Chương 18 VỢ ƠI THA THỨ CHO CHỒNG (END)

Chương 18: Vợ ơi tha thứ cho chồng

Bản tin thời sự.

_” Chiều nay tại căn nhà kho đường XX phát hiện một xác nữ. theo tình hình sơ bộ cho thấy cô gái này bị xe đụng khá nghiêm trọng do không được cấp cứu kịp thời dẫn đến tử vong”.

Đài truyền hình quay cận cảnh cái xác nữa đó. Người con gái toàn thân trắng toát gương mặt đầy máu nằm dưới mặt đất kia không ai khác ngoài Naeun.

Một cái chết đau đớn đã đến với cô ta. Và đó là sự trả giá cho những gì cô ta đã làm.

Kikwang nhìn LeeJoon_” Tại sao cô ta lại chết rõ ràng đã bị G.O cho người giam lại rồi sao?”. Nhìn xác cô ta Kikwang cũng không khỏi rùng mình.

LeeJoon nhìn vào màn hình. Đúng như anh đã dự đoán.

_” Em không hay tin đàn em G.O báo 2 tên hôm qua giữ Naeun được đưa vào bệnh viện từ hôm qua rồi sao?”. Mà nghĩ cô gái này đúng là cái gì cũn dám làm.

_” Ặc không lẽ cô ta trốn không may đâm đầu vô xe chết”.

LeeJoon trầm tư_” Thôi chuyện qua rồi nhắc lại cũng được gì đâu quan trọng bây giờ là chờ Yoseob tỉnh lại”.

Kikwang cũng bất giác buồn theo nó không biết chừng nào mới chịu tỉnh.

……………………………………

2 tháng trôi qua, cậu vẫn nằm đó hắn bên cạnh không nói không lời với ai. Nằm đó nắm tay cậu.

Tối đến lại kể chuyện lúc trước cho cậu nghe, mọi người ai nấy đều hết sức đau lòng khi thấy cảnh này.

Ba mẹ cậu đi công tác đã lâu chưa về nên không hề hay biết. còn ba mẹ hắn thì đâu xen vào cuộc sống vợ chồng tụi nó nên cũng không biết.

Hôm nay thời tiết rất đẹp hắn nheo mắt thức đây bên chiếc ghế 2 tháng nay mình vẫn nằm

Tiến lại phía cửa sổ hắn mỉm cười quay đầu nhìn cậu. Hắn biết cậu rất thích ánh sáng mặt trời như thế này.

Những lúc thấy cậu thức dậy cũng làm như thế này mỉm cười nhìn hắn. nhớ lại mà lòng hắn lại thấy đau.

Hắn rất nhớ tiếng nói của cậu, nhớ ánh mắt yêu thương cậu nhìn hắn. hắn nhớ nhớ đến phát điên lên rồi.

Hắn nhắm mắt cho tâm trạng thanh thản một chút, hắn tiếng lại giường nắm chặc tay cậu.

_” Đủ rồi đó Yoseob à, em hành hạ anh nhiêu đó là đủ rồi. anh thật sự chịu không được nữa”.

Hắn đau lắm 2 tháng rồi 2 tháng cậu không mở mắt nhìn hắn lấy một lần cảm giác đau nhói trong tim không sao diễn tả được.

_” Cậu cũng nên dưỡng sức đi đừng ở đây suốt như vậy?”. DongWoon nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi tim khẽ nhói lên một cái.

Anh cũng không nở nhìn hắn như vậy?.

Hắn chỉ quay qua nhìn DongWoon một lần rồi vẫn quay lại ánh nhìn ban đầu vẫn nhìn cậu chăm chú ngoài cậu ra hắn 2 tháng nay không nói chuyện với bất cứ ai.

_” Nếu nó tỉnh lại mà thấy cậu như vậy sẽ rất đau lòng”. Lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn xanh xao như vậy gương mặt tái nhợt đến phát sợ.

Hắn quay qua nhìn DongWoon lộ rõ vẻ bất cần không cần người khác nói.

DongWoon lắc đầu_” Mình mua đồ ăn rồi đó cậu ăn gì đi chứ cứ ngồi như vậy riết nó tỉnh lại thì người bệnh tiếp theo là cậu”. DongWoon đặt đồ ăn xuống bước ra ngoài.

Hắn không thèm để ý những gì DongWoon nói hắn chỉ biết nhìn cậu. Nhìn một cách chăm chú như thể sợ ai cướp cậu đi khỏi tầm mắt hắn vậy.

……………………………

1 tuần nữa lại trôi qua.

Kikwang bước vào căn phòng nhìn có vẻ đầy đủ ánh sáng nhưng không khí lúc nào cũng âm u vô bờ bến.

Kikwang tiến lại giường_” Yoseob à mày coi tao đem cái gì cho mày nè”.

Kikwang lấy trong giỏ xách ra một cây son dưỡng mới mua. Kikwang Thấy môi cậu dạo này khô quá nên cố tình đem đến cho cậu.

_” Môi mày không biết giữ gì hết khô hết cả rồi để tao thoa lên cho mày nha”. Kikwang nói xong lấy cây son còn nguyên trong hộp thoa nhẹ lân môi cậu.

Hắn nhìn cậu mỉm cười. nhìn cậu có vẻ tươi hơn mọi ngày, tại sao hắn lại không nhớ rằng cậu cần loại mĩ phẩm này.

_” Yoseob nè giờ mày đẹp hơn lúc nảy rồi đó. Nảy nhìn môi mày trắng tươi nhìn thấy mà ghê”. Giọng nói thì cứ như trước. như lúc cậu chưa bị tai nạn.

Kikwang còn nhớ những lúc mà nói chuyện với cậu bằng cái giọng điệu đó lần nào cũng bị cậu chơi lại cho mấy zố rõ đau.

Nhớ lại những chuyện trước kia, dù muốn quên lắm nhưng không được.

Một giọt nước nóng rơi trên mắt cậu. Kikwang cúi xuống.

_” tao xin lỗi mày nha làm mặt mày lem hết rồi hihi”. Kikwang mỉm cười lau vết nước trên mặt cậu.

Sao đau thế này không biết, nhìn thấy cậu như thế này Kikwang lại không thể kìm chế được chỉ muốn khóc thật to lay người cho cậu tỉnh.

Hắn cầm khăn ấm lại giường lau mặt cổ và tay cho cậu.

Nhìn thấy cảnh này vừa mừng thay vì cuối cùng hắn cũng biết cậu quan trọng với hắn như thế nào.

Nhưng cũng lại rất buồn, Kikwang có thể hiểu được cái cảm giác khi nhìn thấy người mình yêu nằm bất động không nhìn mình không nói chuyện với mình.

Hang ngày nhìn cơ thể người mình yêu càng suy ốm mà mình lại không thể kêu người ấy tỉnh lại cảm giác này đau đớn biết chừng nào?”.

Kikwang để cây son trên cái tủ cạnh giường quay sang nhìn hắn.

_” Môi Yoseob hay bị khô khi đó thầy thoa cho nó một ít son dưỡng là được. em để ở đây. Xin phép thấy em về”.

Nói rồi Kikwang quay mặt bước đi, một lần nữa Kikwang lại rơi nước mắt.

_” Nín đi rồi cậu ấy cũng sẽ tỉnh lại”. Taemin đứng ngoài cửa với LeeJoon nhìn vào bên trong nhưng cả 2 đều không dám bước vào.

LeeJoon nhìn người con trai bên trong nét mặt đau đớn, khốn khổ. Đã bao lần anh muốn vào trong thăm cậu nhưng anh không dám anh không biết phải đối diện với người con trai đang nằm đó như thế nào dù chỉ là một ánh mắt.

Anh quay người lặng lẽ bước đi mang theo bao nhiêu nỗi nhớ bao nhiêu đấu cắt sâu vào tim.

Sáng hôm sau Yoseob đã tỉnh lại Junhyung đưa Yoseob về nhà và tiếp tục cuộc sống hp . Kikwang yêu DongWoon và Eunji yêu LeeJoon hai đôi tổ chức đám cưới và sống hp

The end

cậu cứ nằm đấy chẳng màn chuyện xung quanh yên lặng vào giấc ngủ dài. Cứ thế lại nữa năm trôi qua.

Ánh sáng khắp cả căn phòng, cậu vừa trải qua một đêm rất dài. Hắn cứ ngồi đấy ngủ rồi lại nhìn cậu mãi.

Ngón tay trỏ khẽ động đậy. mắt hơi nheo. Điều mà mọi người mong chờ cũng

đã đến.

Trong phòng lúc này không có ai. cậu cố mở mắt ra nhìn thế giới mà đã lâu mình không được gặp.

Sao trời hôm nay lại tối thế này. Không ai mở đèn sao. Đó là thắt mắt đầu tiên của cậu.

Khi nằm đây cậu có thể cảm nhận được có người luôn ở bên cạnh cậu, ngày lẫn đêm nhưng. cậu nghĩ chắc là hắn chứ không ai khác.

Nhưng tại sao hắn biết cậu sợ tối mà không mở đèn. cậu cố ngồi dậy lấy tay sờ xung quanh.

cậu chẳng đụng được gì cả, hắn không có ở đây.

Trước mắt bây giờ chỉ toàn một màu đen, cậu không nhìn thấy được gì cả. cố gắng nheo mắt một lần nữa, toàn thân tê cứng do quá lâu không cử động.

Dù cậu cố gắng nhìn như thế nào thì vẫn vậy trước mắt cậu chỉ là một màu đen.

Sắc cảnh âm u bắt đầu vây kính cậu. Chắc tại anh ấy quên không mở đèn. cậu mệt mỏi nằm xuống.

_” Cạch”.

Cửa phòng được mở ra, 2 người con trai bước vào.

_” Cậu cứ để những chuyện đó cho y tá làm cần gì phải đích thân làm vậy?”. sáng khi DongWoon ra sau bệnh viện thì thấy hắn đang phơi đồ cho cậu.

Hắn nhìn DongWoon _” Đồ của cậu ấy tất nhiên mình phải giặt”. thời gian qua hắn bắt đầu quen với việc chỉ nhìn cậu, nên dần dần cũng đã trở lại Junhyung như ngày nào.

Hắn đã thông suốt hắn muốn khi cậu tỉnh lại thì thấy một Junhyung không thay đổi gì cả vẫn là Junhyung sức khỏe dồi dào.

_ Tối như thế này mà anh ấy vẫn giặc đồ cho mình, hix thật tội nghiệp chồng mình, thì ra ảnh vì mình làm nhiều việc như vậy?_ cậu thầm vui trong lòng, cậu đang có ý định sáng nay làm hắn bất ngờ.

_” Thôi cậu muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có đi giặc đồ sáng sớm như vậy nữa không tốt đâu”. DongWoon nhắc hắn.

cậu như sét đánh vào tai_ Đừng giặc đồ vào buổi sáng_ bây giờ là buổi sáng sao?.

Đầu cậu ung ung cái thứ tiếng gí đó.

Hắn tiến lại phía cửa sổ_” Yoseob rất thích nắng sáng như thế này”. Hắn mở cửa sổ ra hít một hơi không khí trong lành.

DongWoon ngồi xuống ghế nắm lấy tay cậu_” Em thấy chưa chồng em thương em như vậy mau tỉnh lại đi Yoseob à”.

cậu đã nằm đây quá lâu mọi người cũng đã biết hết cả ba lẫn mẹ gia đình 2 bên. Ba mẹ cậu yên tâm đế cậu bên cạnh Junhyung chăm sóc.

Nữa năm nay đó đã về nhà về căn phòng mà lúc trước cậu và hắn cũng nhau ở.

_Tại sao mình không nhìn thấy gì cả tại sao?_

cậu đau đớn gào thét trong tâm. Cái cậu nhìn thấy buổi sáng cái bình minh mà cậu yêu nhất bây giờ là một màn đêm, cái màn đêm mà cậu sợ nhất.

_ Tại sao ông trời không lấy luôn mạng của con đi. Để con sống mà không nhìn thấy ánh sáng thì có ý nghĩa gì nữa_ Tim đau vì không thể nhìn thấy hắn.

_” Tình hình của cậu bé đã ổn định hơn nhiều chắc trong một thời gian ngắn nữa sẽ tỉnh lại”. DongWoon nhìn hắn nói.

Hắn mỉm cười_” 9 tháng mình còn chờ được mà.

_ Thì ra cậu đã hôn mê 9 tháng_ cậu đã làm gánh nặng cho hắn quá nhiều hixhix.

Ý nghĩ tỉnh lại của cậu chắm dứt cậu không muốn mọi người biết chuyện này. Nên cậu quyết định nằm đó, nằm như chưa có chuyện gì xảy ra.

……………………..

Ngày hôm sau.

Hắn đã đi lấy thuốc định kì cho cậu. Nên cậu có thể yên tâm hơn.

Môi khô không còn giọt nước, cậu bước xuống giường lấy tay lần góc cạnh quen thuộc.

Ngoài cổng hắn đi lấy thuốc về. Cứ vào thứ 7 lại đi vào bệnh viện lấy thuốc.

_” rầm”. Từ phòng cậu vọng ra. Hắn hoảng hốt chạy lên lầu.

_” Aaa”. cậu chỉ than nhẹ một cái rồi ngồi thoa bàn chân bị đá vào cạnh ghế.

Hắn thấy cậu đã tỉnh lại mừng như muốn hét lên cho mọi người biết cậu ấy đã tỉnh.

Khi hắn định đến gần ôm cậu thì………..

_” Hixhix tại sao tại sao?”. cậu bỗng nhiên khóc lớn lên tự tát vào mặt mình.

Hắn đứng trước mặt cậu, nhìn cậu cử chỉ lạ lùng. Nhưng một chuyện hắn không thể nào ngờ hơn là anh đứng trước mặt cậu nhưng cậu lại khôn nhìn thấy hắn.

Tự mắt thấy cậu hành hạ bản thân mình, cơ thể hắn bỗng dung bất động bắt động.

_ Không lẽ, mắt cậu ấy_ tim bỗng nhói lên.

cậu lau nước mắt cố gượng ngồi dậy. đi tiếp chặn đường mà mình đang đi lúc nảy. hắn đứng đó một giọt nước mắt rơi xuống nền nhà khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

cậu một chàng trai hoạt bát vui vẻ sau nhiều tháng xa vắng mọi người tại sao khi tỉnh lại ông trời lại lấy đi đôi mắt của cậu ấy chứ.

Hắn biết bây giờ mà tiến lại cậu thì chỉ làm cho cậu thêm tổn thương thôi nên hắn quyết định đứng đó im lặng.

_” Rằm……….. cốp….”. tiến ly thủy tinh rớt vang lên.

Ánh mắt hắn hoảng loạn. cậu đi đụng phải cạnh tủ 2 cái ly rơi xuống đất vỡ tan.

cậu ngồi phịch xuống đất_” Mình trở thành người vô dụng rồi sao?”. Tay cậu cào mạnh xuống nền thủy tinh.

Một dòng máu tươi chảy ra từ tay cậu, hòa quyện vào những giọt nước mắt rơi trên tay.

Tim cậu như ngừng đập bàn tay dù đau cách mấy cũng không thể nào làm cậu dừng lại cái động tác đó. cậu ra sức hét lên bàn tay vấu chặc xuống.

_” Yoseob”. Junhyung nghẹn lời tiến thật nhanh lấy khăn tay cầm máu cho cậu.

Nhìn thấy cậu tự hành hạ bản thân mình như vậy hắn không nỡ hắn không muốn cậu không còn niềm tin trong cuộc sống.

Tiếng của hắn không lẽ nảy giờ hắn đã nhìn thấy tất cả.

_” Đừng lại gần em”. cậu ra sức đẩy hắn khỏi cơ thể mình.

Hắn đau lòng nắm chặc bàn tay đang lạnh ngắt của cậu.

_” Em còn có anh mà đừng như vậy nữa có được không?”hắn ôm chặc cậu vào lòng.

Từng giọt nước mắt rơi trên mặt cậu. cậu đã làm lien lụy hắn quá nhiều.

_” Đừng hành hạ mình như vậy em tỉnh lại là tốt rồi. dù không thấy đi nữa bây giờ em là vợ anh. Anh sẽ làm đôi mắt cho em. anh xin em xin em đừng hành hạ bản thân mình”.

Hắn nói không thành lời.

cậu nằm gọn trong ngực hắn ngập ngừng từng tiếng nấc.

_” Em không thể nhìn thấy được gì ngoài bóng tối em rất sợ sợ lắm anh à”. cậu nói trong nước mắt. tim đập liên hồi bàn tay truyền đến cảm giác tê buốc.

_” Tay chảy máu nhiều như vậy cần phải đưa đến bện viện ngay”. DongWoon chạy vào thấy tay cậu toàn máu mặt đầy nước mắt.

_” Anh hai”. cậu kêu trong tiếng nắc.

DongWoon và hắn đỡ cậu đứng lên.

_” Chuyện gì thì sao hãy nói em vừa tỉnh tay tại sao lại như thế này?. “. DongWoon quay sang nhìn hắn.

_” Mau bế thằng bé đến bệnh viện nhanh ấy không lại nhiễm trùng”. DongWoon hối thúc.

_” Yoseob chúng ta đi”. Hắn nói lại bế cậu.

_Phỏng đoán của mình quả thật không sai_ ngay từ lúc kiểm tra DongWoon đã đoán được khi cậu tỉnh lại mắt nhất định không thấy gì?.

Phải đưa cậu vào bệnh viện kiểm tra lại mới biết được. nhưng không tới nổi nghiêm trọng.

Hắn bế cậu xuống lầu trước ánh mắt mừng rỡ của Hayoung.

_ Cậu chủ nhỏ cuối cùng đã trở lại_ Hayoung thầm vui trong lòng.

…………………….

_” Vợ à anh xin lỗi em, tất cả đều vì anh nên em mới ra nông nỗi này”. Hắn ôm cậu giọng nói thiết tha vô cùng.

_” Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua đi”. cậu không chấp nhất chuyện cũ bây giờ có hắn bên cạnh cậu là cậu vui lắm rồi.

_” anh cám ơn em nhiều lắm Yoseob à. Mắt em sẽ không sau đâu nhất định sẽ không sau”. Hắn tin chắc là như vậy, hắn tin là ông trời không nỡ đối xử với cậu như vậy.

DongWoon khiểm tra sơ bộ mắt cho cậu. Anh mỉm cười nhìn kết quả trên tay. Đã trúc hết nỗi lo trong lòng.

Anh bước ra gương mặt tươi vui. Hắn thấy vậy mài khẽ nhăn lại.

_ Mắt cậu ấy không thể nhìn thấy mà hắn lại cười_ Hắn thầm rủa tong lòng.

_” Mắt của em sao rồi anh 2”. cậu lo lắm cậu lo rằng mắt của cậu sẽ bị mù vĩnh viễn.

DongWoon ngồi xuống xoa đầu cậu em trai bé nhỏ của mình.

_” Không cần phải lo như vậy. mắt em chẳng sao cả, chỉ do phần đầu bị chấn động vả lại hôn mê sâu nên dẫn đến tình trạng mắt bị mờ thôi, khoảng một tuần mắt em sẽ hồi phục”. DongWoon cười vui vẻ nói.

cậu vui lắm, thì ra chỉ là một số tổn thương nhỏ. Vậy mà làm cậu khóc còn bị đứt tay nữa.

_” Hazzz uổng cho cái bàn tay xinh đẹp của em trai tui không?”. DongWoon cầm tay cậu lên xoa xoa.

Cuối cùng em trai của hắn cũng tỉnh lại.

_” Buông ra mau”. Hắn giật phắt cái bàn tay đang nắm chặc tay cậu.

Hắn quay sang lườm DongWoon_” Cậu đừng tưởng là anh 2 cậu ấy thì tôi cho cậu muốn Xoa tay cậu ấy thì xoa đâu nha”. Hắn giận dỗi nắm chặc tay cậu như muốn lau sạch đi đấu tích DongWoon đã để lại cho cậu.

Hồi nảy cậu làm hắn sợ hết cả hồn hắn cứ nghĩ cậu không nhìn thấy nữa rồi chứ rồi cuộc đời cậu sẽ ra sao. Nhưng bây giờ thì tốt rồi mắt cậu chỉ bị tổn thương nhẹ hắn vui mừng hơn ai hết.

_” Anh có chịu buông em ra chưa?. Em khát”. Hắn cứ nắm tay cậu ghị tới ghị lui làm cậu đau đành phải kêu hắn đi lấy nước.

Hắn lập tức nghe theo_” Bà xã đại nhân nói thì tất nhiên anh đi lấy liền”. hắn đi lấy nước mỉm cười trong hạnh phúc.

……………………….

1 tuần sau

_” Dzô “.

Mọi người làm một bữa tiệc ăn mừng cậu tỉnh lại và mắt hoàn toàn bình phục.

Cả nhà bạn bè thân thiết của hắn và cậu đều đến đông đủ.

_” Nào cùng cạn ly chúc mừng hoàng tử nhỏ bình phục. trở lại với gương mặt đáng yêu ngày nào”. LeeJoon hô lên.

_” Cạn ly”. Cả đám người vui vẻ cười đùa.

Bên trong vườn hoa .

_” Anh à anh không định ra sao?”. cậu hỏi.

Hắn ôm cậu từ phía sau hơi thở phả vào tai cậu.

_” Anh chỉ muốn ôm em như thế này không muốn đi đâu cả. vợ yêu à”. Hắn nói giọng ám muội.

_” A…..aa..a.”.

Hắn ngậm lấy vành tai cậu cắn nhẹ làm cậu giậc mình không khỏi kêu đau.

cậu quay sang nhìn hắn nhưng nhanh chống môi cậu đã bị hắn giữ trọn.

_Đời này kiếp này chỉ có nhau_ đó là ý nguyện và lời hứa của cậu và hắn.

_” E hèm thì ra là trốn ở đây làm bậy há”. Kikwang không thấy cậu và hắn đâu nên đi tìm ai ngờ bị Kikwang bắt ngay tại trận vợ chồng nhà này đang tình tứ ngoài vườn hoa.

cậu và hắn bị người khác thấy như thế này ngượng đến chin đỏ cả mặt. cậu úp mặt trong ngực hắn môi khẽ mỉm cười.

_” Mọi người ơi Yoseob và Junhyung đang ở đây này”. Kikwang vẫy tay kêu mọi người lại.

Hắn lườm Kikwang_” Không gian yên tĩnh tự dưng có người phá đám”.

Chưa đầy một phút tất cả những người trong nhà đều có mặt ngoài vườn hoa.

_” Phạt thế nào đây nhỉ”. Kikwang giả bộ nheo mắt suy ngẫm nhìn cậu và hắn. sau đó Kikwang nở một nụ cười nguy hiểm.

_” Mọi người ơi vũ khí bí mật đâu rồi nhỉ”. kikwang nói ra hiệu với G.O.

_” Bùm”.

Một tiếng thật lớn. Trên bầu trời pháo hoa nở tung tóe, thật đẹp mắt.

Hắn và cậu hạnh phúc ngắm nhìn bẦu trời. Kikwang quay sang G.O DongWoon TaeminVà LeeJoon giơ ngón tay lên ra hiệu quá thành công.

cậu nằm gọn trog lòng hắn tận hưởng cảm giác hạnh phúc mà cậu và hắn cuối cùng cũng đạt được sau bao nhiêu sống gió.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip