Chương 5

Sắc trời dần tối, trên con đường vùng ngoại ô thành phố chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại. Yong Jun Hyung cầm chắc tay lái, lao nhanh trên đường.

Ngồi trong không gian ngột ngạt, quanh mũi đều là mùi của Yong Jun Hyung, Yoseob ở vị trí phó lái không thấy thoải mái chút nào. Cậu chỉ có thể tập trung nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng đến nhà Yong Jun Hyung lấy cái vali rồi đi luôn.

Đáng tiếc, tiếng nhạc du dương trong xe cũng không thể át đi được tiếng kêu rột rột trong bụng Yoseob.

Yong Jun Hyung quay đầu ra nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu bé họ Yang, "Sao thế? Đói à?"

Yoseob đang định nói không thì cái bụng lại như có dế mèn làm tổ, sôi réo ầm ầm.

Yong Jun Hyung cười, ấn nút gọi điện thoại rồi đeo tai nghe và nói: "Dì Lee, cháu sắp về biệt thự rồi, dì hâm lại thức ăn nhé." Sau đó, anh ta quay ra hỏi Yoseob: "Em có kiêng ăn gì không?"

Yoseob vội xua tay, "Không cần phiền thế đâu, tôi lấy cái vali rồi đi luôn, tôi chuẩn bị cơm trong phòng rồi, về là ăn được ngay."

Yong Jun Hyung làm như không nghe thấy, xoay người lại, nói với cô giúp việc trong nhà: "Chuẩn bị thêm mấy thứ ngon ngon nhé, cậu ấy ăn khá được."

Yoseob biết là anh ta làm thế xuất phát từ lòng tốt, nhưng điểm mấu chốt là hai người không có quen biết gì thân thiết. Nhiệt tình quá cũng sẽ tạo thành gánh nặng cho người khác, biết không đấy?

Yong Jun Hyung gọi điện thoại xong, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lập tức hóa thành một cơn gió lốc màu đỏ, lao thẳng về phía trước.

Nhà của JunHyung ở vùng ngoại ô thành phố, là một căn biệt thự hoành tráng độc nhất ở lưng chừng núi. Xem ra mấy năm nay nhà họ Yong làm ăn phát đạt, cũng không biết là buôn bán gì mà phất lên nhanh thế nữa.

Sau khi xe tiến vào khu nhà, Yong công tử mới hỏi: "Anh lái xe không nhanh quá đấy chứ?"

Lúc xuống xe, hai chân Yoseob nhũn ra, mới đi được hai bước, cậu liền vỗ vỗ má, khách sáo nói: "Không sao, cả đoạn đường tôi đều nhắm mắt, anh có lái lên trời cũng được!"

Yong Jun Hyung vừa cười vừa đưa tay về phía khuôn mặt Yoseob, nghĩ thế nào lại chuyển hướng, sờ sờ mái tóc của cậu.

Tóc có thể để người khác tùy tiện sờ sao? Yoseob vội lùi lại hai bước, trong lòng thầm nghĩ, đồ thối thây này cũng tự nhiên quá đấy!

Nghe thấy tiếng chuông, một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi ra mở cửa, đem thêm cả hai đôi dép lê mềm đặt trước mặt hai người, thái độ rất thân thiết, tươi cười hơn hoa, không tỏ ra chút tò mò nào về cậu bé ăn mặc xuề xòa.

Yoseob ngượng ngập xỏ chân vào đôi dép lê. Sàn trong phòng khách được trải thảm trắng, giẫm xuống một bước là đã có cảm giác đang đi trên vinh hoa. Yoseob không biết nhà của Yong Jun Hyung được thiết kế nội thất theo phong cách gì, chỉ cảm thấy nó như những bản mẫu trên tạp chí, trang nhã, sang trọng.

Trên bàn ăn hình chữ nhật là mấy đĩa thức ăn nóng hổi. Cô giúp việc này cũng thật tài, chỉ trong thời gian ngắn mà đã bưng lên được năm đĩa đồ ăn và một bát canh.

Tôm chiên bột vàng óng tưới thêm sốt sữa trắng, thịt bò xào tiêu...Còn có cả một bát canh nấm nấu chung với ngô...Tóm lại, màu sắc, mùi vị đều đủ cả. Đối với sinh viên ở nội trú mà nói, một bàn đầy thức ăn này có một sức hấp dẫn chết người.

Yoseob nuốt nước miếng, tỏ vẻ rụt rè, "Thật sự không cần đâu, về muộn mất, khu ký túc cũng sẽ khóa cửa."

Yong Jun Hyung cầm bát, đi vào bếp, lại ngó đầu ra hỏi: "Muốn bát cơm to hay nhỏ?"

Lúc này, cô giúp việc lại bưng ra một đĩa hoa quả và ít đồ ngọt, trong đó có quả thanh long và chôm chôm mà cậu chưa từng được ăn, cả xoài chín mọng nữa...

Cậu bé họ Yang quyết định dứt khoát, năm đó, tên khốn này đã làm đổ cả cặp lồng cơm của mình, nợ cũ tính một lần cho rõ ràng!

"Bát to! Xới đầy vào!"

Gạt bỏ suy nghĩ nặng nề, Yoseob bắt đầu phát huy công lực, gắp đầy thịt bò nhoáng mỡ lên bát cơm trắng, chỉ chúi mũi vào ăn, lúc nào gắp thức ăn mới ngẩng mặt lên.

Yong JunHyung ngồi ở bên kia bàn ăn, ngoài việc gắp thức ăn cho Yoseob ra thì chỉ có im lặng nhìn cậu.

Có cái gì hay ho? Yoseob biết tật xấu của mình, ngồi ăn như khỉ, nhét đầy thức ăn vào miệng rồi mới nhai. Cảnh tượng hoành tráng đó khiến người ta không thể không chú ý đến.

Nếu phía đối diện là một chàng bạch mã, chắc chắn cậu sẽ tỏ vẻ đàng hoàng, đáng tiếc, đó lại là Yong JunHyung mà cậu thừa biết hồi bé phách lối như thế nào, giấc mơ màu hồng của cậu tan biến, mục tiêu của cậu chỉ có đồ ăn mà thôi.

Bởi vì quá tập trung vào ăn nên cô giúp việc rời khỏi biết thự lúc nào cậu cũng không hay.

Đợi Yoseob ăn xong, xử lý thêm cả nửa đĩa hoa quả, cảm thấy đã no nê mỹ mãn, cậu mới lau miệng rồi nói: "Cái vali..."

Yong JunHyung đứng dậy, đưa Yoseob đi qua dãy cầu thang trắng lên tầng hai. Cánh cửa được mở ra, có lẽ đây là phòng ngủ của Yong JunHyung, chiếc giường lớn được phủ bằng tấm ga màu lam đậm.

Anh ta vừa kéo cánh cửa phòng chứa quần áo ra, Yoseob lập tức sững sờ. Đúng là người có tiền, tủ quần áo to như phòng ngủ, mà phòng ngủ của cậu ở quê cũng không to bằng cái tủ này...Nỗi hận giai cấp lại tăng thêm một bậc.

Yong JunHyung chỉ vào mấy chiếc vali và nói: "Em thích cái nào thì cứ lấy đi."

Yoseob nghển cổ nhìn, tất cả đều là vali da, to có, nhỏ có, con dấu ghi rõ ràng chữ "Lư" bằng bính âm. Dù có nhà quê cỡ nào đi nữa, Yoseob cũng không ngu ngốc cho rằng Yong JunHyung dùng hàng nhái hạng A.

Lấy cái nào đây? E là sẽ phải trả tiền thừa lại cho người ta.

Yoseob lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng như rỉ máu nhưng dù sao Yong JunHyung cũng rất hiểu chuyện, bao nhiêu tính toán của mình coi như hết rồi.

"Vali này của anh chắc phải mấy nghìn nhỉ? Thế thì...Tôi không lấy được đâu..." Yoseob không biết mình có đoán thiếu số không nào hay không, cậu chỉ đánh giá theo cảm tính mà thôi.

Yong JunHyung không hề bóc mẽ, chỉ cười nói: "Không đáng bao nhiêu cả, em cầm đi."

Yoseob lắc đầu, nói: "Thôi, anh có lòng chiêu đãi bữa cơm vừa rồi, coi như lấy tiền cơm trừ đi vậy...Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về trường đây."

Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, "Đúng là đã muộn rồi, cho nên em đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi!"

Thế sao được! Yoseob vội vàng xua tay, "Tôi phải về trường, không thì bố mẹ anh hiểu lầm mất, lại nghĩ tôi là người yêu anh này nọ, thế thì không ổn!"

"Không sao, anh ở đây một mình, ngoài em ra, không có ai khác." Yong Jun Hyung cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng vẫn thấy vẻ mờ ám.

Mẹ kiếp! Yoseob trừng mắt nhìn, rốt cuộc thì cũng phát sinh cảnh mập mờ.

Cậu thầm run rẩy trong lòng, nắm thật chặt vạt áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, "Tôi đi đây, anh cũng nghỉ sớm đi!"

Đáng tiếc, người còn chưa ra đến cửa, cậu đã bị đôi cánh tay rắn chắc ôm ghì lấy. Sức lực khác biệt nhiều, người kia chỉ nhấc nhẹ một cái, hai chân cậu bé họ Yang đã cách khỏi mặt đất.

Đôi môi người phía sau chạm vào tai cậu, ngữ điệu cợt nhả: "Em không ở đây, làm sao mà tôi ngủ được!"

Điên rồ! Yoseob ra sức giãy giụa, sau đó gào ầm lên, "Cô...cô gì ơi! Cô mau lên đây đi!"

Tiếng gào này quả nhiên là tiết mục giải trí cho Yong JunHyung, Yoseob cảm thấy vòm ngực kề sát lưng mình đang run lên bần bật.

"Dì Lee đi lúc em đang ăn cơm, nếu em muốn, sáng mai tôi sẽ gọi dì ấy đến đây làm bữa sáng cho chúng ta..."

Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Xong rồi! Yoseob đã hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này, ở vùng ngoại ô hẻo lánh, một thân một mình, lành ít dữ nhiều.

Giờ phải làm sao đây? Giơ tay chịu trói ư? Đây có phải là thói quen của cậu bé họ Yang không?

Mắt thấy mình bị ném lên giường như cái gối, Yoseob chớp lấy cơ hội, đè cánh tay Yong JunHyung lại, há miệng ngoạm một miếng.

Chết tiệt, đồ chết tiệt! Sao cánh tay này lại rắn như đá thế chứ? Yong JunHyung bị làm sao thế, hai hàm răng cậu đã ê nhức lắm rồi.

"Ngoài cắn người ra, em còn trò nào khác không?"

Yong JunHyung giật cánh tay bị cậu cắn ra rồi ghì cậu xuống, tay kia hơi dồn dức. Một tiếng vải rách giòn tan, chiếc áo cổ chui màu trắng bị xé toang ra.

Yoseob sợ hãi, không thèm cắn tay anh ta nữa mà cuống quýt kéo áo lại.

Đôi mắt như sói đói của Yong JunHyung nhìn chằm chằm vào ngực Yoseob.

"Sao? Đã từng ở cùng bạn trai ư? Ăn mặc thật bẩn!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip