[Longfic][JunSeob]Luôn có nắng sau mưa?! [Chap 24]

Chap XXIV

Junhyung

Em đã cố gắng rời nhà tôi ngay ngày hôm sau.

Tôi ghét cái cách em lặng lẽ gói ghém đồ đạc như thể đã phạm một lỗi lầm lớn và tôi đuổi em đi. Tôi không giúp em gì cả, như vậy khác nào tôi đang tiếp tay cho việc ủng hộ em đi. Tôi chỉ đứng đó, nhìn. Chỉ vậy. Còn em, cứ làm, cứ coi tôi là không khí.

Đến mấy cái hộp nằm tít trên nóc tủ, em không với tới, chạy lại lấy ghế, trông cái dáng người nhỏ nhắn trên chiếc ghế ấy, ngày xưa chắc tôi đã cười ầm lên, mà hôm đó tôi không cười nổi. Chiếc ghế lập cập, em ngã ra đằng sau, tôi vội chạy lại đỡ, may sao em kịp ngã vào người tôi, nếu không hậu quả như nào chắc chẳng thể biết.

Không gian im ắng.

Em lí nhí cảm ơn tôi rồi đứng dậy.

Từ bao giờ chúng ta xa cách tới mức em biết nói lời cảm ơn?

_Em đừng như vậy nữa. – Tôi gắt lên. Em quay lại nhìn tôi rồi lại trở về với công việc của mình.

_...

_Nhìn anh đây này. – Tôi giật tay em, nắm chặt hai bên vai xoay người em lại, bắt em nhìn thẳng vào mình.

Tôi sững sờ. Em lại khóc. Những giọt nước mắt cứ lăn dài. Có bao giờ tôi nói với em tôi sợ nước mắt của em chưa?

Có phải vì chúng ta yêu nhau?

 

Nên em khóc?

 

Sao cứ phải mang lại đau khổ cho nhau?

 

Sao không thể vui vẻ ở bên nhau như những ngày đầu?

 

Sao không thể cùng nhau đi tới bến bờ hạnh phúc?

 

Sao thời gian không thể quay trở lại?

 

 

_Em… có muốn… đi đâu đó chơi không?

_Để làm gì?

_Để tạm biệt.

_Để làm gì? – Em lặp lại.

_Em đi Mỹ, chẳng biết bao giờ về.

_Để làm gì? – Em lại nói vẻn vẹn có 3 chữ.

Tôi đẩy em ngồi xuống giường, tự tay lấy đồ đạc, quần áo, xếp đầy vào vali rồi xách lên, kéo em theo. Em cứ như con rối để tôi giật dây, chẳng chút phản ứng trên gương mặt, cho đến khi đã yên vị ngồi trên xe, em mới thốt lên một câu:

_Chúng ta đi đâu?

_Đi biển.

_Vào mùa này?

_Uhm, vào mùa này.

Suốt quãng đường, tôi cứ ngêu ngao hát. Lúc đầu em chỉ ngồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, sau lại nhìn tôi và hát theo.

_Cứ coi như mai là ngày tận thế mà yêu nhau cho hết đi. – Tôi kéo mũ len của em xuống cho đôi tai khỏi lạnh. Em ngơ ngác nhìn tôi rồi toét miệng cười. – Có thế chứ.

Chúng tôi chỉ đơn giản cùng nhau bước đi trên đôi chân trần ven bãi biển như mọi đôi tình nhân vẫn làm, vẫn cái cảm giác của lần đi biển trước, từng hạt cát len lỏi vào kẽ chân, nước lạnh buốt. Em siết nhẹ tay tôi.

_Giá như thời gian ngừng trôi thì hay biết mấy nhỉ…

Và buông lơi một câu.

_Thời gian có thể ngừng trôi nếu như chúng ta cùng bỏ trốn và quên hết những gì đã và đang diễn ra đi. – Tôi thở dài, đáp lại.

Em tròn mắt nhìn tôi.

Tôi dang rộng vòng tay ôm em vào lòng.

Đôi tay em buông thõng.

_Junhyung này.

_Huhm?

_Nếu có ngày gặp lại, chúng ta… hãy cứ coi như đừng biết nhau nhé. – Rồi em vòng tay ra sau lưng tôi, vùi mặt vào ngực tôi.

Gió vẫn thổi. Lạnh.

Lời em nói, tôi không đáp.

Tôi chỉ coi đây là trò đùa của số phận.


Nếu định mệnh là yêu thương thì con đường lê thê đến mấy cũng có điểm dừng gặp mặt. Còn nếu định mệnh là xa cách thì cả bến dừng cũng vẫn làm con người lìa xa.”

Mà tôi tin rằng em là của tôi. Mãi mãi.

.

.

.

Hôm sau, em nhận tin ba em mất tích. Công ty nhà em bị rao bán với giá rẻ hơn nhiều so với giá trị thật. Dù là rẻ mạt đi nữa, tôi cũng muốn giữ lại nó. Nhưng mẹ lại cản tôi.

“Yoseob, nó cần phải biết đứng vững trước mọi cám dỗ hay chướng ngại của cuộc sống chứ không phải là hơi chút là dựa dẫm vào con như thế.” Mẹ nói với tôi như vậy, rằng tôi yêu quá mù quáng.

Sao lại mâu thuẫn tới vậy? Chẳng phải mẹ không quan tâm em là ai, không quan tâm gia đình em mắc nợ họ Yong, không quan tâm mọi thứ, miễn là em yêu tôi sao? Sao giờ mẹ lại nói tôi mù quáng?

Sao lại rối tung lên thế này?

.

.

.

Tôi chẳng nghĩ sau khi chúng tôi chia tay, em lại gầy đi nhiều như thế. Mà không, chỉ là em nói chia tay thôi, tôi đâu đồng ý. Nhưng em đã chủ động chấm dứt liên lạc với tôi, em đổi cả số điện thoại. Tôi có thể biết bất cứ lúc nào, nhưng khi một người đã cố gắng trốn chạy thì tôi có cố đuổi theo có ích gì?

Tôi đứng ở một góc sân bay gần đó, dõi theo em, mẹ em và Dongwoon nói chuyện.

Giây phút em quay lưng bước đi, tôi chỉ muốn chạy lại ôm chặt lấy em, không để em đi, nhưng biết chẳng còn cơ hội nào cho chúng tôi để hàn gắn nữa. Em đã quyết tâm rời bỏ tôi mà tự bước đi trên đôi chân của mình.

Đột nhiên tôi mong… mong thời gian quay trở lại, vào ngày mà lần đầu tiên tôi gặp em. Vào ngày mà lần đầu tiên tôi có cảm giác có em. Vào ngày em quyết định rời xa tôi. Chắc chắn tôi sẽ nắm chặt bàn tay ấy, sẽ không để em đi. Vì tôi biết bàn tay em lạnh lắm, và chỉ có hơi ấm của bàn tay này mới có thể sưởi ấm được bàn tay ấy, và cả trái tim ấy…

Nhưng đến cuối cùng, yêu thương mong manh chỉ còn là nước mắt.

End chap XXIV

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip