Chương 13: Lo Lắng.
-" Muộn thế này nàng đi một mình sẽ rất nguy hiểm, để thuộc hạ của ta đưa nàng về được không?"
Kim Thạc Trân lo lắng hỏi, tiểu thần y đã không muốn tiết lộ danh tính, hắn cũng không vội ép nàng, dù sao khi chân hắn lành lại, hắn cũng sẽ tìm được danh tính của nàng thôi.
-" Thuộc hạ của ngươi đưa ta về thì ngươi tính sao? Ta đâu thể để ngươi ở đây một mình trong tình trạng này được. Ta cũng không muốn hắn biết nhà của ta, nhưng ta cũng sợ về một mình nữa. Aiyaaa... phải lựa chọn thế nào đây?"
Trịnh Y Quỳnh chợt thấy đau đầu, đúng như Kim Thạc Trân nói, bây giờ thực sự đã rất muộn, tính theo thời gian hiện đại cũng gần 12h đêm rồi, khẳng định cả tướng quân viện lúc này đều đang nháo nhào lên tìm nàng, nếu còn không về tam di nương sẽ báo quan phủ mất. Nhưng về kiểu gì bây giờ nhỉ? Về một mình thì nàng sợ gặp phải đám lưu manh ban nãy, mà để Thôi Tú Bân đưa về thì lại sợ hạ nhân trông thấy hắn sẽ lộ ra việc nàng cứu người, như thế công sức giả ngốc của nàng không phải là đổ sông đổ bể hết sao? "Phải làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây?"
-" Tại hạ lúc chạy qua đây có thấy vài toán người mặc y phục màu xám đang đốt đuốc tìm kiếm tiểu thư của bọn họ, không biết có phải hạ nhân nhà cô nương không?"
Thôi Tú Bân nhớ lại đám người ban nãy mình gặp, lại thấy Trịnh Y Quỳnh mặc một thân đồ cao cấp, rất ra dáng một tiểu thư gia đình quyền quý liền hỏi.
-" Y phục màu xám? Trong toán người ngươi gặp, ngươi có thấy thiếu nữ nào ngang tuổi ta, cao khoảng mét bảy, tóc búi cao, mặc y phục màu lam không?"
Trịnh Y Quỳnh mừng rỡ.
-" Hình như tại hạ có thấy..."
Thôi Tú Bân lục lại trí nhớ.
-" Vậy thì tốt quá! Ngươi mang ta tới gần chỗ nàng ấy là được rồi."
Trịnh Y Quỳnh cong mắt cười vui vẻ, nàng chợt nhớ ra nam nhân đang ngồi dưới đất ôn nhu nhìn mình, liền có chút không yên tâm:
-" Ngươi đi với ta rồi thì hắn phải làm sao?"
-"Không cần lo cho ta, cứ để Tú Bân hộ tống nàng trở về, ta vẫn trụ được tới lúc hắn quay lại mà."
Kim Thạc Trân khẽ cười trấn an.
-" Ngươi đừng cậy mạnh với ta, ta là đại phu, ta nghe ra được ngươi đang mệt mỏi thế nào. Nhỡ kẻ thù của ngươi tìm tới trong lúc thuộc hạ của ngươi đưa ta về thì ngươi tính sao?"
Trịnh Y Quỳnh nghiêm giọng quở trách.
-" Cô nương nói rất đúng, để chủ tử ở lại đây một mình tại hạ cũng không yên tâm. Tại hạ còn hai huynh đệ nữa đang ở bên ngoài, cô nương giúp ta chăm sóc chủ tử một lúc, ta đi tìm bọn họ và báo cho hạ nhân của cô nương tới đây đón cô nương được không?"
Thôi Tú Bân đề nghị.
-" Không cần báo cho hạ nhân của ta, ta không muốn bọn họ biết ta chữa trị chân cho chủ tử ngươi. Ta giúp ngươi chăm sóc hắn, ngươi đi tìm huynh đệ của ngươi tới đây rồi đem ta tới gần chỗ thiếu nữ ta nói ban nãy là được."
Thấy Trịnh Y Quỳnh hạ quyết tâm che giấu thân phận như vậy, hai nam nhân cũng chỉ đành đồng ý làm theo lời nàng. Thôi Tú Bân chớp mắt đã rời đi, Trịnh Y Quỳnh nhìn nam nhân không chút khí lực đang tựa vào tường nghiêng ngả, sợ hắn có thể đổ gục bất cứ lúc nào, nàng liền ngồi xuống bên cạnh, làm chỗ dựa cho hắn:
-" Ta cho ngươi mượn vai, ngươi nhắm mắt ngủ một lúc đi."
-" Cảm ơn nàng..."
Kim Thạc Trân cười nhẹ thì thào, giờ phút này hắn không hề thấy xấu hổ khi một đại nam nhân thân cao mét tám như hắn lại tựa đầu trên vai một tiểu cô nương từng lọt thỏm trong lòng hắn nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu cô nương tuy nhỏ bé, nhưng năng lực lại phi thường, nàng dùng hai canh giờ tập trung không ngừng nghỉ, mệt mỏi đến suýt ngất đi cứu về hai chân tưởng như đã tàn phế, cứu về tương lai của hắn, cứu về chiến thần của Đại Kim, thật sự không thể xem thường nàng. Hắn đã chinh chiến trên chiến trường và trong hoàng cung nhiều năm, hai mươi bảy năm sống trên đời, mười lăm năm trở thành thái tử, hắn phải luôn cảnh giác từng giây từng phút với những người xung quanh. Thêm sự mệt mỏi đau đớn suốt một tuần với hai mắt cá chân vỡ nát, gồng mình chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn chưa từng có một đêm nào được ngủ ngon, vậy mà giờ đây tựa trên chiếc vai nhỏ gầy này, ngửi mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ trên người tiểu cô nương, hắn liền buông bỏ tất cả phòng bị, rơi vào một giấc ngủ an lành.
Trịnh Y Quỳnh lặng lẽ ngồi thẳng lưng để nam nhân kia có thể tựa thoải mái, nàng thực sự kiệt sức rồi, chẳng mấy chốc hai mắt đã díu cả vào nhau. Nàng với tay kéo tấm bạt lúc trước che chắn cho hắn và nàng lại, để nó lần nữa che phủ cả hai rồi cứ thế cùng Kim Thạc Trân chìm vào giấc ngủ.
Khoảng ba mươi phút sau, Thôi Tú Bân cũng cùng hai ảnh vệ quay về, hắn vén tấm bạt lên, nhìn một lớn một nhỏ đang tựa vào nhau say sưa ngủ, liền có chút không nỡ phá vỡ khung cảnh bình yên trước mắt. Nhưng nhớ lại bộ dạng hớt hải tìm kiếm của thiếu nữ mặc lam y và hạ nhân nhà tiểu cô nương, Thôi Tú Bân đành lay nhẹ vai nàng.
Trịnh Y Quỳnh lờ mờ mở mắt, thấy người bên cạnh còn đang thiếp đi, nàng liền ra hiệu cho hai ảnh vệ mới tới lại gần đỡ lấy hắn rồi vươn vai đứng dậy, cùng Thôi Tú Bân chuẩn bị đi tới chỗ Lăng Thu Tuyết.
Thôi Tú Bân dùng tư thế bế công chúa bế Trịnh Y Quỳnh, để nàng ôm cổ mình chắc chắn, hắn mới nhún người lấy đà bay vút lên không trung, dùng khinh công bay tới nơi hạ nhân nàng đang tìm kiếm.
Nhác thấy bóng dáng Lăng Thu Tuyết trong toán người trước mặt, Trịnh Y Quỳnh lập tức vỗ nhẹ vào tay Thôi Tú Bân ra hiệu, hắn hiểu ý liền hạ xuống con hẻm gần đó, đặt chân nàng xuống đất, đỡ nàng đứng vững rồi bay lên nóc nhà ẩn thân, nhìn nàng chạy tới bên thiếu nữ mặc lam y an toàn, hắn mới yên tâm trở về với chủ tử của hắn.
-"Tuyết Nhi, ta ở đây!"
Trịnh Y Quỳnh hào hứng vẫy tay với Lăng Thu Tuyết.
Thấy chủ tử nguyên vẹn trở về, Lăng Thu Tuyết mừng tới phát khóc, hai mắt đỏ hoe vội vàng ôm lấy nàng:
-" Tiểu tổ tông của em, cuối cùng em cũng tìm được người rồi!! Người hại em lo lắng muốn chết, người đã đi đâu suốt mấy canh giờ qua vậy!?"
-" Ta... ta xin lỗi, ta vừa quay người đã chẳng thấy em đâu. Ta sợ lắm, ta muốn đi tìm em nhưng có mấy thúc thúc hung dữ chặn ta lại, không cho ta đi. Bọn... bọn họ còn muốn bắt ta, ta liền chạy, họ rượt đuổi theo ta lâu ơi là lâu, lâu tới nỗi chân ta nhũn cả ra, ta không chạy được nữa liền nấp vào xe đẩy trong con hẻm kia. Bọn... bọn họ không tìm được ta nên đi rồi, ta sợ quá không dám ra ngoài, cứ nấp ở đó rồi ngủ thiếp đi mất. Vừa nãy... vừa nãy nghe thấy tiếng em gọi ta mới tỉnh dậy, liền vội chạy tới đây đó!"
Trịnh Y Quỳnh chỉ tay về phía con hẻm mình vừa đi ra, lắp bắp kể lại. Bộ dạng nàng hệt như một hài đồng bị dọa cho kinh sợ, tủi thân mách với người nhà, khiến hạ nhân xung quanh đau lòng không ngớt.
-"Lũ khốn khiếp nào dám động đến người?!? Dám làm tiểu thư của em sợ hãi, lại còn bắt người phải chạy, phải nấp vào một góc bẩn thủi tối tăm nơm nớp lo sợ? Lũ khốn đó chán sống rồi sao!? Em mà bắt được bọn chúng, nhất định sẽ băm vằm bọn chúng ra thành trăm mảnh!!!"
Lăng Thu Tuyết lửa giận ngút trời, hai nắm tay siết chặt tới nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay suýt bật máu. Nàng ta giận đám người kia một, thì giận bản thân mình mười. Cũng tại nàng ta lơ đãng, làm lạc mất tiểu thư, mới khiến cho tiểu thư của nàng ta phải chịu uất ức lớn như vậy.
-" Đừng giận, đừng giận! Ta không sao a ~ ta buồn ngủ rồi... chúng ta về nhà thôi."
Trịnh Y Quỳnh cười hề hề nắm tay Lăng Thu Tuyết an ủi, nhìn thấy nụ cười của nàng, Lăng Thu Tuyết chỉ đành bất lực thở dài, phân phó một hạ nhân báo tin cho Trịnh Trạch Vân đang tìm kiếm ở hướng khác rồi cùng nàng và những hạ nhân khác trở về biệt viện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip