[Longfic][JunSeob]Luôn có nắng sau mưa?! [Chap 41]

Chap 41

6h30 chiều thứ 6.

_Nơi này... – Junhyung cầm lái còn Yoseob ngồi trong xe, chẳng quan tâm anh đưa cậu đi đâu mà chỉ nhét headphone vào tai, chơi game giết thời gian cho tới khi chiếc Audi tiến dần vào bên trong khuôn viên của biệt thự.

_Nhà mẹ. Xuống xe đi, chắc mẹ đang đợi chúng ta đấy.

_Không.

_Sao vậy?

_Lẽ ra anh phải nói trước với tôi là đến đây để tôi về nhà chứ.

_Anh vẫn không thể hiểu nổi em. Đây là nhà của mẹ, tại sao phải báo trước.

_Đây là nhà mẹ anh, không phải mẹ tôi. – Cậu vẫn ngoan cố không chịu bước xuống.

_Rốt cuộc em có chịu xuống không? – Junhyung đi xuống ghế sau, mở cửa xe kéo Yoseob xuống nhưng cậu nắm chặt tay vào ghế, cả hai cứ giằng co, tư thế rất buồn cười, một người muốn ngồi trên xe, một người nhất quyết phải kéo người kia xuống.

_Oppa. Sao trông oppa mắc cười vậy? – Haneul không biết từ đâu nhảy ra ôm chầm lấy Junhyung từ đằng sau. - Ủa ai vậy?

Junhyung thôi không kéo Yoseob nữa, vì Haneul đã thay anh làm việc đó.

_Oppaaaaaaaaaaaaaaaaaa. – Tiếng con bé lanh lảnh chói tai. Nó nhảy vào ôm lấy Yoseob rồi quấn quýt theo cậu suốt từ đó tới giờ.

Nhưng tại sao Haneul lại biết được Yoseob còn sống sớm vậy? Junhyung hơi nghi nhưng cũng quên khấy mất vì thấy Yoseob cười nhiều hơn khi chơi cùng Haneul. Cậu tới gặp bạn trai Haneul, nghe nói nhờ cậu mà con bé mới có dũng khí để tỏ tình với cậu kia.

Ngay khi ông Yong và bà Yong bước ra, mặc Yoseob đang mải nướng thịt và cười đùa với Haneul, Junhyung nhanh tay kéo cậu đứng cạnh mình, gằn vào tai cậu mấy chữ.

_Nghe theo những gì anh bảo.

Cậu tuyệt nhiên im lặng. Phải, đối với họ Yong bây giờ, cậu không còn là con dâu nữa, thậm chí có thể là vật ngáng đường của Junhyung. Lẽ ra cậu không nên ở đây.

Suy nghĩ thoáng qua đầu Yoseob bỗng vụt mất khi nắm tay của Junhyung ngày càng siết chặt, thậm chí cậu cảm thấy hơi nhói ở mấy đầu ngón tay. Là ông Yong đang tiến dần đến bắt tay cậu. Yoseob bắt đầu bủn rủn tay chân, đây chính là người đàn ông có quyền lực và thủ đoạn đáng sợ nhất mà cậu từng gặp, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Trước đây cậu vẫn nghĩ ông ấy là người tốt nhưng bây giờ, sau 4 năm gặp lại mới thấy đằng sau đôi mắt hiền hậu ấy là hàng đống toan tính.

Anh ra hiệu, cậu bắt tay niềm nở với chủ tịch.

_Về là tốt lắm. – Người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên phong thái từ ngày cậu tới nhà họ Yong tới nay nhưng lòng dạ thì không thể lường được, vẫn niềm nở cười tươi.

Bà Yong có phần hơi hấp tấp, chạy lại ôm cậu mừng mừng tủi tủi. Yoseob không quan tâm, tất cả những gì trong mắt cậu bây giờ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Nalc đang đứng gần đó, đánh mắt nhìn về phía Yoseob, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Đó chính là người mà Junhyung đã đưa vào nhà đêm hôm đó, đêm đầu tiên cậu gặp anh.

_Oppa. – Jessica chủ động chạy lại khoác tay Junhyung nên Yoseob thấy ngại, cố giật tay anh ra nhưng Junhyung càng giữ chặt.

_Thế này là sao? – Anh giận dữ nhìn ông Yong.

_Ta định mời ngài Jung và tiểu thư ở lại dùng bữa cùng gia đình, cũng chỗ thân gần cả, phải không ngài Jung?

Ngài chủ tịch tập đoàn Nalc đứng gần đó bây giờ mới cất tiếng cười. Cảm giác mình như người thừa lần nữa lại dấy lên trong lòng Yoseob. Vốn dĩ từ ngày đầu bước chân vào nơi này 6 năm trước, cậu vẫn chưa từng coi nơi đây là “nhà”, đó vốn dĩ chỉ là một cái lồng, một nhà tù, cùm chân cậu lại trước khi ba có thể trả nợ cho họ Yong. Bây giờ, cậu đã tự trả nợ, đã được tự do rồi còn gì, cớ gì phải chui vào nơi này một lần nữa? Về thôi.

_Tôi có việc phải đi. Chào hai vị và phu nhân. – Cậu kính cẩn chào nhưng Junhyung vẫn quyết không buông tay.

_Anh sẽ đưa em về. Nếu như em không muốn làm mọi việc tồi tệ thêm thì ở lại đây. – Có vẻ như tiếng của cậu quá nhỏ, không đủ để khiến mọi người chú ý nên chẳng ai có sắc thái gì lạ trên mặt.

Bữa tiệc gia đình không quá xa hoa với tiệc nướng ngoài trời và rất nhiều sơn hào hải vị nhưng Yoseob không có hứng thú. Tất cả những gì cậu muốn là quay trở lại căn hộ của mình và tống tất cả ra ngoài. Có lẽ Junhyung biết điều này nên anh chủ động nhận rượu thay cậu, khỏi phải nói Jessica đã tức tối biết bao, có lúc còn nói kháy Yoseob nhưng cậu không quan tâm. Hơi rượu khiến cậu chuếnh choáng nhưng vẫn cố mỉm cười. Vài lần đi tiệc bên Mỹ cũng “huấn luyện” cho cậu không ít kỹ năng.

_Em ổn chứ? – Junhyung vừa liếc mọi người vừa đổ bớt rượu từ ly của Yoseob ra ngoài rồi thêm nước lọc vào. Thấy cậu không trả lời, anh lên tiếng. – Mừng vợ của con từ Mỹ trở về, cạn ly rồi con đưa cậu ấy về, mai con có chuyến đi Busan gặp khách hàng nữa.

Junhyung đang nói dối, chỉ là Yoseob dường như không còn sức để đi nữa. Đó chính là lý do vì sao cậu mua rất nhiều rượu ngon và đắt mà không uống, đơn giản vì chỉ cần say là cậu chẳng biết trời đất trăng sao ở đâu nữa.

Yoseob vui vẻ nhận ly rượu pha nước từ Junhyung, uống một hơi, ngồi tiếp chuyện mọi người thêm một lúc rồi giả vờ tỉnh táo cùng anh đi vào xe.

Khi cửa xe sập lại, Junhyung lái xe ra tận cổng chính cậu mới gục hẳn xuống.

_Thật là cố chấp... – Cậu nghe văng vẳng bên tai tiếng của anh nhưng rượu dường như đã ngấm rồi.

Về tới căn hộ của Yoseob, Junhyung cố gọi cậu dậy để hỏi mã số nhưng Yoseob không động tĩnh gì. Có lẽ mệt quá rồi. Nghĩ vậy anh đành thử bấm số. Sinh nhật cậu? Không phải. Sinh nhật mẹ? Cũng không. Dongwoon? Không nốt. Hay là sinh nhật mình? Sao lại không nhỉ? Vậy... hay là... “bingo”!

Junhyung như mở cờ trong bụng, đưa cậu vào phòng, đắp chăn cẩn thận, đi lấy khăn mặt để lau mặt cho cậu thì Yoseob tỉnh.

_Cám ơn anh.

_Sao vậy?

_Đỡ rượu, đỡ lời cho tôi.

_Anh... đã học được rất nhiều từ ngày em đi. – Junhyung bước đi lấy khăn, khi quay lại đã thấy Yoseob ngủ mất.

_Ít nhất là việc nhìn vẻ mặt người khác để cư xử.

Anh thở dài.

_Như thế rồi còn cố gắng gượng nói câu cám ơn làm gì không biết nữa. – Anh lau mặt cho cậu rồi ngồi xuống cạnh giường. – Chặng đường sắp tới chúng ta phải đi còn chông chênh lắm. Nếu em về muộn hơn, chắc khi đó chúng ta chỉ cần sống thật hạnh phúc. Nhưng... một mình anh sẽ khó khăn lắm, phải làm thế nào thì chúng ta mới lại như xưa đây? Lỗi không phải ở chúng ta. Có trách là chúng ta yêu nhau nhiều quá...

Junhyung cứ ngồi nói mãi, đúng như người ta nói, khi say là khi người ta thật lòng nhất, anh cứ nói mà nghĩ rằng cậu ngủ say rồi nên chắc chẳng nghe thấy đâu, tâm sự cho vơi nỗi lòng dù cậu chẳng nghe nhưng anh đâu biết khóe mắt Yoseob trào nước mắt...

Bây giờ em mới thực sự thấu hiểu được 4 năm qua không phải chỉ có một mình em như thế.

Không phải một mình em cố gắng gượng với cuộc sống.

Không phải một mình em nhớ về anh.

Không phải một mình em cô đơn trong mỗi đêm đông.

Không phải một mình em có suy nghĩ “nếu không phải anh thì là ai cũng thế cả mà thôi...”

Không phải...

Tất cả... chúng ta... em và anh đều chung suy nghĩ...

***

Sáng.

Junhyung tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, đắp chăn ấm. Ngó quanh phòng thì không thấy Yoseob đâu. Anh vội vã bật dậy thì phát hiện ra có tiếng lạch cạch trong bếp, nhòm qua khe cửa thì thấy cậu đang loay hoay nấu ăn trưa. Thì ra đã ngủ lâu vậy. Anh cười, gãi đầu rồi đi vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi, bước ra đã thấy cậu chuẩn bị xong mọi thứ. Hạnh phúc hình như cũng từa tựa như thế này, bao năm xa cách cuối cùng cũng về.

_Thấy anh ngủ say quá nên... – Yoseob đang xếp bát đũa xuống bàn, ngẩng lên thấy Junhyung thì hơi sững lại. Mơ hồ như có cảm giác thời gian quay ngược, tất cả trong một thoáng vẫn vẹn nguyên như xưa.

Bữa ăn không nhiều câu nói, điều đó làm Junhyung cảm thấy khó chịu, anh đã quen với một Yoseob hay hỏi han, kể chuyện cho anh nghe, hoặc nếu không cậu là người gợi chuyện cho anh nói nhưng tất cả chỉ là sự im lặng, chỉ có tiếng đũa inox va vào nhau.

_Tháng sau anh sẽ kết hôn với Jessica. – Giọng anh đều đều.

Yoseob không đáp, cũng không hỏi lại nhưng cậu biết rằng Junhyung muốn gì. Ngăn anh lại? Không, cậu không có quyền, nhưng cũng khó lòng nói được câu chúc mừng. Cậu chúi mũi vào bát cơm, tiếp tục ăn như thể không có chuyện gì xảy ra.

_Anh đã trì hoãn việc này mấy năm nay rồi, năm nay cô ấy cũng...

Junhyung ngập ngừng rồi bỏ dở bát cơm đi vào phòng, lấy vest mặc rồi lẳng lặng đi.

_Anh sẽ không cần một em như thế này. Hoàn toàn không cần. Anh nghĩ em có thể thay đổi như thế nào anh cũng sẽ chấp nhận nhưng dường như anh đã nhầm rồi. Chiều nay em có thể ở nhà, không cần tới tập đoàn.

Còn một mình Yoseob, cậu mới bắt đầu chắp nối những mảnh ghép mà tối qua Junhyung vô tình kể lể trong lúc say...

End chap 41

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip