đơn giản và vô tư.
Jiyeon hôn lên má con làm gương mặt trắng trẻo vương lại vài giọt nước, nhẹ nhàng nói:

- Con thực sự không muốn biết vì sao ba con không sống cùng chúng ta à?

- Không! Con không hỏi nữa, umma cũng đừng khóc nữa nha! Con chỉ cần umma là đủ lắm rồi!

Eunyeon ôm umma thật chặt, rúc mặt vào ngực umma nũng nịu. Jiyeon ôm con trai vào lòng, trái tim như bị ai đó siết chặt. Có phải Eunyeon không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ đều là lỗi của Jiyeon không? Nếu ngày đó Jiyeon không bỏ đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng làm sao Jiyeon có thể? Jiyeon còn lòng tự trọng, còn sỉ diện cơ mà. Eunjung đã nặng lời với Jiyeon và chính Eunjung đã tự chuốc lấy. Eunjung là người có lỗi lớn nhất nhất đối với Eunyeon .
Jiyeon nhắm nghiền mắt, mặc cho mọi chuyện qua đi. Bỗng giọng nói ngọt ngào của Eunyeon lại vang lên:

- Umma này!

- Hửm?

- Con muốn kể umma nghe một chuyện nhưng tuyệt đối umma đừng la con nhé!

- Láu cá! Con lại gây chuyện gì nữa sao hả? Nhóc con! - Jiyeon xoa đầu thằng bé, đưa đôi mắt trách yêu.

- Con có quen một chú kia, chú ấy tốt bụng lắm, ngày hôm nay còn đưa con đi ăn kem nữa.

- Eun Yeon!!! Không phải umma đã dặn là phải tránh tiếp xúc với người lạ sao? Con thật là hư hỏng! - Jiyeon nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Umma à.... Chú ấy thực sự không phải người xấu đâu. Con và chú đó thực sự rất có duyên với nhau, gặp nhau liên tiếp hai lần.

- Thế chú ấy và con có nói gì không?

- Có, chú ấy khen con đẹp trai và thông minh. À! Còn có cùng sở thích ăn kem sôcôla nữa!

- Thế chú ấy tên gì? Nhà ở đâu?

- Ấy chết, con quên hỏi tên mất rồi! Chú ấy nói là tuần sau phải quay về Mĩ để giải quyết công việc gì đấy. Umma à.....

Eunyeon ngập ngừng, giương đôi mắt buồn bã ngước lên nhìn umma. Jiyeon nhẹ giọng:

- Sao vậy?

- Lúc chú ấy bế con trên tay, con thực sự có cảm giác giống như được ba bế vậy. Rồi lúc ngồi ăn kem và đi xe cùng nhau nữa. Con thấy vui lắm! Umma có thể kể cho con nghe về ba có được không? Một chút thôi cũng được!

Đôi mắt bé nhỏ giống như đang cầu khẩn, gương mặt đó y như Eunjung. Giống đến bất ngờ, sống mũi Jiyeon đỏ ửng lên. Phần vì thương con không muốn mãi giấu giếm, Jiyeon hôn lên trán thằng bé rồi thủ thỉ:

- Ba của con đẹp trai lắm, không khác gì một hot boy. Đã thế còn rất cao nữa, umma chỉ đứng tới tai của ba thôi! - Jiyeon cười nhẹ.

Eunyeon thích thú quay sang ôm Jiyeon, mắt chớp chớp:

- Ba con thực sự tuyệt vời thế sao? Umma kể tiếp đi umma!

- Rồi umma gặp ba con, lúc đầu cả hai ghét nhau lắm. Người thì khó tính, người thì trẻ con nhí nhố nên lúc nào cũng lườm liếc nhau. Nhưng sau một thời gian sống chung, bama dần dần có tình cảm và thế là umma có con đấy!

Eunyeon nhăn nhăn mũi:

- Chắc toàn là umma ăn hiếp ba chứ gì!

Jiyeon cười hiền đưa tay véo mũi thằng nhóc:

- Lại đứng về phe của ba rồi!

- Rồi sau đó thì sao? Ba con và umma như thế nào nữa?

- Ba con đang ở một nơi rất xa, vì thế nên chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau được.

Áp mặt vào ngực của umma, nhóc lại hỏi:

- Umma này! Con muốn xin umma một việc có được không?

- Việc gì ấy nhỉ?

- Còn một tuần nữa là chú hot boy kia đi rồi, con thực sự rất mến chú ấy. Umma cho con đi ăn kem với chú ấy một buổi nữa nha!

- Sao con lại tùy tiện như thế? Nhỡ đó là người xấu bắt cóc con đi luôn thì sao?

- Không phải đâu! Chú đó không phải là người xấu đâu. Chú ấy đi xe hơi sang trọng lại dịu dàng với trẻ con nữa. Umma cho phép đi mà umma!

Cái giọng non nớt van nài thống thiết, Jiyeon thầm kêu trời mà không biết phải làm sao. Thằng bé này đúng là một đứa nhỏ cứng đầu, không biết tìm lí do nào để ngăn cản con nữa.
Kéo chăn qua người, Jiyeon lập tức bắt sang chủ đề khác:

- Khuya lắm rồi! Mai ở trường còn có bài kiểm tra, con ngủ sớm đi!

- Con không chịu, umma đồng ý thì con mới ngủ! - Đạp tung chăn ra, cậu nhóc mếu máo.

- Umma cho ra sân ngủ bây giờ, ngoan ngủ đi!

- Umma cho con đi nha umma, chỉ là ăn kem cùng nhau thôi mà!

- Umma sẽ suy nghĩ lại, giờ thì con có ngủ hay không? - Jiyeon gằn giọng.

Nghe ba từ "suy nghĩ lại" từ miệng của Jiyeon, Eunyeon mừng quýnh cả người:

- Dạ, ngủ ạ!

Khẽ tắt đèn, nghe những tiếng thở đều đều của con trai, Jiyeon thực sự nhẹ nhõm hẳn. Bỗng nghĩ đến những chuyện ban nãy, Jiyeon lại nhớ Eunjung.
Nước mắt thấm ướt cả gối, Jiyeon ước phải chi bây giờ trên chiếc giường này có cả ba người thì hạnh phúc biết mấy. Eunyeon sẽ không phải khao khát có ba như thế. Jiyeon cũng chẳng cần dằn vặt suốt bao năm nay.
Không biết người chú đẹp trai mà thằng bé nhắc đến là ai, hẳn là phải thú vị lắm nên thằng nhóc mới thích thú như thế. Jiyeon vẫn không thực sự an tâm, nếu lỡ là kẻ xấu thì biết tính làm sao?
Eunyeon là mạng sống của Jiyeon, nếu lỡ có chuyện gì làm sao Jiyeon sống nổi? Nhưng nếu không cho phép thì cũng thấy tội nghiệp cho con trai, trông háo hức thế kia mà.

Thôi thì coi như tiễn người chú kia về nước, Jiyeon quyết định sẽ cho Eunyeon đi ăn kem một lúc. Chắc sẽ không sao đâu vì nếu muốn làm hại thì đã ra tay từ lâu rồi. Với lại với thế lực của Jiyeon hiện giờ, Jiyeon không tin không bảo vệ được con mình.
Jiyeon trở về quản lí 10 cái quán bar kia, tuy nhiên luôn giấu đi danh tính vì sợ thế lực của Hắc Long Bang sẽ tìm ra. Người ta chỉ biết thành phố này lại được ổn định như 7 năm về trước, và cái tên Lucifer lại được đồn thổi.
________

*Tại khách sạn của Eunjung:

Eunjung vì nôn nao trong lòng không ngủ được nên lấy điện thoại rồi ấn số của Hyunwoo. Chuông đổ hồi đầu tiên thì đã có người bắt máy:

- Alô. Tao nghe đây!

- Bên đó ổn chứ? - Eunjung hỏi.
- Câu đó để tao hỏi mày mới đúng!

- Ừ thì tao đang trong thời gian suy nghĩ, chuyến hàng đó tao có linh tính là nó không ổn. - Eunjung nằm sấp trên giường, gương mặt nhăn lại.

- Cần gì phải suy nghĩ cho khổ, hiện tại lô hàng đó đang ở một bến cảng ở Mĩ. Cho người điều tra là ra ngay thôi mà!

- Thế lực Hắc Long Bang đồng ý vận chuyển và coi sóc một lô hàng là việc không hề nhỏ. Thế nào các Bang Hội khác cũng sẽ dòm ngó, vì thế phải đảm bảo lô hàng này an toàn không được dính dáng đến các loại hàng cấm.

- Mày khéo lo, dù có bị bắt thì umma Bang Chủ chỉ cần búng tay một cái. CIA* cũng không làm gì được ta!

*CIA (Central Intelligence Agency): Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Hoa Kì.

- Cái đó tao không lo, mày không biết đến hai chữ Uy Tín hả thằng ngu? - Eunjung gằn giọng.

- Suốt ngày mày cứ lo xa..... Thôi được rồi! Tao sẽ thăm dò lô hàng đó giúp mày! Đúng là oải thật!

- Tốt nhất là vậy đi!

Eunjung định gác máy, nhưng nhớ lại điều gì đó bèn nói vội vào điện thoại:

- Mà đã có tin tức gì của Jiyeon chưa?

- Chưa! Mày vẫn còn nhớ cô ấy sao?

- Đùa vui nhỉ? Không nhớ cô ấy thì nhớ ai? Vợ mày à?

- Tao thò tay sang bóp cổ mày chết bây giờ đấy thằng khốn nạn! Tao cứ ngỡ mày quên mất Jiyeon rồi chứ.

- Không! Cô ấy mãi mãi là vợ của tao và là người duy nhất mà tao yêu! À mà này...... Trong thời gian tao ở bên đây có một chuyện thú vị lắm! - Eunjung bỗng mỉm cười vui vẻ.

- Chuyện gì thế?

- Tao gặp một thằng nhóc, xinh trai cực kì nhé! Đã thế mà còn thông minh xuất chúng nữa, à....thông minh hơn cả mày!

- Mày so sánh cái kiểu gì thế hả? Lại dìm hàng! - HyomWoo ngán ngẩm.

- Haha.....Tao đùa thôi!

- Chuyện hết sức thú vị hé! - HyunWoo châm chọc.

- À quên mất vấn đề chính, thằng bé đó có gương mặt đẹp trai lắm! Tao cứ ngờ ngợ là mình đã gặp ở đâu mà không nhớ ra, cuối cùng hôm qua sau khi xem ảnh lúc nhỏ của tao thì mới thực sự giật mình đấy!

- Sao? Giật mình chuyện gì?

- Thằng nhỏ có khuôn mặt giống tao y như đúc, kể cả cách nói chuyện lẫn sở thích luôn. Ghê chưa? Hehe.... - Eunjung nhe răng cười thích thú.

- Cười con khỉ! Coi chừng lúc trước mày chơi bời bậy bạ nên có con ngoài giá thú đấy ba! Kaka...... - HyunWoo vô ý đùa.

- Tao cắt lươi mày bây giờ thằng cô hồn cát đản! Trù ẻo à? Con người ta có pama đàng hoàng, nói bậy bạ dân chúng cắt lưỡi mày nhá!

- Mày có tật giật mình à? Haha... Tao nói đùa mà sợ thế thì coi như đúng rồi còn gì?

- Bớt nhảm giùm cái đi thằng mặt lừa! Thôi nha, tao cúp máy đây! Nhớ điều tra lô hàng đó càng nhanh càng tốt đấy!

- Ok.

Eunjung buông chiếc điện thoại xuống chiếc giường trắng sang trọng, tay gác lên trán trong đầu lại suy nghĩ về cậu nhóc đáng yêu ấy. Cảm gần gũi, quen thuộc ấy là như thế nào?
----------

*Biệt thự của KangIn:

- Bang Chủ! Tôi có một tin này rất hay ho! - Viên trợ lí thân cận tiến vào thư phòng, nơi KangIn đang gác chân lên bàn để nhấm nháp ly rượu vang đắt tiền.

- Có chuyện gì vậy? - Ngẩng đầu dậy đưa mắt nhìn kẻ đối diện.

- Tôi điều tra được một số thông tin bất ngờ từ thằng bé đã đi ăn cùng với Ham Eunjung!

Ông ta thoạt đầu tỏ ra ngán ngẩm, tiếp tục tựa đầu lên ghế nhắm hờ đôi mắt:

- Nói mau đi rồi cút ra ngoài!

- Nó tên Park Eun Yeon và chính là con trai của Park JiYeon!

- Cái gì??? - KangIn bật dậy như lò xo, đôi măt mở trừng như không thể tin được.

- Chẳng phải chính là Lucifer một thời lừng danh của cái thành phố này sao? Bảy năm trước cô ta đã lấy chồng và sang Mĩ rồi mà? - KangIn vẻ mặt ngạc nhiên hết cỡ đáp.

- Có một điều Ngài không biết đó chính là cô ta đã kết hôn với Ham Eunjung và chính thức trở thành thiếu phu nhân Hắc Long Bang vào năm đó.
Vẻ mặt đăm chiêu, KangIn tiếp:

- Thảo nào thời gian ấy, giới giang hồ đồn thổi lên một sự việc. Họ nói rằng Hắc Long Bang xuất hiện một Bang Chủ tương lai kế nghiệp Kim Taehee, thì ra chính là Park Jiyeon. Không ngờ thật đấy! Thế lẽ nào....... - Sắc mặt bỗng chốc thay đổi, dường như đã phát hiện ra điều gì đó đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tên trợ lí.

Viên trợ lí gật đầu chắc chắn. KangIn nở nụ cười ma mãnh, tà ác:

- Haha.... Được lắm! Ham Eunjung, tao chờ ngày này đã 10 năm rồi!!!!!

- Dường như Eunjung vẫn chưa phát hiện ra thằng bé là con Eunjung, cả hai cứ như là chú cháu mới quen vậy đấy! Tôi dám chắc năm đó Park Jiyeon đã rời bỏ Eunjung trong khi bản thân đang mang thai.

- Tốt lắm! Những thông tin này của người quả thật rất tốt haha......

- Cám ơn Bang Chủ!

Gương mặt cáo già toan tính, môi nở nụ cười đầy ám muội:

"Ham Eunjung! Haha... Mày sẽ không ngờ đâu! Haha...."
----------

*Biệt thự Hắc Long thành phố New York:

11h khuya:

Một chàng trai mặc bộ đồ ngủ dài tay trông cực baby nhé. Khổ nổi anh ta đang gục lên gục xuống bên cạnh một cái nôi em bé, nói đúng hơn là đang ngủ gật.
Gần đó có một chiếc giường rộng lớn, và trong chiếc chăn ấm áp là gương mặt xinh đẹp mê hồn. Cô ấy ngủ rất ngon, tiếng thở đều đều lắng vào màn đem tĩnh mịch.

"Oe......oe........oe"

Tiếng khóc của đứa bé cất lên trong không gian vắng lặng. Tuy nhiên hai vợ chồng "trâu bò" vẫn cứ ngủ và ngủ.
Đứa bé chưa đầy ba tháng tuổi thấy bama không ngó ngàng gì đến mình liền khóc to hơn. Tiếng khóc càng ngày càng lớn và dai dẳng hơn.

"Oe.....oe....oe....."

Cô gái trên giường khẽ trở mình, gương mặt say ke nhìn chồng:

- Yonghwa!

Im lặng.............

"Oa.....oa......oa"

- Yonghwa!

Không một tiếng đáp........

- YUN YONGHWA !!@#!!$%!!!!!!

"Rầm"

- Ui da!

Vâng tiếng hét có một không hai không những làm đứa bé im bặt mà còn làm ba nó té cả ghế. Như biết thân biết phận, tiểu bảo bối im lặng nghe ngóng. Umma mà nổi cáu thì chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: Kinh khủng.
Yonghwa từ từ ngồi dậy, đưa tay xoa mông:

- Có chuyện gì sao?

- Anh ngồi canh con kiểu gì mà nó khóc um lên vậy hả?
Biết lí do là mình, tiểu bảo bối lại khóc ré lên một lần nữa khẳng định lại lời nói của umma.

"Oa...oa....oa"

Yonghwa lính quýnh bế thằng bé lên, gương mặt nhăn nhó trong phát tội nghiệp:

- Anh xin lỗi! Tại anh ngủ quên mất! Xin lỗi cục cưng của ba, làm ơn nín đi mà!

Hôn cái chụt lên đôi má hồng phúng phính, bé con bi bô trong miệng không khóc nữa nhưng nước mắt nước mũi vẫn tèm lem.

- Anh đã hứa mỗi người canh con một đêm mà khi đến phiên thì anh lại ngủ! Ban ngày em chưa đủ mệt sao? Anh thật là.....

Soojung nằm phịch xuống giường, thái độ có vẻ hơi tức tối đôi chút. Yonghwa đặt cục cưng xuống nôi rồi đến bên cạnh ngồi lên giường:

- Anh xin lỗi mà! Công việc ban ngày ở công ty nhiều quá nên anh mệt! - Đưa tay lên dụi mắt, anh nở nụ cười tỏa nắng nhìn vợ.

Nhìn chồng cực khổ, Soojung không đành lòng trách mắng. Thấy thế nên ngồi dậy dùng hai tay áp vào má chồng ngọt ngào:

- Thế hôm nay anh ngủ đi! Em sẽ canh chừng con!

Đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ, cô định bước xuống giường thì Yonghwa liền nắm tay cô kéo lại:

- Thôi đi! Chắc con ngủ rồi nên không cần canh đâu. Cả ngày hôm nay có lẽ em mệt mỏi lắm!

Soojung lùi lại ngồi xuống giường:

- Có umma trông chừng hộ nên em cũng không mệt lắm! Công việc nhiều lắm sao? - Nhìn mặt Yonghwa, Soojung bỗng thấy xót xa.

- Em thử nghĩ xem có nhiều không khi anh gánh vác cả hai tập đoàn Hắc Long và LK?

Ôm lấy chồng, Soojung giả vờ trêu:

- Nhìn mấy cô thư ký chân dài thì tự nhiên sẽ hết mệt thôi!

- Vợ anh là đẹp nhất! - Thì thầm bên tai.

- Uầy, nổi cả da gà! Ông xã à, anh thực sự đáng yêu lắm! - Ôm lấy cổ Yonghwa lắc lư một cách tình tứ, cả hai cứ như còn là học sinh cấp ba ấy.

- Nè, em có biết nếu em cứ đưa đẩy như thế thì đêm nay cả hai chúng ta sẽ đều mất ngủ hay không? - Yonghwa cười gian.

- Cuồng dâm sinh hoang tưởng à?

- Thử xem!

- Á.... Yonghwa! Đồ xấu xa! Coi chừng con khóc kìa!

- Nó ngủ ngoan rồi! Yên tâm đi mà!

Và vâng! Tiểu bảo bối rất biết điều khi quyết định nhắm mắt đi ngủ. Nếu cứ khóc rống lên thế nào umma cũng sẽ nổi giận và hai cha con sẽ lại hưởng "bom tự chế" mất.
_____

*Tại một căn biệt thự khác:

Cậu nhóc ba tuổi ôm con gấu nhỏ mở cửa phòng bama. Người bố 24 tuổi đẹp trai khỏi chê đang ngồi bấm máy tính lạch cạch trên giường liền ngạc nhiên:

- DiO, sao con lại qua đây?

Nghe chồng hỏi, cô vợ đang ngồi ở bàn trang điểm liền quay lại:

- Khuya rồi đấy! Sao con không ngủ đi, bảo bối của umma!

- Con muốn ngủ chung với bama!

Leo lên giường, cậu nhóc bụ bẫm đáng yêu liền nhào vào lòng ba. Cất máy tính, Yoseob liền bẹo má con trai:

- Không được đâu! Umma sẽ cho hai cha con ra ngoài hành lang mất! Mọi khi con vẫn ngủ một mình mà?

- Nhưng hôm nay con cảm thấy sợ, cho con ngủ với bama một đêm thôi!

IU leo lên giường, kéo chăn lên đắp cho con trai. Khẽ vuốt tóc rồi hôn lên trán con, cô bảo:

- Thế con sợ điều gì?

- Con sợ ma! Con ma trong phim mà ban chiều ba coi đấy! - Đôi mắt nhỏ ngây thơ giương lên nhìn cô.

IU khẽ lườm Yoseob một cái:

- Đã bảo đừng cho con thấy mấy cái đó mà! Anh đúng thật là.....

- Hì hì..... Anh xin lỗi! Mà muốn ngủ lại phòng ba thì phải trả lời đúng một câu hỏi.

- Appa cứ hỏi đi!

- Nếu lỡ tay ấn close thì làm sao mở nhanh tab vừa đóng? Kiểm tra lại bài học sáng nay nào!

Cậu nhóc đáp lai khi chưa đầy ba giây nghĩ ngợi:

- Ctrl + Shift + T ...thưa ba!

Khẽ mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, Yoseob gật đầu:

- Đúng rồi! Thế mới giỏi đấy!

- Hai cha con suốt ngày cứ mở miệng ra là máy tính, thiệt là không nói nổi!

- Em phải vui vì con giỏi giống anh chứ!

IU hậm hực nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho Dio rồi tắt đèn:

- Ngủ sớm đi nhóc! Mai umma đưa con đi siêu thị!

"Chụt"

- Con thích đi siêu thị! Bama ngủ ngon!

Ai ai cũng hạnh phúc với gia đình riêng rồi nhỉ?

End chap 46

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: