Chương 28: Dung Mạo Của Trịnh Đại Tiểu Thư.

Gã đi vọt lên chắn trước mặt nàng, nhân lúc Trịnh Y Quỳnh còn đang bất ngờ liền giật mạng che mặt của nàng xuống, nhìn tấm vải trắng trong tay, Kim Mộ Dực đắc ý ngửa mặt lên trời cười. Lời chế nhạo vừa tới đầu môi đã bị gã vội nuốt ngược vào trong, hai mắt gã trợn tròn lên, miệng mở lớn tới nỗi có thể nhét vừa một nắm đấm, nhìn chòng chọc vào gương mặt của Trịnh Y Quỳnh. Đám vương tôn thế tử và Trịnh Khiết Giang còn chưa hết kinh ngạc khi Kim Mộ Dực thân là đại hoàng tử của một nước, lại có thể làm ra hành động vô lễ như thế đã liền bị phản ứng của gã làm tò mò, vội vàng chạy tới chỗ gã quây thành vòng lớn.

Bởi vì Trịnh Y Quỳnh đang đứng bất động nhìn mặt đất, đám người kia không màng đến hình tượng, nhanh chóng nghiêng trái nghiêng phải, cúi lên cúi xuống nhòm ngó dung mạo của nàng. Vừa nhìn thấy rõ, tất cả bọn họ đều mang một biểu cảm còn khoa trương hơn cả Kim Mộ Dực ban nãy. Đặc biệt là Trịnh Khiết Giang, vừa thấy rõ gương mặt tỷ tỷ, sự tự tin đắc thắng của nàng ta bỗng chốc tan nhanh như bọt biển gặp nước. Cả thân thể đều run lên vì giận dữ, sắc mặt vì cảm xúc hỗn độn mà nhăn nhó khó coi tới cùng cực.

Nàng ta cứ luôn mong chờ đến ngày dự yến để làm Trịnh Y Quỳnh bẽ mặt trước các vị vương tôn thế tử, để nàng không dám bén mảnh tới những buổi yến tiệc sang trọng làm vướng mắt nàng ta nữa nhưng thật không ngờ! Thật không ngờ nàng ta đã bị Trịnh Y Quỳnh lừa, không những lừa một mình nàng ta, mà còn lừa tất cả mọi người trong tướng quân phủ. Ai có thể tin được, đằng sau bộ dạng lấm lem dở điên dở khùng của phế vật đại tiểu thư suốt mười năm qua lại là một dung nhan tuyệt sắc tới khuynh quốc khuynh thành. Ai có thể ngờ sau chiếc mạng che mặt kia không phải là một gương mặt đầy sẹo khó coi mà lại là một gương mặt đẹp rúng động lòng người. Làn da trắng trẻo căng mịn chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra được xúc cảm khi chạm vào nó sẽ mềm mại như chạm vào một đám kẹo bông gòn, ngũ quan tinh tế sắc xảo với đôi mắt hoa đào sáng long lanh như chứa đựng cả dải ngân hà được che chắn bởi hàng lông mi dài cong vút, vì nàng nhìn xuống mà đổ bóng dưới mắt nàng. Chiếc mũi cao thanh thoát cùng đôi môi trái tim đỏ như cánh hoa hồng đang bị nàng tàn nhẫn cắn cắn vì bất mãn, vô thức lại hút hồn những nam nhân đang đắm chìm trong vẻ đẹp của nàng khiến bọn họ nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Không một ai dám lời ra tiếng vào, không một ai dám tiếp tục chế giễu. Giờ phút này, bọn họ chỉ biết ngẩn người nhìn ngắm quan sát từng nét mặt cử chỉ của đại tiểu thư tướng quân phủ. Trước đây bọn họ từng cho rằng nhị tiểu thư đã là mỹ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, nhưng khi nàng ta đứng bên cạnh vị đại tiểu thư kia, vẻ đẹp của nàng ta hoàn toàn bị lu mờ. Trong mắt bọn họ vô thức chỉ còn lại hình bóng duy nhất của đại tiểu thư tướng quân phủ- người đang cau mày, bất mãn ngẩng mặt lên đối diện với đại hoàng tử Kim Mộ Dực.

Trịnh Y Quỳnh có chút tức giận, nàng muốn mắng người nhưng nhìn tới biểu cảm say mê của gã nam nhân đứng đối diện nàng lại rùng mình, không muốn chuốc thêm phiền phức nữa liền cùng Lăng Thu Tuyết rời đi. Quần chúng ăn dưa thấy nàng vừa động liền biết ý dạt sang hai bên nhường đường cho nàng, ánh mắt si mê dán theo từng bước chân nàng di chuyển. Mạng che mặt bị lấy mất, Trịnh Y Quỳnh cũng chẳng có ý đòi lại, dù sao thứ không nên thấy bọn họ đều thấy cả rồi, nàng có giấu cũng chẳng còn tác dụng. Thôi thì xem như lấy lại uy danh cho nguyên chủ, sau hôm nay nếu còn có kẻ dám chế nhạo nguyên chủ là phế vật đại tiểu thư một xấu hai ngốc nữa thì kẻ đó thật sự phải đi khám lại tai mắt thôi.

-" Nàng đừng đi....Nàng theo ta về phủ làm hoàng tử phi của ta có được không?"

Kim Mộ Dực vừa thấy Trịnh Y Quỳnh lướt qua người gã, liền vội vàng bắt lấy khuỷu tay nàng kéo lại, lắp bắp bày tỏ với nàng.

Gã nam nhân hơn ba mươi tuổi hung hăng khinh thường mình ban nãy giờ như một thiếu nam e ấp không dám nhìn thẳng vào mắt mình, khiến Trịnh Y Quỳnh vừa bực lại vừa cảm thấy trào phúng:

-" Xin lỗi, ta không có hứng thú. Ngài buông tay ta ra đi!"

Nàng hết sức lịch sự gạt nhẹ tay gã xuống nhưng gã lại nắm rất chặt, khiến khuỷu tay Trịnh Y Quỳnh phát đau. "Không biết cái khuỷu tay này đã làm gì nên tội mà sao hôm nay lại có nhiều người muốn nắm nó thế cơ chứ!?"

-"Ta.. ta xin lỗi vì ban nãy đã vô lễ với nàng. Ta thật sự rất thích nàng, theo ta về phủ đại hoàng tử nhé?"

Kim Mộ Dực vẫn không từ bỏ, vừa nhìn thấy dung mạo kia gã đã quyết tâm phải khiến nàng trở thành người của gã. Nàng là nữ tử đẹp nhất mà gã từng thấy, gã đã chơi qua rất nhiều loại nữ nhân nhưng loại nữ nhân thanh cao mang cảm giác cấm dục như nàng là thứ mà gã chỉ có thể ao ước chứ chưa bao giờ có được. Thử tưởng tượng mà xem cái gương mặt kiều diễm đó khi ở dưới thân gã rên rỉ sẽ có bao nhiêu phần mê hoặc, chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến gã nóng hết cả người, hơi thở cũng dồn dập gấp gáp.

-" Ta nói ngài buông tay!"

Trịnh Y Quỳnh cảm nhận được ánh mắt đầy dục vọng của Kim Mộ Dực, liền giật mạnh tay về, trốn sau lưng Lăng Thu Tuyết xoa xoa khuỷu tay. Nàng không thể tin nổi trên đời lại có thể tồn tại một loại người vô liêm sỉ tới mức ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước hàng trăm con người lại có thể nổi lên ham muốn bẩn thỉu với nàng được.

Ánh mắt của Trịnh Y Quỳnh càng làm Kim Mộ Dực thấy ngứa ngáy, mềm mỏng không được thì gã sẽ dùng vũ lực bắt ép nàng. Nhưng nghĩ tới hiện tại còn đang ở yến hội của hoàng hậu, bên cạnh lại có nhiều kì đà như vậy, không tiện để hành động nên gã liền kiềm chế dục vọng xuống, giả bộ hối lỗi tiến lại gần nàng:

-" Ta xin lỗi, đã dọa sợ nàng rồi. Ban nãy ta chỉ nhất thời hồ đồ, không khống chế được cảm xúc nên mới bày tỏ tình cảm thật với nàng thôi. Nàng đừng để ý nhé."

Trịnh Y Quỳnh không đáp lời gã, nói đúng hơn là nàng không biết phải đáp gì, độ mặt dày vô sỉ này của gã thật sự khó có ai có thể sánh được. Thấy nàng yên lặng, tưởng nàng đã xuôi xuôi gã lại tiếp tục dụ dỗ:

-" Đây là lần đầu nàng tới yến hội, để ta đi cùng hướng dẫn cho nàng nha!"

-" Cảm tạ lòng tốt của đại hoàng tử, thứ cho tiểu nữ không thể tiếp nhận."

Lần này rất nhanh Trịnh Y Quỳnh đã từ chối, nàng lại một lần nữa muốn cùng Lăng Thu Tuyết rời đi. Kim Mộ Dực lại một lần nữa cản nàng lại, gã vòng qua đi tới trước mặt nàng dở giọng tán tính:

-" Nàng đừng lạnh lùng như vậy mà, ta là thật lòng muốn quan tâm tới nàng thôi."

" Thật lòng? Lòng bò hay lòng heo?" Trịnh Y Quỳnh triệt để ngó lơ hắn, chân vẫn bước tiếp tới đình viện phía trước mặt.

-" Không nói chuyện cũng được, ta đi một bên ngắm nàng cũng đủ rồi!"

"Buồn nôn! Ra cái vẻ thâm tình cho ai xem vậy ông chú? Cũng không nhìn lại xem ai chỉ mới vài phút trước còn chê ta xấu?" Trịnh Y Quỳnh mặt đầy ghét bỏ, chân lại bước nhanh hơn.

Kim Mộ Dực cứ như một con ruồi vo ve mãi bên cạnh, đi tới gần đình viện rồi vẫn chưa thấy gã có dấu hiệu rời đi làm Trịnh Y Quỳnh hết kiên nhẫn nổi. Nàng đứng lại xoay người làm động tác tiễn khách với gã:

-" Ta thật sự rất mệt, cảm phiền ngài đi chỗ khác thưởng hoa."

-" Nàng mệt sao? Ta gọi thái y cho nàng nhé!"

-" Không cần, cảm phiền ngài rời đi cho."

Trịnh Y Quỳnh vẫn kiên quyết tiễn khách, Lăng Thu Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình bị chèn ép như vậy lại không giúp được, nàng ta chợt thấy bản thân thật vô dụng. Đúng lúc này Lăng Thu Tuyết bắt gặp một bóng người quen thuộc đi lướt qua ở phía xa xa, nàng ta mừng như bắt được vàng, vội đưa một tay lên vẫy vẫy:

-" Đại thiếu gia, tiểu thư ở đây ạ!"

Trịnh Hiệu Tích nghe thấy tiếng Lăng Thu Tuyết gọi liền dừng bước nhìn sang, hắn đang đi cùng Phác Chí Mẫn, vừa thấy muội muội sắc mặt không tốt đứng đối diện với một gã một nam nhân đang khoa chân múa tay, hắn liền biết có chuyện chẳng lành, vội vàng cùng Phác Chí Mẫn đi tới chỗ muội muội của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip