Chap 5


- ByungHun - Cậu ngạc nhiên khi anh ra đây tìm cậu.

- Cậu theo chúng tôi tới đây làm gì?

CAP nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, vẫn thái độ ngạo mạn thường có anh bước tới nắm tay cậu kéo ra xa CAP:

- Tìm Tiểu Hee! Sao lúc nào cậu cũng lôi kéo vợ tôi vậy?

- Vợ à? Haha nực cười, Tiểu Hee là vợ cậu từ khi nào?

- Từ khi nào cũng không liên quan cậu, cậu nên nhớ cậu chỉ là một người bạn. . . không hơn không kém.

CAP không thể nén nỗi bực tức:

- Bạn ư? Không đúng, tôi không chỉ là bạn mà còn là. . . .

- Là gì?

Ánh mắt anh nhìn CAP thách thức còn cậu thì lại nhìn CAP với ánh mắt tò mò khó hiểu. Không hiểu sao tình thế này CAP không nói nên lời, cậu không nhớ gì, CAP có thể nói dối cậu hoặc nói thật với cậu nhưng như vậy người mệt mỏi và khó xử chỉ có thể là cậu.

- Là người rất thương yêu Tiểu Hee.

Anh như đọc được suy nghĩ của CAP nên cũng không nhượng bộ:

- Vậy sao? Nhưng rất tiếc em ấy đã có tôi rồi, cậu nên từ bỏ đi là vừa.

Nói rồi anh nắm tay cậu kéo đi thật mạnh, nhưng cậu bị một lực khác nắm lại, là CAP, cậu không ngờ nhìn CAP bình thường thư sinh như vậy nhưng hôm nay đôi tay ấy siết cậu thật chặt như tay của anh vậy.

- CAP. . . . - Cậu lắp bắp.

Anh quay lại, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng xen vào sự tức giận:

- Bỏ ra!

CAP mỉm cười:

- Tiểu Hee là hôn thê của cậu. . .

Câu nói đó làm anh hơi bất ngờ. Nhưng không kết thúc ở đó CAP cười thách thức:

- Nhưng chưa là vợ!

- Sẽ sớm thôi!

- Vậy trong thời gian đó tôi vẫn có quyền theo đuổi em ấy. Lee ByungHun. . .

Nghe CAP đột ngột gọi cả họ và tên anh làm anh bắt đầu khó chịu:

- Sao?

- Từ hôm nay tôi chính thức cạnh tranh với cậu, giành lấy Tiểu Hee.

Sau khi CAP tuyên chiến cậu và anh ngạc nhiên mất vài giây. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh anh cười khẩy:

- Hừ. . . cậu giành được sao?

- Sẽ sớm thôi!

- Tiểu Hee là của tôi!

Nói rồi anh dằn thật mạnh cậu về phía mình, CAP rất muốn kéo lại nhưng thấy tay cậu đã ửng đỏ, CAP miễn cưỡng buông tay. Điểm yếu của CAP là đây, không nỡ nhìn người mình yêu bị bất cứ một vết xước nhỏ nào.

Nhưng chính CAP cũng biết có lẽ đây là điểm yếu khiến giờ phút này người bên cạnh cậu không phải là mình.

Siết chặt tay cậu bước đi, cậu không biết anh đang đi đâu còn anh không biết cậu đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy tâm trạng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng:

- ByungHun. . . Đau em. . . !

Anh bây giờ mới cảm nhận được sức mạnh dồn vào tay cậu nãy giờ, anh dừng bước, thốt ra một câu mà anh không có ý định nói:

- Nói đi một tí thôi mà?

Nghe câu hỏi như đứa trẻ từ khuôn mặt nghiêm nghị của anh làm cậu phì cười:

- Trời hihi. . . umma mới đi một tí mà đã không chịu nổi rồi hả?

Biết bị cậu ghẹo anh không thèm để ý nghiêm giọng nói:

- Sao? CAP muốn theo đuổi em kìa?

Anh động vào nỗi đau của cậu, mọi việc tới nhanh quá làm máu cậu không kịp lên não cậu ấp úng:

- Thì. . . thì sao?

Anh quay qua áp sát người cậu một tay choàng qua ôm lấy eo cậu một tay nâng cằm cậu lên cho ánh mắt cậu gặp ánh mắt anh:

- Anh. . . sao. . . .

- Không được. . . không được rời khỏi anh.

Cậu cứng họng với câu nói như ra lệnh nhưng cũng chất chứa tình cảm của anh, không để cậu trả lời anh cười nham hiểm:

- Điều kiện mà em đã đồng ý để được có mặt ở đây!

Cậu nhớ ra, là lần anh và Ricky trả giá cậu cho chuyến đi này.

Cúi xuống gần cậu hơn anh nói giọng lạnh băng:

- Biết chưa?

Cậu bắt đầu đỏ mặt vì tư thế rất tình cảm này lí nhí đáp lại:

- Nae. . . !

Dù theo như lý thuyết thì đây là do anh bắt buộc nhưng trong lòng cậu cũng nghĩ "không có lý do gì để rời khỏi tên gà đáng ghét này cả"

Một lần nữa anh lại phát ngôn làm cậu shock:

- Anh hôn em nhé!

Thật đau khổ sau lần cậu nói khi hôn phải xin phép lần nào anh cũng dùng thứ vũ khí này. Anh thừa biết cậu không thể nói no cũng hiểu cậu không thể nói yes nhưng không hiểu sao rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu.

Cậu đã lúng túng lắm rồi, cánh tay rắn chắc kia vẫn siết lấy eo cậu. Anh cúi xuống bờ môi đỏ mọng của cậu:

- Á Á Á Á. . . .TÔI CHƯA THẤY GÌ ĐÂU NHÉ!

Cậu giật mình quay mặt ra phía âm thanh chói tai kia, anh cũng dừng hành động lại quay qua thấy Bora đang đứng đó tay che lấy miệng:

- Bo. . . Bora. . . không. . . không. . . phải. . .

Cậu đỏ mặt như người uống rượu lắp ba lắp bắp 2 tay để trên ngực anh vội vã đẩy anh ra.

Buông cậu ra anh nhìn Bora ánh mắt dò xét:

- Làm gì ở đây?

Bora tỏ vẻ ái náy:

- Cũng xế chiều rồi, à. . . mọi người đang tìm 2 người nên. . .

- Vậy chúng ta đi thôi để mọi người chờ.

Mặt cậu vẫn ửng hồng kéo tay áo anh đi về phía trại của tụi nó.

***

Sau khi ăn tối tụi nó quyết định đi ngủ sớm để sáng mai về thành phố.

Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng một phần gương mặt của Bora trong bóng tối, cô ta ngồi đó nhìn cậu đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết rất cuốn hút.

Lúc này Ricky và Niel ở giường bên kia cũng ngủ rồi. Bora ngồi dậy, bước xuống giường:

- Bora à? Cậu đi đâu vậy?

Nằm cạnh giường Bora vén chăn bước qua cậu nên cậu thức giấc.

-...................-không trả lời.

Thấy Bora khuôn mặt ủ rũ như chực khóc cậu vội đứng dậy nắm tay cô ta ra phòng khách:

- Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Phải làm sao đây ChanHee. . .

Nhìn Bora khó hiểu, cậu thấy cô bạn mắt đỏ hoe:

- Cậu khóc sao? Chuyện gì vậy? Ai ăn hiếp cậu à?

- Ani. . .

Cậu bắt đầu lo lắng:

- Chứ sao? Cậu nói tớ biết đi.

Bora lấy tay sờ lên cổ giọng mếu máo:

- Dây chuyền. . . sợi dây chuyền của tớ. . . hức. . . hức. . .

- Dây chuyền nào? Mà sao?

Bora bắt đầu rơi nước mắt:

- Dây chuyền đó rất quan trọng với tớ, là một người rất đặc biệt đã tặng, lúc sáng vẫn còn không hiểu sao lúc nãy thấy mất tiu.

- Cậu tìm chưa?

- Tớ tìm khắp nhà rồi không thấy đâu, tớ nghĩ. . . .

- Sao?

- Tớ nghĩ nó rớt ngoài rừng rồi, nên muốn. . . đi tìm.

Cậu lo lắng nhìn Bora quan tâm:

- Tối lắm sao tìm được, mai hãy tìm được không?

- Không, mai mọi người về rồi tớ không muốn vì tớ mà trễ giờ!

- Không sao đâu, nó rất quan trọng với cậu nên bọn tớ sẽ tìm giúp mà.

- Không được, nếu không tìm được tớ thật sự không yên tâm ngủ, với lại mai không biết có bị con gì tha đi không.

Thấy Bora lo lắng như vậy cậu quyết định:

- Vậy tớ đi cùng cậu.

- Thật hả? Cám ơn cậu nhiều lắm, đợi tớ lấy áo khoát đã.

Cậu bâng khuâng không biết nên nói cho anh biết không nhưng rồi lại thôi:

- Thôi kệ, đi một tí thôi mà.

Bora hấp tấp chạy xuống:

- Đi thôi Chan. . . Á. . .

Nói chưa hết câu Bora khụy xuống, cậu hớt hải chạy tới:

- Cậu sao vậy?

- Thôi chết, chân tớ đau quá.

- Vậy sao bây giờ?

- HuHu. . . Tớ thật vô dụng, nhưng kệ, chúng ta đi thôi.

Bora vịn vai cậu đứng dậy mặt nhìn rất đau:

- Thôi, vậy cậu ở nhà đợi đi, tớ đi tìm cho!

- Nhưng. . .

- Không sao, tớ đi một tí thôi.

Nói rồi cậu lấy cây đèn pin trên tay Bora, khoát áo mang giày đi vào rừng.

Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm cậu thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày. Một mình cầm đèn pin bước đi, âm thanh do bước chân cậu tạo ra cũng đủ làm cậu sởn gai óc. Bộ phim kinh dị hôm trước như hiện ra trước mắt, cậu nổi da gà nhưng vẫn bước tiếp.

Trong phòng, vẫn cầm quyển sách trên tay nhìn bên ngoài cửa sổ cơn mưa rừng lất phất, không khí lạnh lẽo đôi mắt anh cũng tựa hồ như vậy.

Nhớ tới cổ tay ửng đỏ của cậu hồi chiều anh bước ra khỏi phòng.

Trên tay cầm một cái khăn ấm đứng trước cửa phòng anh móc túi lấy điện thoại bấm số cậu.

-...................

Im lặng, không tiếng trả lời, anh khẽ hé cửa nhìn vào. . . Không thấy cậu.

Một lần nữa cậu biến mất, một lần nữa cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình, tay nắm chặt cái khăn anh bật đèn.

- Ơ. . . gì. . . gì vậy?

Đám trong lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì, anh lên tiếng trước:

- HeeHee đâu?

- Hả. . . không phải đang ngủ. . . .

Nhìn qua giường kế bên chỉ còn Bora đang ngồi, mặt cúi xuống Ricky hốt hoảng:

- ChanHee hyung đâu rồi?

Anh sững người, không ai biết cậu đi đâu sao. Đầu hơi nhức, nhìn Bora anh bước tới:

- Nói!

Bora ấp úng:

- Em. . . em. . . .

Anh nôn nóng nắm chặt cổ tay Bora mắt hằn lên những tia giận dữ:

- HeeHee đâu rồi?

ChangJo và CAP nghe tiếng động cũng giật mình chạy sang. Thấy anh đang trừng trừng nhìn Bora chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn:

- Vào rừng. . . ChanHee vào rừng. . . .

Không cần biết lý do, không cần nghe giải thích anh quay người bước ra cửa.

CAP không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng quay người định chạy theo nhưng ChangJo nhanh tay nắm lại:

- Ở nhà đợi đi. . . nghe tôi!

CAP nhìn theo ánh mắt vỡ vụn.

Bóng đêm bao trùm, khu rừng ban đêm không còn vẻ đẹp bình yên như ban ngày, thay vào đó là không gian tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích làm người ta ớn lạnh.

Cậu cố gắng nhớ con đường ban sáng đã từng đi nhưng khung cảnh tối đen làm cậu mất phương hướng. Cố gắng lần mò trong ánh sáng yếu ớt của cây đèn pin trên tay cậu không biết mình đang ở đâu, cậu bắt đầu sợ hãi và hối hận vì thương bạn quá mức.

- Bị lạc. . . lạc rồi sao?

Không còn quay lại được nữa cậu lần mò đi tiếp. Ở đầu kia của cánh rừng một bóng người khác đang vội vã cất bước, những hạt mưa phùn vươn dài trên áo.

Trái tim cậu lúc này đang sợ hãi, lạnh lẽo. Cậu nhớ tới anh. Nếu biết cậu to gian như vầy nhất định sẽ no đòn với anh.

- A. . . tiếng róc rách!

Cậu mừng rỡ cầm đèn pin đi theo tiếng nước đang chảy, có vẻ như con suối nhỏ đang ở gần đây, trong bóng đêm tiếng dòng suối rõ hơn bao giờ hết.

Sau một hồi lắng tai đi theo tiếng nước cậu nhận ra con suối khi sáng. Vui mừng cậu cầm đèn pin rọi khắp xung quanh hy vọng nhìn thấy một tia sang kim loại, lúc này cậu sực nhớ:

- Thôi chết, không biết sợi dây như thế nào sao tìm đây.

- Thôi kệ cứ tìm.

Tiếp tục cuối người dưới những mảng cỏ cậu tìm kiếm trong vô vọng.

- Không thấy.

Cậu thở ra mệt nhọc, nhìn ra phía dòng suối cậu thấy dưới chân tảng đá nhỏ gần đó có một ánh sáng lấp lánh trong đêm tối.

- A đây rồi!

Vội vã chạy tới đám rêu trên đá làm cậu trượt chân, cậu té xuống làm rơi đèn pin xuống dòng nước đang chảy. Bao trùm cậu bây giờ là màn đêm u ám. Người ê ẩm sau cú ngã, cậu lồm cồm bò dậy:

- A. . . đau quá!

Tay mò mẫm cậu chạm vào một vậy gì đó, nhanh chóng cậu nhận ra đó là thứ cậu đang tìm kiếm.

Vui mừng chưa hết tay kia của cậu chạm vào một thứ mềm mềm nhỏ nhỏ. . . cầm lên, cậu xờ nhẹ vật đó.

1s

2s

- Á. . . Á. . . . SÂU. . . SÂU GHÊ QUÁ Á Á. . . . . . . . . . . .

Cậu sợ hãi thu mình bò về phía khác, cậu cứ ngồi đó mặc kệ cơn mưa phùn đa rả rích. Cậu thấy sợ hãi khủng khiếp. Một mình giữa cánh rừng tối đen này cậu biết làm gì đây

- ByungHun. . .

Buộc miệng cậu gọi tên người cậu muốn gặp nhất lúc này. Trái tim cậu rung lên theo từng tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh mịch.

Soạt. . .

Cậu hoảng hốt, âm thanh ngày càng gần hơn cậu ôm lấy đầu gối nín thở.

Có ánh đèn sáng từ từ bước tới, ánh sáng duy nhất trong đêm tối. Cậu mở to mắt nhìn về phía ánh sáng đó, một dáng hình quen thuộc đập vào tầm mắt cậu. Là người cậu đang mong chờ:

- ByungHun!

Đứng bật dậy, theo ánh sáng cậu chạy tới bên anh, không hiểu sao cậu vòng tay ôm chầm lấy anh:

- Anh tới rồi. . . em. . . em sợ quá.

Cậu đang run rẩy trong lòng anh làm trái tim anh mềm nhũn, tê tái. Cánh tay đưa ra định ôm lấy cậu thì lại đẩy cậu ra:

- Anh. . . . sao. . . .

Bốp!! *đậu*

Không đợi cậu nói hết anh vung tay tát mạnh vào má cậu, anh vừa giận dữ, vừa xót xa, vừa đau lòng khi thấy cậu trong bộ dạng này. Anh gằn giọng:

- Sao lại ra đây?

- Em. . . .

Cậu không nói nên lời, cái tát tay của anh rất mạnh, mạnh tới nỗi làm cậu xém ngã xuống đất. Anh dùng lực rất nhiều, mạnh hơn gấp nhiều lần anh đánh đòn cậu, hơn cả khi anh dằn lấy tay cậu khỏi CAP. Một tay ôm bên má bị đau, cậu nói như đang khóc:

- Em. . . em xin lỗi. . . .

Giờ đây những gì cậu nói được chỉ có bấy nhiêu. Nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Làm anh càng đau lòng.

Anh đứng đó, nhìn cậu mà trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, anh đã đánh cậu, anh biết cậu đau nhưng anh còn đau hơn gấp bội.

Cậu không còn cảm nhận được nỗi đau nào trên má hay trên người nữa, cậu bước một bước về phía anh. Ngả đầu vào ngực anh giọng dịu dàng:

- Đừng giận HeeHee nhé!

Anh ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ của cậu, lúc này đây cậu run rẩy trong lòng anh, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp và hơi thở vội vã. Cậu biết, anh đã lo lắng tìm kiếm cậu như thế nào.

Anh dịu giọng nắm tay cậu:

- Đi thôi!

Bước theo anh cậu thấy chân hơi lạnh và đau, thì ra lúc nãy cậu bị rơi một chiếc giày mà không biết, cậu lê chân bước đi.

Anh cầm đèn pin rọi xuống chân cậu, anh chau mày:

- Làm gì mà rơi mất giày rồi?

- Ờ. . . em. . .

- Leo lên lưng anh cõng.

Anh vừa nói vừa đưa cây đèn pin cho cậu. Cúi người xuống. Cậu đang định leo lên anh liền đứng dậy. Nhìn cậu mỉm cười:

- Phải để anh hôn anh mới cõng em. *ặc*

Cậu không ngờ trong tình cảnh này anh còn giở trò háo sắc được.

Anh cúi xuống mặt cậu. Thầm thì:

- Em có biết, khi yêu người ta có thể tìm được môi của người yêu dù trong bóng tối không?

Lần đầu cậu thấy biết ơn màn đêm này vì nếu không khuôn mặt đỏ tới tận cổ của cậu đã bị phơi bày.

Hơi thở anh càng gần hơn thì bỗng cậu:

- HẮT. . . . . XÌ. . . I. . . I. . .Ì. . .

Không khí lạnh làm cậu không cưỡng lại được hắt xì vào mặt anh. *đáng kaka*

- Em. . . em. . . không cố ý!

Anh thở dài ngồi xuống:

- Leo lên!

Vậy là anh cõng cậu trên lưng còn cậu cầm đèn pin soi đường.

- Nặng không?

- Nặng.

- Nặng lắm hả?

- Ừ

- Cỡ nào?

- Như heo ấy!

Sau câu nói anh nhận được một cái siết cổ thật mạnh từ phía sau.

Trong khu rừng ẩm ướt ngoài anh và cậu còn 2 bóng người đang quan sát trong bóng tối. Một người lấy điện thoại ra bấm số:

- Thưa cậu, có người tới chúng tôi phải làm sao?

- ................

- Vâng!

Quay sang người bên cạnh:

- Đi thôi. Sếp kêu về.

***

- CAP à cậu đừng đi qua đi lại như vậy nữa ngồi xuống đi.

Niel lên tiếng thay mọi người đang nhìn CAP đi qua đi lại như một cái quả lắc đồng hồ.

Cạch. . .

Tiếng mở vừa mở mọi người đứng dậy nhìn ra, thấy cậu đang trên lưng anh, vừa bỏ cậu xuống mọi người đã nhốn nhào chạy tới:

- Tiểu Hee, may quá em không sao anh lo quá. . . - CAP thở ra nhìn cậu.

- Câu có sao không? Có bị thương không? Sao đi mà không nói ai tiếng nào? - Niel trách cậu

- Hyung ơi, hyung làm bọn em lo quá! - Ricky nói gần như muốn khóc.

Cậu ái ngại thấy rất có lỗi với mọi người:

- Ơ. . . xin. . . xin lỗi, để mọi người lo lắng mình. . .

- Được rồi, được rồi voi con cần nghỉ ngơi có gì nói sau đi. - ChangJo nói rồi nhìn sang anh.

- Cả cậu nữa, chắc mệt lắm rồi đi nghỉ đi.

Bora bây giờ mới nắm tay cậu:

- ChangJo, tớ xin lỗi nha, tất cả là tại tớ. Để tớ đưa cậu vào phòng nha.

Đang kéo tay cậu đi thì một cánh tay kia của cậu một lần nữa bị anh kéo lại, anh quay qua Niel:

- Còn phòng trống không?

- Còn

Mọi người tròn mắt vì câu hỏi của anh. Bora nhanh mắt nhìn lên mặt cậu hốt hoảng:

- A. . . ChanHee, mặt cậu bị gì vậy? Đỏ hết rồi.

- À. . . cái này là. . .

CAP nhìn thấy cũng sốt ruột:

- Em bị sao vậy? Có đau không? Để anh xem. . .

Vừa đưa tay lên định chạm vào mặt cậu thì anh bế cậu lên:

- Niel phiền cậu!

Hiểu ý Niel đi trước dẫn đường lên căn phòng khác ở tầng 3, cậu thấy rất ngại vì để mọi người lo lắng mà anh còn cư xử như vậy:

- ByungHun, em tự đi được mà!

- Em im lặng đi.

Tới nơi anh bế cậu vào phòng tắm ra lệnh.

- Tắm đi.

Nói rồi anh cũng về phòng để tắm.

Tắm xong anh mở cửa phòng đi ra, ChangJo lên tiếng:

- Cậu đi đâu vậy? Qua chỗ voi con hả?

- Ừ!

Trả lời ngắn gọn anh bước một bước thì bị một bàn tay nắm chặt, là CAP:

- Sao cậu dám tát Tiểu Hee?

Anh không muốn quay lại:

- Không phải chuyện của cậu!

Thêm một câu ngắn gọn anh bước đi đóng sầm cửa trước mặt CAP. Bây giờ anh không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thấy cậu, ở gần cậu mà thôi.

Xuống bếp anh chuẩn bị vài thứ rồi nhanh chóng lên tầng 3.

Cạch. . .

Tiếng mở cửa làm cậu giật mình:

- Anh không biết gõ cửa hả?

- Vào phòng vợ mình cũng phải gõ cửa sao?

- Xì. . . anh thật đáng ghét!

Cậu lườm anh một cái rồi quấn cái chăn ấm ngồi tựa vào thành giường.

Anh cũng tiến tới gần tay mở cái hộp trên tay ra:

- Cái gì vậy?

- Không thấy sao? Hộp cứu thương

Nói rồi anh vén tóc mái cậu lên lấy băng keo dán vào phần bị thương trên trán.

- Cái kia là gì?

Không trả lời cậu anh cầm cái khăn ấm chườm lên bên má của cậu.

- Đau không?

Cậu lắc đầu, trong lòng thấy ấm áp lắm, mỗi lúc cậu cần anh đều xuất hiện, dù bị đánh nhưng cậu hạnh phúc vì cậu hiểu tại sao anh mạnh tay với cậu như vậy. Cậu chỉ tiếc là không thể nhìn thấy nét mặt anh lúc đó.

- Chưa thấy người đẹp trai sao nhìn dữ vậy?

- Xí. . . tự tin thấy ớn.

Anh nhìn cậu, ánh mắt đã có phần dịu dàng hơn lúc nãy. Tay vẫn dùng khăn xoa lên má cậu

- Sao em gan quá vậy?

Cậu mở to mắt như chưa hiểu anh định nói gì, lấy tay còn lại cốc đầu cậu anh nói:

- Một thân một mình dám vào rừng.

- À. . . tại em nghĩ đường cũng dễ đi.

Như nhớ ra gì đó anh nhìn cậu:

- Mà em vào rừng giờ đó làm gì?

- Dạ, em tìm. . .

Như chợt nhớ ra cậu lấy sợi dây chuyền trên bàn, bước xuống giường:

- Đi đâu vậy?

- Em đi đưa cái này cho Bora đã.

- Thôi, nằm đó đi

Anh ấn cậu xuống giường:

- Tí nữa anh đưa cho!

- Ờ. . . vậy cũng được. . .

Không biết do cậu quá mệt mỏi hay vì cảm giác dễ chịu do chiếc khăn ấm anh đang chườm trên má cậu mà cậu thiếp đi lúc nào không biết.

Thấy cậu nhắm mắt anh bỏ cái khăn xuống, tay chạm nhẹ lên má cậu:

- Ngủ ngoan nhé. . . bảo bối!

Đặt một nụ hôn trên trán cậu anh đứng dậy tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, không quên mang theo sợi dây.

- Anh ByungHun, có chuyện gì sao anh?

Bora bước tới chỗ ghế sofa anh đang ngồi mặt mày hớn hở.

Anh ném sợi dây xuống bàn, Bora bước tới gần cũng ngồi xuống:

- May quá, sợi dây này rất quan. . . .

- Quan trọng hơn sự an toàn của HeeHee sao?

Anh nói bằng giọng lạnh nhạt nhất khiến Bora sững sờ:

- Anh nói gì vậy?

Anh không giải thích mà đứng dậy quay đi không thèm nhìn mặt Bora lấy một lần, giọng nói lạnh toát đó vẫn vang lên:

- Tốt nhất đừng để những việc tương tự xảy ra nếu không tôi không bỏ qua đâu.

Bora ngồi đó, khuôn mặt thẫn thờ tay nắm chặt sợi dây, khóe mắt cay xè.

***

Cậu mở mắt thấy khung cảnh rất khác so với trước lúc cậu ngủ. Anh vẫn ngồi đó nhưng bây giờ đang lái xe. cậu tò mò:

- Sao em ở trên xe? Chúng ta đi đâu vậy?

Anh nhìn qua thấy cậu đã thức giấc:

- Đi về. Thấy em ngủ say quá nên anh đưa em ra xe luôn.

- Anh đưa dây chuyền cho Bora chưa?

Anh có vẻ khó chịu:

- Rồi!

Cậu thấy nhẹ nhõm hơn hẳn:

- Vậy là tốt rồi.

- Em muốn đi đâu?

- Dạ?

Cậu ngạc nhiên trước câu hỏi của anh:

- Hôm nay vẫn là ngày được nghỉ mà, em muốn đi đâu nữa anh sẽ chở em đi!

Cậu hơi ngại ngùng:

- Em. . . em muốn về nhà, nhà. . . của em ấy!

Anh nhìn cậu, anh biết đó là một yêu cầu tất yếu, lâu nay anh đã quá ích kỷ giữ cậu bên mình như một con búp bê, vì nhiều lý do mỗi khi cậu biến mất khỏi tầm mắt là anh thấy trong lòng thấp thỏm. Tình yêu là vậy sao?

Anh gọi điện cho ChangJo:

- Các cậu về trước đi, tớ và HeeHee sẽ về nhà sau.

Nói rồi anh cúp máy không đợi ChangJo trả lời, nghe giọng ChangJo anh lại tò mò nhìn cậu:

- Sao hôm qua ChangJo ngoan ngoãn với em vậy?

- HiHi. . . bí mật!

Anh đâu biết để được ở gần chăm sóc anh ChangJo phải trả một cái giá rất đắc. Làm osin cho cậu một ngày.

Cậu mãi suy nghĩ lan man không để ý tới sự có mặt của anh kế bên tới khi anh lên tiếng lôi cậu ra khỏi những suy nghĩ mông lung :

- Gần tới rồi làm gì thừ người ra vậy heo con?

Cậu nắm chặt tay ánh mắt đượm buồn nhưng đầy kiên quyết:

- ByungHun, anh chở em tới gần nhà thôi!

- Sao?

Anh thấy khó hiểu với đề nghị của cậu. Cậu nhìn anh mỉm cười:

- Em chỉ cần nhìn thấy nơi mình đã lớn lên thôi. Tới khi tìm được pama em sẽ cùng họ. . . . về nhà!

Sau 1 phút ngạc nhiên trước suy nghĩ của cậu anh thản nhiên gật đầu:

- Ừm!

Chiếc xe dừng lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy ngôi nhà, phía trước một ngôi nhà màu trắng 3 tầng với một khu vườn nhỏ trước sân làm người ta thấy thoải mái và ấm áp khi nhìn thấy. Không to như nhà anh nhưng cậu cảm nhận được một thứ không khí khác, không khí ấm áp trái ngược với ngôi nhà lạnh lẽo hôm cậu tỉnh dậy sau tai nạn. Bất giác cậu nhìn sang anh.

- Gì vậy?

- Không. . . tại chưa thấy người đẹp trai nên nhìn thôi!

Anh cốc đầu cậu làm cậu nhăn mặt nhưng rất nhanh cậu cười thật tươi với anh. Cứ như vậy không biết 2 người cứ ngồi trong xe tới khi nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ, cảm xúc riêng. Khi nhớ ra thì trên trời cũng đã sáng lấp lánh nhờ những vì sao xa. . . . .

***

Sau 3 ngày nghỉ lễ hôm nay mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó.

- Á. . . á. . . . á. . . á. . . chết, chết mất trễ giờ rồi!

Từ trên phòng cậu phóng xuống bàn ăn nhai ngấu nghiến phần thức ăn của mình:

- Nè. . . voi con à, từ từ thôi em mà cứ ăn như vậy sẽ thành voi mẹ mất.

Cậu dồn hết sức xuống chân đá một cái thật mạnh cái chân đối diện của ChangJo thay cho lời nói.

- Ui da. . .

- Hihi. . . xong!

Chỉ đợi cậu nói vậy anh đứng dậy ra khỏi bàn ăn:

- Đi!

ChangJo mặt mày nhăn nhó cũng lật đật theo sau.

- Chào mọi người tôi đi nhé!

- Vâng, các cậu đi cẩn thận!

Cậu vui vẻ sánh bước bên anh ra xe tới trường.

Từ xe bước xuống cũng một cảnh tượng quen thuộc diễn ra, anh vẫn khoát vai cậu bước đi chú ý mọi ánh nhìn trong sân. Dường như đã quen với cảnh này nên cậu không còn thấy quá phiền phức nữa.

- Heo con hôm nay tan học em về cùng Ricky.

- Sao vậy?

- Anh bận!

Cậu thấy rất lạ, mọi ngày anh không để cậu đi đâu xa khỏi tầm mắt vậy mà hôm nay. . . .

- Em vào đi!

Như mọi ngày anh đưa cậu tới tận cửa lớp nhưng hôm nay anh không đi theo hướng cũ mà đi thẳng, trở ra phía cổng trường.

Từ xa một ánh mắt khác đang nhìn cậu chằm chằm. Vẻ mặt thích thú.

*GIỜ GIẢI LAO*

Hôm nay anh và cả ChangJo đều không tới lớp cậu như mọi ngày làm nhiều lời thắc mắc bắt đầu nở rộ.

- Tớ ra ngoài một lát!

Không hiểu sao hôm nay cậu lại thấy khó chịu bởi những lời dị nghị đó, cậu đứng dậy bước ra ngoài.

Một mình bước lang thang trong khuôn viên trường rộng lớn cậu không biết mình đã tới thư viện từ khi nào.

Các kệ sách cao chót vót chứa hàng ngàn quyển sách ít ai đọc, thủ thư cũng chỉ ngồi đó cho có thì phải vì thư viện vắng tanh.

Một quyển sách đập vào mắt cậu, cậu đưa tay ra nhưng chưa kịp chạm vào thì một bàn tay khác đã nhanh chóng rút quyển sách trên kệ.

- Xin lỗi, sách đã có chủ.

Quay qua cậu thấy một tên con trai đang nhìn cậu thách thức, nhưng cậu tuyệt đối không nhường nhịn:

- Nè, anh thật quá đáng tôi nhìn thấy trước mà.

- Nhưng tôi lấy trước!

- Trả đây!

Cậu nhào tới định giật quyển sách trên tay hắn nhưng hắn quá cao, tay cầm quyển sách giơ lên trời làm cậu không thể nào lấy được.

- Hứ. . . không cần, nhường cho anh đó.

Cậu tỏ vẻ rộng rãi quay người bước đi. Tên kia nhìn cậu thích thú, cậu vừa quay người thì thấy một lực mạnh làm người cậu bị kéo lại.

Lúc này tên con trai xa lạ đó đang dồn cậu vào kệ sách 2 tay nắm chặt cổ tay cậu. Miệng nhếch mép tạo thành đường cong nham hiểm:

- Voi con heo con là em sao?

Cậu bắt đầu hoảng sợ bởi phong thái toát ra từ người này, có một cái gì đó làm cậu không yên tâm khi nhìn vào mắt hắn. Cậu cứng miệng:

- Thả ra ngay!

Thấy cậu không kêu cứu cũng không la lối hắn càng thích thú:

- Không thì sao? Em sẽ làm gì?

- Hừ. . . nếu vậy thì. . .

Không nói hết câu cậu đã lấy mũi chân đá một cái thật mạnh vào chân kẻ đáng ghét đó.

Nhưng không như cậu nghĩ, tên này rất lỳ lợm không những không thả cậu ra mà ngược lại càng nắm chặt hơn:

- Chỉ vậy mà muốn tôi buông tay sao?

- Anh là ai?

Hắn mỉm cười nụ cười không thiện chí cho lắm. Như không nghe nó nói hắn vẫn cao ngạo:

- Em rất đáng yêu! Chẳng trách tên ByungHun đó xem em như báu vật.

Nghe nhắc tới anh cậu nhìn kỹ tên này hơn, cố gắng nhớ tới những gương mặt trong bảng danh sách anh đưa cho cậu.

- "không có!"- cậu nghĩ thầm

- Nếu biết vậy sao còn không tránh ra?

- Em nghĩ tôi sợ chồng em sao?

Hắn nhìn cậu khuôn mặt mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tia giận dữ. Hắn ép sát cậu vào giá sách cúi người xuống, định hôn cậu, vùng vẫy như thế nào cậu cũng không thể thoát ra được. . .


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: