Chap 7


Đưa anh vào phòng cấp cứu cậu ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số:

- Chang... ChangJo... giúp em!

*30 PHÚT SAU*

ChangJo, Ricky không biết tại sao có CAP cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu.

Thấy cậu ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân cậu đầy máu. Cả 3 lo lắng chạy tới. CAP sốt ruột:

- Tiểu Hee, em sao vậy? có sao không? Bị thương chỗ nào?

- Hyung có sao không vậy?

Cậu vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước:

- Không... không sao.

CAP càng lo lắng:

- Người đầy máu mà còn không sao?

- Đây... không... không phải máu của em.

ChangJo vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại cậu cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng:

- Không phải 2 người gặp tai nạn sao?

- Không. Chỉ ByungHun... anh ấy mua kem... rồi xe lao tới...

Ricky nhìn cậu mà không khỏi thương cảm:

- Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình ByungHun hyung đã.

Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng không ai nói câu nào, riêng cậu khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm xúc, không nói gì, cũng không khóc. Cậu như vậy càng làm mọi người lo lắng.

CAP dùng một cái khăn ướt giúp cậu lau mặt:

- Để anh lau cho em.

Nhưng khi nắm lấy tay cậu để lau thì 2 tay cậu cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn bây giờ đang nhuốm máu. CAP đành để yên cậu như thế.

Thời gian cứ trôi thật chậm, cậu không nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh, đầu óc cậu bây giờ trống rỗng như lần đầu tiên cậu thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả.

Cạch...

Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy anh ra khỏi phòng mổ.

ChangJo và Ricky vội vàng chạy tới:

- Sao rồi bác sĩ?

- Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên người thì sẽ từ từ bình phục.

Nghe tới đây ChangJo và Ricky thở phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa anh vào phòng hồi sức.

Cậu cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng , chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như cậu mong đợi. CAP lay mạnh cậu:

- Tiểu Hee,... ByungHun không sao rồi, em nghe không?

Phải 2 lần như vậy lời nói của CAP mới làm cậu chú ý:

- Thật sao?

- Ừ, cậu ta...

Không đợi CAP nói hết cậu đã chạy đi mất, cậu một lần nữa làm trái tim CAP nhói đau:

- Tiểu Hee... em yêu cậu ta đến vậy sao?

Cậu cứ chạy, không nhớ ra là cậu không biết anh đang ở đâu. May mà Ricky đúng lúc quay ra tìm cậu:

- Hyung ơi, ByungHun hyung ở đây.

Cậu thở gấp sau một hồi chạy thục mạng, đứng trước cửa phòng nhìn thấy anh đang nằm, tiến vào trong cậu thấy khuôn mặt xanh xao của anh, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt có vài vết xước:

- ByungHun! Anh đang ngủ à?

Cậu nói như để chứng thực anh vẫn còn sống, vẫn còn bên cậu.

Khuôn mặt dãn ra cậu đưa một tay lên định chạm vào mặt anh thì 2 cô y tá bước vào:

- Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cậu quay lại sau nhé!

- Cậu ổn chứ? Cậu có bị thương không?

Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân cậu đầy máu.

- Không!

Lẳng lặng quay ra cậu gặp ChangJo và Ricky ngoài cửa, Ricky nhìn cậu:

- Hyung về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với ByungHun hyung cho.

Cậu vẫn đứng im như không muốn bước, ChangJo kéo tay cậu:

- Đi, anh đưa em về.

- Đừng mà.

- Nhưng em...

- Làm ơn...

Nhìn ánh mắt cậu cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Ricky đành đưa ý kiến:

- Vậy hyung ở đây, em về lấy quần áo cho 2 hyung.

- Ừm

ChangJo và Ricky đi rồi, y tá vẫn đang kiểm tra cho anh, cậu đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa sạch vết máu trên tay, cậu làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh anh sớm nhất có thể. Khi quay ra cậu gặp một người mà cậu không mong đợi.

- Em có yêu hắn không?

Thấy JongWan hỏi một câu ngu ngốc cậu lãnh đạm nhìn:

- Anh điên à?

- Hừ... nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.

- Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy.

- Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ của máu rất hợp với em.

- Anh thật bệnh hoạn

Nhìn JongWan bằng ánh mắt khinh bỉ cậu bước đi bỏ lại JongWan nhìn theo thích thú, miệng nở một nụ cười nửa miệng:

- Tôi sẽ nhuộm em bằng... máu của hắn để thấy nước mắt em!

***

Sau khi thay quần áo xong cậu không ăn uống hay nói gì, chỉ ngồi bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh đang nhắm nghiền. Cứ như nếu cậu lơ là thì anh sẽ biến mất.

ChangJo và Ricky biết làm gì cũng không thể kêu cậu ăn nên đành để cậu ở đó rồi cũng ra về.

Đã gần nửa đêm, cậu vẫn ngồi đó nhìn anh không biết mỏi mệt, cậu xen 5 ngón tay vào bàn tay anh, 2 chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe anh thở đều cậu mỉm cười:

- Đồ khó ưa... anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao?

Cứ như vậy cậu truyền hơi ấm vào vào lòng bàn tay anh.

Mi mắt nặng trĩu, anh cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến anh đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà anh thấy mệt mỏi rã rời.

Nhưng xen vào đó là một chút cảm giác ấm áp nơi bàn tay, anh cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức anh từ từ mở mắt.

"Đây là đâu"?

Đập vào mắt anh là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuốm thêm màu mệt mỏi.

Nhìn bên cạnh anh thấy một người con trai đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng, tay vẫn nắm chặt tay anh không rời. Là cậu.

Rất nhẹ anh dùng tay kia khẽ vén sợi tóc trước trán cậu. Khộng ngờ vẫn động tác đó nhưng cậu lập tức bật dậy.

- ByungHun!

- Em làm gì vậy? canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?

- ............................-im lặng

Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại cậu nhưng anh không ngờ cậu không cãi lại mà chỉ nhìn anh, khuôn mặt như sắp khóc. Anh lo lắng:

- Em sao vậy?

- ........................

- ChangJo lại chọc em nữa à?

- ...Không...

Cậu như sắp không chịu nổi càng làm anh bối rối:

- Chứ sao?

- Vì... vì lúc sáng anh bảo em... đừng khóc... nên... nên bây giờ...

Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nửa câu cậu không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi. Nước mắt làm ướt khuôn mặt cậu đồng thời cũng làm mềm trái tim anh. Rất cẩn thận anh đưa tay lên khuôn mặt cậu:

- Vậy nên em... nhịn...từ sáng tới giờ đó hả?

Cậu gật đầu, cái gật đầu của cậu cũng cùng lúc làm lòng anh trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng anh đưa tay kéo cậu nằm lên ngực mình.

Cậu cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo anh, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của anh nữa.

- HeeHee...?

Anh hỏi khi thấy cậu ngừng thút thít, thấy cậu không trả lời anh đoán chắc cậu đã ngủ. Cố gắng không làm cậu thức giấc anh bế nửa người còn lại của cậu lên giường. Đêm đó bệnh nhân canh chừng cho cậu ngủ.

Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe:

- Chuyện này là sao?

- Gì?

- Muốn giết anh ấy luôn hả?

- À, chỉ là tai nạn.

- Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph...

- Chưa chết là được rồi.

- Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn ByungHun...Cấm động vào.

- Hình như có nhầm lẫn thì phải? ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi, tôi đang nghe nhạc.

- Nhưng....

- Biến!

Cạch...

Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam:

- Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn.... một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.

*SÁNG*

Cạch...

- Tớ có mua thức ăn. . . . .

ChangJo bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy anh ra hiệu, nhìn sang thấy cạu đang ngủ say ChangJo nhỏ tiếng hơn:

- Có mua thức ăn cho 2 người đây.

- Cám ơn cậu. Ricky đâu?

- Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay.

Thấy anh không đáp ChangJo hỏi:

- Tớ đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không.

- Đừng nói, phiền phức lắm!

Nhỏ giọng hơn anh hỏi:

- Điều tra chưa?

- Rồi.

- Là hắn à?

- Ừm.

ChangJo nét mặt nghiêm túc:

- Tớ thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.

Nhìn sang cậu ChangJo mỉm cười:

- May mà voi con không sao.

- Ừ.

Nhìn cậu anh thấy thật may mắn, may vì người gặp tai nạn không phải là cậu. Nhưng lần sau thì sao? nếu không phải là anh mà là cậu? Liệu anh có đủ can đảm như cậu đã làm hôm qua không?

- Ưm..m..m

Cậu trở mình, mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. Biết cậu đã thức ChangJo lại bắt đầu chọc ghẹo:

- Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả?

- Ủa. . . ChangJo. Vậy còn. . . .

Như chợt nhớ ra cậu bật dậy:

- BYUNGHUN?. . . BYUNGHUN ĐÂU????

- Đây chứ đâu.

Anh thật sự bó tay với cậu, biết vậy cậu cười trừ:

- Hi. . . . em ngủ quên!

ChangJo không bỏ qua tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt cậu, vẻ mặt đậm chất bác học:

- Nè, hình như em đâu có vòi. . .?

- Tất nhiên, thì sao?

- Sao ngủ chảy "ke" ghê vậy?

Nghe ChangJo nói mà cậu tá hỏa, cậu xanh mặt:

- Thật. . . thật hả?

- Thật!

Sau vài giây lo lắng, cậu tỉnh ngủ hẳn và biết mình. . . . đã bị lừa. Cậu tức tối đấm vào đầu ChangJo:

- CHANGJO 4D ĐÁNG GHÉT DÁM LỪA EM HẢ. . .

- Ui da đau anh.

ChangJo đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang anh:

- ByungHun. . . hic hic!

- Cậu đừng có mà chọc vợ tớ nữa đi, nhức cái đầu quá!

- Hehe nghe chưa?

Nhưng chưa kịp chọc lại ChangJo thì anh đã cốc đầu cậu một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của cậu xuống:

- Em nữa, đi rửa mặt đi.

- Biết òi. . .

Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của anh bỗng có giá trị hơn hẳn. Cả buổi 2 tên kia không làm ồn ào như mọi ngày.

- Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Cậu ChangJo và anh nhìn ra hướng tiếng gọi "Điêu Thuyền" kia thì thấy Ricky đang ùa vào như một cơn bão:

- ByungHun hyung, anh sao rồi, em lo cho anh lắm hic hic.

Phía sau là Niel, Bora nhưng lần này không thấy CAP như thường lệ.

- Tiểu Hee, cậu ổn chứ? Nghe Ricky kể chuyện hôm qua mà tớ lo cho cậu quá.

Niel lo lắng nắm tay cậu trong khi Bora cũng nhào tới bên anh đứng cạnh Ricky.

Còn cậu, trước lời hỏi han của Niel mặt cậu ngu ngơ:

- Tớ đâu có sao đâu.

- Vậy sao? Vậy mà hôm qua có người mặt mày bơ phờ người đầy máu cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu.

ChangJo nhìn cậu đầy dụng ý, cậu vẫn ngơ ngác:

- Anh nói em hả?

Vẻ ngu ngơ như trái bơ của cậu đã phá tan tành ý đồ của ChangJo, tức tối ChangJo cười nham hiểm:

- Chứ ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng nữa.

- ANH. . . .

Cậu mặt đỏ tía tai định cãi lại thì anh nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo cậu ngồi xuống bên cạnh:

- Gọt đi.

Cậu đón lấy dao và một trái táo từ anh ngoan ngoãn ngồi gọt.

Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng kết thúc, suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của anh có đủ thứ các loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau. . . lúc này anh chỉ thầm mừng trong bụng:

"May mà 2 người kia không đòi qua nhà mình ở"

*BUỔI TỐI*

- Thôi bọn tớ về nhé, mai lại tới thăm 2 người.

- Bái bai.

Sau một buổi "lao động miệt mài" thì mọi người rồng rắn kéo nhau ra về trả lại cho anh không gian yên tĩnh để. . . dưỡng bệnh!

Chia tay mọi người, Niel bước nhanh sang phía chiếc xe đang đỗ bên kia đường.

Cạch. . .

Mở cửa bước vào trong xe Niel nhìn sang phía người cầm lái:

- Không sao rồi, cả 2 người.

- Ừm, cám ơn cậu nhiều lắm!

- Ơn nghĩa gì, tớ đói rồi.

- Hi ừa chúng ta đi ăn thôi.

Cả 2 mỉm cười, chiếc xe mỗi lúc mộ xa bệnh viện.

Mọi người vừa về chưa được bao lâu thì cậu và anh phải tiếp 2 vị khách không mời khác.

- ByungHun! Anh có sao không? Anh làm em lo lắng quá.

Vừa đẩy cửa bước vào Bori đã bổ nhào vào người anh, theo sau không ai khác là JongWan.

- Cậu ổn chứ? Sao bất cẩn vậy?

- Cám ơn, nhưng thật xui xeo tôi còn nằm đây.

Cả 2 nói chuyện đầy ẩn ý, đa phần là mỉa mai nhau, Bori cứ rối rít:

- Anh nói gì vậy? Sao lại nói gỡ?

- Kệ tôi, Làm ơn tránh ra giùm chút đi.

Thấy anh tỏ vẻ khó chịu JongWan lên tiếng, giọng tử tế:

- Cậu sao vậy? Vừa nghe tin cậu bị tai nạn Bora lo lắng lắm cứ kêu tôi nhất định phải đưa tới đây gặp cậu đó.

- Cậu muốn tôi không thể hồi phục hay sao mà dẫn cô ta tới đây?

JongWan mỉm cười, nhưng hình như tên này không biết cười, nụ cười luôn mang phần giả tạo. Nhìn sang cậu JongWan ân cần hơn:

- Em ổn chứ? Chắc em lo lắng lắm!

Cậu bất ngờ trước kỹ năng diễn xuất của tên này, hắn làm cậu nghi ngờ việc gặp hắn hôm qua là mơ hay là thật, cậu lịch sự đáp lại:

- Cám ơn anh, tôi vẫn ổn.

Đi thăm bệnh nhưng JongWan ít khi nói chuyện với người bệnh đa phần là Bori, cô ta bám riết lấy anh dù anh tỏ vẻ khó chịu hay nặng lời đều vô ích.

Anh rất khó chịu nhưng người khó chịu hơn có lẽ là cậu. Cậu thấy không khí thật ngột ngạt nên lấy cớ:

- Em ra ngoài mua tí đồ nhé!

Cậu đứng dậy, anh không biết vô tình hay cố ý nắm lấy cổ tay cậu, nhưng như nhận ra anh từ từ buông tay:

- Cẩn thận đó.

- Vâng!

Một mình lang thang trong khuôn viên bệnh viện rộng lớn cậu hơi rùng mình vì từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh về đêm.

Cậu bước đi, khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu muốn trở về phòng ngồi bên cạnh anh nhưng nghĩ tới hình ảnh Bori cứ bám riết lấy anh cậu lại rảo bước chán nản:

- Đáng ghét, làm gì cứ bám lấy người ta.

- Em nói tôi à?

Giật mình cậu quay lại thấy JongWan theo sau cậu từ lúc nào. Ánh mắt không chút cảm xúc cậu nhìn JongWan:

- Anh làm gì ở đây?

- Tôi đi dạo, đi dạo cũng phải xin phép em sao?

Trước câu trả lời cũng có lý đó cậu không đáp bước nhanh lên phía trước, cậu không muốn dính giáng tới con người này.

- Khoan đã!

Bất ngờ cậu bị kéo mạnh về phía sau. JongWan lại dùng cách cũ để giữ cậu lại. Dùng tay nắm chặt tay cậu kéo lại làm cậu mất thăng bằng ngã nhào vào hắn. Nhanh chóng dùng 1 tay còn lại cậu đẩy JongWan ra:

- Anh làm gì vậy?

- Em muốn biết không?

Nhanh như cắt JongWan đẩy cậu vào gốc cây gần đó. Miệng cười gian xảo, nó không đẩy JongWan ra nữa vì cậu biết có cố gắng cũng không thể thoát. Cậu lãnh đạm nhìn vào đôi mắt ranh mãnh kia:

- Thả tôi ra.

- Sao em không la lên? Trong tình cảnh nay cách đó có vẻ hiệu quả hơn là đàm phán đó.

Thấy cậu không kêu cứu cũng không phản kháng JongWan càng hứng thú muốn biết cậu sẽ làm gì. Cúi người xuống, JongWan muốn hôn cậu. Nói đúng hơn là cưỡng hôn.

Bốp....p...

Quá nôn nóng và thích thú hắn quên mất một tay còn lại của cậu vẫn đang được tự do không ngần ngại tặng hắn một cái tát nóng mặt.

- Em. . . em dám đánh tôi?

- Sao lại không? Tôi cảnh cáo anh, đừng bao giờ chạm vào tôi một lần nào nữa.

Nhìn JongWan bằng ánh mắt nghiêm khắc cậu hất tay JongWan bỏ đi, để lại tên này từ tức giận sang ngạc nhiên rồi thích thú:

- Tiểu Hee à? Em không thoát khỏi tôi đâu.

***

Anh đã ở trong bệnh viện một tuần, ngày nào lũ bạn cũng vào quậy phá và ăn hết đồ ăn của anh rồi lũ lượt kéo nhau về với khẩu hiệu MAI BỌN TỚ LẠI TỚI.

Nhưng điều làm cả 2 phiền lòng nhất là ngày nào sau khi số đông về thì số ít lại tới. Số ít ở đây không ai khác là Bori:

- Anh ByungHun!

Chưa mở cửa giọng nói ngọt xớt của Bori đã vào trước làm từng đợt da gà anh nổi lên chi chít, anh lập tức nằm xuống kéo chăn lên ngực, nhắm mắt lại. . . . Giả vờ ngủ.

- Ủa? ảnh ngủ rồi hả?

Bori tiếc nuối nhìn sang cậu:

- Ừ. . . ừa. . .

Nhìn bộ dạng thật thà khác thường của cậu Bori biết ngay, cô ta nhào tới ngả vào người anh. Như phản xạ có điều kiện anh bật dậy đẩy Bori ra mặt nhăn nhó:

- Tránh ra đi! Sao ngày nào cô cũng tới vậy?

- Em tới thăm anh mà, xem anh khỏe hơn. . . hôm qua không.

- Nếu muốn tôi khỏe cô đừng tới đây.

- Nhưng....&^&*^^*&^*(&*(%^$%^#

Như thường ngày Bori lại nói không ngơi nghĩ trước vẻ thờ ơ lạnh lùng của anh, lúc đầu cậu rất khó chịu nhưng sau cũng quen, đôi khi thấy anh hất hủi Bori cậu cũng thấy thương hại nghĩ thầm:

"Tội nghiệp"

Thấy cậu ngồi ngẩn ngơ anh lên tiếng:

- HeeHee!

- Vâng!

Cậu vừa tới bên cạnh, anh đã kéo cậu vào lòng, làm như Bori là người vô hình khiến cậu đỏ mặt vì ngượng:

- Ngồi đó suy nghĩ gì vậy?

- Đâu. . . đâu. . . có gì. . . bỏ em ra đi!

Cậu vùng ra khỏi tay anh, không muốn cậu đi anh ra lệnh:

- Gọt đi!

Đưa cho cậu quả táo và một con dao nhỏ, ánh mắt đầy đe dọa nhưng xem lẫn âu yếm khiến Bori không khỏi ghen tị:

- Để em gọt cho

Bori dằn con dao và quả táo trong tay cậu, nhưng cậu níu lại:

- Cô ngồi đi, tôi gọt cho 2 người luôn nha.

- Không, cậu bỏ ra. . .

Cậu chưa kịp buông tay thì quả táo đỏ rơi xuống sàn nhà, con dao nằm giữa tay 2 người đang nhỏ máu.

Anh nhanh chóng kéo cậu ra, cầm lấy tay:

- Em có sao không?

- Không. . . không. . . sao.

Thấy máu cậu cũng hơi hoảng hốt, như khi anh kéo cậu ra cậu mới nhận thấy tay cậu không hề đau.

- ByungHun, giúp em.

Bori mếu máo cầm chặt lấy bàn tay đang chảy máu, người bị đứt tay là cô ta, điều đó làm anh. . . . . nhẹ người. *ôi yêu ByungHun qá cơ*

- Đi băng lại đi, đừng để bẩn giường tôi.

- Anh. . . .

Cậu lo lắng cầm tay Bori:

- Đứt sâu quá, để tôi. . . .

- KHÔNG CẦN

Chưa nói hết câu Bori đã hất mạnh tay cậu ra chạy mất.

- Bori!

Không hiểu vì quan tâm hay thương hại mà cậu chạy theo, anh không kịp giữ lại đành ngồi đó lo lắng nhìn theo.

- Bori!

Cậu đuổi theo Bori ra tới sân bệnh viện, nhưng không như cậu nghĩ, cô ta không khóc hay đau đớn vì vết thương mà quay lại giận giữ nhìn cậu, ánh nhìn đầy căm phẫn, cậu ấp úng:

- Tay cô. . . để tôi đưa cô đi. . . .

- IM ĐI, TAO KHÔNG CẦN MÀY THƯƠNG HẠI!

Bori hét lớn làm cậu giật mình, cô ta nhìn cậu như kẻ thù còn đổi cách xưng hô làm cậu không kịp phản ứng:

- Tôi. . . .

- Sao? muốn gì nữa? mày có biết tao ghét mày như thế nào không?

-........................

-Mày đã cướp mất ByungHun, mày là sao chổi, mày có biết vì mày mà anh ấy mới bị. . . .

Như thấy đã lỡ lời Bori bất chợt im bặt.

- Bị sao?

Bây giờ tới lượt cậu nóng ruột.

- Không sao cả.

- Bori có phải cô biết gì không? Làm ơn nói cho tôi.

Bori lấy lại bình tĩnh nhếch môi:

- Được, nếu mày muốn. Mày là sao chổi nên anh ấy mới xui xẻo, gặp tai nạn. tao khuyên mày tốt nhất nên rời xa ByungHun đi, mày chỉ cản đường anh ấy thôi.

- Tôi có làm gì đâu? Sao cô nói vậy?

-Chính vì mày vô dụng không biết làm gì nên mới làm vướng chân anh ấy. Tao nghĩ mày tốt nhất nên chết trong vụ tai nạn đó cho rồi, chỉ bị mất trí thì nhẹ quá.

Trước lời lẽ của Bori dù là người kiên nhẫn và hiền lành tới mức nào cũng không thể không tức giận.
Ánh mắt cậu dần thay đổi:

- Tôi sẽ không rời xa ByungHun, và vị trí bên cạnh anh ấy nếu không là tôi thì sẽ không là ai khác, nhất là cô.

- Cái. . . cái gì? Cái thằng đáng ghét này!

Bốp....

Cậu chưa kịp phản ứng thì Bori đã tặng lên má cậu một cái tát đau điếng.

- Ha Ha, đau không? Nếu biết đau thì. . .

- Dù cô có giết tôi thì cô vẫn là người thua cuộc mà thôi.

Ánh mắt lãnh đạm cùng lời nói khiêu khích của cậu lại phát huy tác dụng làm Bori tức càng thêm tức:

- Mày. . .

Bộp. . .

Một lần nữa Bori giơ cao tay nhưng không dễ dàng như lần trước, lần này cậu đưa một tay nắm chặt cổ tay Bori giọng vẫn đều đều:

- Đừng nghĩ tới việc đánh tôi nữa.

- Haha, hừ. . . mày sợ đau rồi sao?

- Không, vì ByungHun nhất định không thích thấy khuôn mặt tôi hằn dấu tay cô.

Sững người trước câu trả lời của cậu, Bori không kịp phản ứng thì cậu đã quay người bước đi để lại Bori mắt đầy tia tức giận, nghiến răng tay nắm chặt Bori nhìn bóng dáng cậu:

- Được, vậy tao sẽ thử giết mày để xem ai là người thua cuộc.

Ngồi trên ghế đá ngoài hành lang cậu dùng khăn ấm áp vào bên má bị đánh đang ửng đỏ:

- Hơi. . . người đâu dữ quá!

Cậu ủ rũ ngồi thiệt lâu cố gắng giảm màu sắc bất thường trên má xuống một chút mới dám vào phòng.

Cạch. . .

- Đi đâu lâu vậy?

- À. . . à. . . em đưa Bori đi băng vết thương.

Cậu không nhìn anh khiến anh nghi ngờ:

- Lại đây!

- Chi?

- Mau

- Ừm. . .

- Gần nữa

-......

- Gần hơn

-.....

Đợi cậu tới gần giường anh kéo cậu lên luôn, tay nâng cằm cậu nhìn thật kỹ:

- Bị gì đây?

- Muô....muỗi chích!

- Muỗi nào?

- Ơ....KHÔNG LẼ HỎI TÊN NÓ NÓI CHO ANH ?!

Cậu ngượng nghịu quay mặt đi, ánh mắt tinh tường anh nghiêm giọng:

- Siêu quậy, đừng tưởng giấu được anh. . .!

Cậu có tật giật mình nên im re, anh cũng thôi không chất vấn cậu nữa.

Chụt.... *_*

Bất ngờ anh hôn vào bên gò má đang ửng đỏ của cậu làm cậu luống cuống:

- Nè. . . anh. . . anh làm cái gì vậy?

- Hôn em, không được sao?

- Đã. . . đã nói. . . hôn phải. . . phải nói trước mà!!

- Không biết, chỉ hôn môi anh mới nói thôi.

Cậu bó tay với anh, không nói gì nữa, biết đã đại thắng anh mỉm cười:

- Bây giờ thì 2 bên. . . đỏ đều rồi nè, cám ơn anh đi.

- Cám ơn. . . cám ơn nè!

Sau chữ nè cậu cắn một phát thật mạnh lên vai làm anh đau té lửa:

-Á. . . á. . . á. . . Đau. Heo con, dám cắn anh.

- Hehe em lỡ. . . .miệng hihi

- Em thật to gan

Vừa nói anh vừa nhéo mũi khiến cậu chảy cả nước mắt:

- Hic. . . đau quá à.

Không hành hạ cậu nữa anh đứng dậy khoát áo vào làm cậu ngạc nhiên:

- Làm gì vậy?

- Trốn viện!
- Đi đâu?

- Hẹn hò!

- Mố????

Chưa mố hết anh đã kéo cậu ra khỏi phòng, 2 tên vệ sĩ đứng trước cửa cũng đi theo. Ra xe cậu và anh ngồi ghế sau, tên vệ sĩ cho xe lăn bánh.

Cậu không biết anh có ý định gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi im cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh đang nắm chặt tay cậu.

Đi được một lúc bỗng anh dùng 2 tay bịt mắt cậu:

- Anh. . . anh làm gì vậy?

- Từ đây em phải nhắm mắt.

Cậu không thể nhìn ra ngoài nữa, nhưng cậu nhận thấy được xe đã dừng lại:

- Tới rồi

Cậu bước theo lời anh chỉ dẫn. Từ từ anh thả tự do cho tầm nhìn của cậu:

- Đẹp không?

Khung cảnh trước mắt làm cậu không nói nên lời, vẫn là bãi cỏ nhìn sang phía cây cầu đầy màu sắc, vẫn những tòa nhà rực ánh đèn. Nhưng có một điểm khác biệt, dưới bãi cỏ lấp lánh hàng ngàn tia sáng từ những cây pháo hoa được cắm thành hình trái tim rất to.

- Đẹp. . . đẹp quá!

Cậu vẫn chưa hết bất ngờ thì anh đã đưa cho cậu một cây pháo hoa rồi kéo cậu ngồi vào giữa hình trái tim.

- Aaaaa thích quá!!

Cậu cầm cây pháo hoa hươ qua hươ lại làm anh hồi hộp:

- Nè. . . đưa ra xa đi cẩn thận cháy bây giờ.

- Hông, đẹp mà, nè. . . nè. . . nè. . .

Sau mỗi chữ nè là cậu lại giơ cái thứ nguy hiểm đó lại gần anh mặc anh càu nhàu:

- HeeHee, dừng lại ngay!

- Ani

Bây giờ tự nhiên anh thấy hối hận khi bày ra trò này. Nhanh tay anh chộp luôn đồ chơi của cậu cắm xuống đất:

- Bây giờ nó là hiện vật chỉ nhìn thôi cấm sờ.

- Xì. . . . chán anh ghê!

Cậu trề môi dài cả thước ngồi bó gối thèm thuồng nhìn mấy cây pháo hoa sáng lấp lánh.

- Thiếu Gia!

Tên vệ sĩ hình như chuẩn bị sẵn đưa cho anh 1 chai rượu cùng 2 cái ly thủy tinh:

- Cho em nè!

Anh rót rượu ra 2 ly, đưa cho cậu một ly. Đang khát cậu tu một phát cạn ly luôn. Anh không ngờ tửu lượng cậu khá như vậy nhìn cậu chăm chăm hỏi:

- Thấy sao?

Cậu tỉnh như không:

- Ngon. Cho miếng nữa!

Như lần trước lần này cậu cũng uống sạch. Nhưng không hiểu sao càng uống cậu càng khát, càng uống càng. . . . Vui.

- Nữa y!

Sau 3 ly đầy cậu bắt đầu thấy lâng lâng. Nhưng thứ này quá ngon cậu không thể cầm lòng:

- Miếng nữa y

Anh bắt đầu thấy không ổn:

- Biết đây là gì không?

- Ani, nhưng ngon.

- RƯỢU ĐÓ ANH HAI, UỐNG RƯỢU NHƯ NƯỚC LẢ VẬY.

Anh quát cậu, nhưng không như thường ngày cậu không thấy sợ. Thêm một lý do cậu thích uống rượu:

- Hèn gì đàn ông thích uống rượu, thông báo cho anh từ nay em cũng thích uống rượu luôn.

- Cái gì?

Mặc kệ anh ngạc nhiên cậu chỉ thấy bản thân lúc nay rất dũng cảm, cậu ra lệnh:

- Rót cho ta!

- Đừng mơ động tới một giọt nào nữa.

Ánh mắt nghiêm nghị giờ đây không còn tác dụng. Anh đang định đứng lên dẹp chai rượu thì cậu nhào tới, anh không kịp phản ứng cả 2 nằm dài trên bãi cỏ. Chai rượu rớt xuống tràn hết ra đất. Nằm trên người anh cậu tiếc nuối:

- Chậc....đổ rồi. Tại anh hết, phải phạt.

- Hả. . . ?????

Không đợi anh lấy lại phong độ cậu nhích người lên, kề mặt sát mặt anh cười đểu giả:

- Em sẽ hôn anh!

Anh không ngờ hôm nay cậu gan quá, tự nhiên thấy cậu dũng cảm bất thường tim anh lỗi một nhịp.
Cậu càng cúi sát xuống, anh luồn 1 tay vào mái tóc mượt mà của cậu khép đôi mi lại. . . . chờ đợi.

1s

2s

3s

Không thấy cảm giác lạ anh mở mắt ra thấy cậu đang lờ đờ nhìn anh, miệng nở nụ cười gian trá nhất:

- Ha ha đang mơ tưởng tới việc hôn em sao?

Anh cứng họng, không ngờ khi say cậu cao tay ấn quá, dám dùng chiêu này với anh. Thấy anh không nói nên lời cậu đắc ý lắm. Khẽ cuối xuống gần hơn, cậu nói giọng đầy mê hoặc:

- Đùa thôi, em phải hôn anh chứ, nhất định phải hôn. . .

Lần này rút kinh nghiệm anh không vội vàng nhắm mắt nữa. Nhưng nhìn cậu không có vẻ gì là xí gạt anh tập 2 cả. Cậu cúi sát mặt anh, mắt nhắm nghiền và

Bụp. . . . .

Mắt anh từ nãy giờ mở to không hề chớp, và đang hồi gây cấn thì cậu lại gục mặt xuống vai anh ngáy o o. Sau một lúc ngỡ ngàng anh bật cười:

- Cái cậu nhóc này, làm mình hồi hộp quá. . .

Như nhớ ra mình vừa thêm 2 từ hồi hộp vào từ điển anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang.

Bế cậu vào xe anh ra lệnh:

- Về nhà!

*NỬA TIẾNG SAU*

- Thiếu. . . thiếu gia? Sao cậu ở đây?

ANh về nhà lúc này đã khiến nhiều người ngạc nhiên lắm rồi, đằng này trên tay còn bồng bế thêm cậu nữa.

ChangJo và Ricky cũng mắt tròn mắt dẹt:

- ChanHee hyung bị sao vậy anh?

- Cậu làm gì mà voi con bất tỉnh luôn vậy? *Dô ơi là Dô*

Anh muốn thoát khỏi vòng vây tò mò anh nhanh chóng bế cậu lên lầu chỉ nói ngắn gọn:

- Say rượu!

- OMG! Voi con quậy dữ hen?

Mặc kệ ChangJo châm chọc phía sau anh nhanh chóng bế cậu lên phòng. . . anh.

Dường như một tuần qua ngày nào cũng ngủ cùng một giường với cậu anh đã quen rồi, nên dù về nhà anh cũng không nỡ từ bỏ cảm giác ấm áp và mùi hương dịu dàng tỏa ra từ tóc cậu. Khuôn mặt thanh tú cùng hơi thở đều đặn làm dịu trái tim anh.

Hôn nhẹ lên trán cậu ánh mắt anh dịu dàng:

- Ngủ ngoan nhé vợ ngốc!

***

Trên ghế, một người ngồi đó ánh mắt đầy sát khí, thản nhiên nhìn đám tay chân đánh đập, hành hạ dã man 3 người đàn ông.

- Muốn phản tổ chức à?

- Xin. . . xin. . . cậu, chúng tôi chỉ muốn rút ra. . . thôi

- Hừ. . . được, nếu sau đêm nay các người còn sống tôi sẽ cho phép.

Chỉ vậy thôi 3 người kia tiếp tục chịu đựng những đau đớn xác thịt. Một tên tay chân bước tới gần hắn nói nhỏ gì đó vào tai, chỉ thấy hắn nhếch môi nham hiểm:

- Về rồi à. Vậy Cho hắn nghỉ ngơi vài ngày đi. Trong lúc đó tìm người này.

Tên kia cầm lấy bức ảnh rồi cúi người đi ra.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: