Chap 5 Dì ơi!

Fic này Hyunseung oppa làm con gái nhé! Bộ dạng đẹp như thế thì bị vào vai này cũng đúng thôi. Hắc hắc... Nhưng mà bây giờ oppa chưa có xuất hiện.

Chap này mình tặng junseobcp nhé!  Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ mình!

******************

Buổi tối hôm tập quân sự kết thúc, 'tiệc chào đón người mới' được quan tâm cuối cùng cũng diễn ra.

"Gì?"

"Sao vậy?"

"Người kia, tôi hình như gặp ở đâu rồi." Yoseob chỉ chỉ người chủ trì đứng trên sân khấu. Trong lòng cậu còn ôm một hộp bỏng ngô.

".....Cậu hôm qua vừa gặp cậu ta xong."

"A, hóa ra là ở ký túc xá của anh."

Junhyung đỡ trán, "Có thể trước hết cho tôi biết vì sao cậu lại ngồi đây không?"

Sắp xếp chỗ ngồi trong hội trường là như thế này, mấy hàng đầu ở dãy giữa là cho lãnh đạo cùng khách mời quan trọng, ở dãy bên trái là các thành viên làm việc trong Hội sinh viên, còn dãy bên phải là đại diện của các công ty tài trợ, ở giữa có hai lối đi nhỏ. Mà người đến xem còn lại được xếp dựa vào phân lớp trong trường, chủ yếu là sinh viên năm nhất, thuận theo thứ tự sắp xếp chỗ ngồi từ trước đến sau.

Cho nên, Junhyung ngồi ở hàng thứ ba dãy bên trái, mà lớp của Yoseob hẳn là nằm ở một chỗ nào đó phía sau.

Được rồi, y cho đến ngày hôm nay vẫn không biết tiểu kỳ ba học chuyên ngành gì.

Yoseob đang nhét bỏng ngô vào miệng, sau khi nuốt xuống mới trả lời: "Chỗ này vừa hay không ai ngồi."

"..... Cậu hẳn là nên ngồi với bạn cùng lớn, sinh viên năm nhất cần phải ký tên."

"Ồ."

"Còn nữa, cậu không tham gia tập quân sự, hẳn là sẽ phải học hai tiết đạo đức."

"Khát rồi."

Junhyung không biết nói gì nhìn cậu định giống như làm ảo thuật mà lôi một bình nước màu đen từ dưới ghế ra. Được rồi, cậu ta căn bản không nghe y nói.

Màn nhảy mở màn chính là bài nhảy jazz Junhyung tự mình chỉ dạy kia. Quả nhiên sau khi được Yoseob chỉnh sửa, thay trang phục, đứng dưới ánh đèn sân khấu, hiệu quả vẫn tương đối có thể gạt mọi người.

Các tiết mục tiếp tục biểu diễn đâu vào đấy.

Tuy đã diễn tập rất nhiều lần, Junhyung vẫn xem rất chăm chú, ngay cả ở bên cạnh có người chào y cũng không nhận ra. Làm một người luôn tìm cách đạt đến mức hoàn mỹ, y bao giờ cũng có thể phát hiện ra vấn đề này hay vấn đề nọ.

Yoseob chọc chọc y.

"Sao vậy?"

Yoseob tỏ ý bảo y nhìn sang phía bên kia.

Junhyung lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh y là trưởng CLB của CLB văn nghệ trường, Park Jiyeon.

CLB văn nghệ trường, chính là CLB Junhyung từng đề nghị cho Yoseob. Ban văn nghệ thường kết hợp cùng bọn họ, một bên trên sân khấu, một bên đứng sau màn. CLB văn nghệ trường là nơi tập trung của các tuấn nam mỹ nữ trong trường, bởi vì mỗi người đều có thể lên sân khấu biểu diễn, nên bộ dạng bên ngoài cũng phải đạt tầm trung trở lên. Jiyeon rất xinh đẹp, lại là con nhà giàu, có khí chất, có năng lực, còn am nhiều nhiều loại vũ đạo cùng nhạc cụ, nhưng người theo đuổi cô không nhiều. Bởi vì cô sớm đã nói rõ người trong lòng mình là ai, mà người kia chính là Junhyung.

Hai hoa hậu của ĐH X, tên đều có một chữ 'Yeon', mà đều là nữ theo đuổi nam, lại đều không thành công.

Park Jiyeon năm ba, Park Soyeon năm hai, một người xinh đẹp, một người thanh nhã, mỗi người một vẻ.

Jiyeon từng tỏ tình với Junhyung một lần, sau khi bị lịch sự từ chối thì không có hành động gì lớn. Mà Soyeon theo đuổi kịch liệt một năm trời, Kikwang vẫn như cũ không có phản ứng gì. Cũng nghe nói Kikwang đã nghĩ định đồng ý rồi, kết quả hai hôm nay lại thấy anh ta nắm tay một học muội năm nhất.

Theo lời Doojoon, học muội kia còn đẹp hơn Park Jiyeon và Park Soyeon.

Tình huống cụ thể là thế nào, người ngoài cũng không rõ. Jiyeon đang cười rạng rỡ nhìn y.

Junhyung tự nhiên mỉm cười, "Học tỷ, đã lâu không học. Vừa rồi không nhìn thấy chị..."

Jiyeon ủy khuất hít mũi, "Mắt em thì bao giờ nhìn tới chị chứ?"

"À, có thể vì học tỷ bận rộn quá, bình thường không thể gặp mặt."

"Em có thể đi tìm chị mà, lần đầu tiên gặp em chị đã cho em địa chỉ cùng số điện thoại rồi, không phải sao?"

Junhyung không biết phải trả lời thế nào mới phải, chợt nghe cô nói bên tai: "Chị thà nghe em lạnh lùng cự tuyệt chị, cũng không muốn em mỉm cười nói chuyện lấy lệ với chị."

"Học tỷ...."

"Đáng ghét, đã bảo em gọi là Yeonie rồi mà không chịu, học tỷ học tỷ, sợ người khác không biết chị lớn hơn em một tuổi sao." Vai diễn đổi quá nhanh, dường như người nói câu vừa rồi không phải là cô.

"Jiyeon học tỷ," Junhyung đương nhiên biết câu kia của cô là thật, mất tự nhiên đổi chủ đề, "Nữ sinh đang diễn vai người bán hàng là trong CLB chị sao?"

"Ừ, bộ dạng thế nào?"

Một nữ sinh hỏi một nam sinh bộ dạng của một nữ sinh khác như thế nào thật sự là rất khó trả lời, Junhyung giả bộ đẩy kính, "Nhìn không rõ."

"Một cái mũi, một cái miệng, hai cái mắt." Bạn nhỏ Yoseob ăn hết bỏng rồi.

"Hả?"

"Anh không phải nói anh nhìn không rõ sao?"

"......" Hình như có nói hay không cũng không khác biệt gì.

"Ý của tôi là mặt, đại, chúng." (ý là khuôn mặt tầm trung, có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu)
Junhyung có chút không biết nói gì, nữ sinh trên sân khấu kia nếu coi là mặt đại chúng, vậy mức độ nhan sắc của người dân nước ta thực sự rất cao.

Jiyeon hất tóc, "Đây là?"

"Tôi tên Yang Yoseob, chào dì."

Dì dì dì dì......

Junhyung đột nhiên có cảm giác vô lực không cách dạy con. Mà mặt Jiyeon đã biến đổi không ngừng, giống như đèn chiếu ra năm màu trên tường.

Yoseob tỏ vẻ vô tội giải thích: "Dì của tôi lớn hơn tôi năm tuổi."

Jiyeon căn môi, "Dù sao, tôi cũng sẽ không lớn hơn cậu... nhiều như vậy?"

"Vậy cô bao nhiêu?"

Mặt Jiyeon đã đỏ bừng, tuy rằng dưới sân khấu rất tối nhìn không rõ. "Hè năm nay vừa tròn hai mốt."

"Nhưng tôi mới mười lăm tuổi nha," Yoseob cười đến ngây thơ thuần khiết, "Có điều, sắp tròn mười sáu rồi. Hyungie, đừng quên tặng quà em nhé."

"Hyungie" bỏ mình rồi. Còn 'dì'... không thấy đâu nữa.

Junhyung trở về phòng trong tình trạng kiệt sức, gục đầu xuống bàn. Từ sau khi quen biết Yoseob, hành động này y làm càng ngày càng thành thục.

Doojoon thực biết điều đưa một lon bia cho y. "Đi xem văn nghệ sao lại mệt thành như vậy?"

"Bởi vì bên cạnh tôi có hai người ngồi."

"Tiếp đó?"

"Một người tên Yoseob."

"À." Nơi nào có Yoseob sẽ có phiền toái, gã hiểu mà.

"Còn người kia, tên Park Jiyeon...."

"A?"

Junhyung đứng phắt dậy, "Cậu biết Yoseob làm gì không?"

"..... Ăn hết đồ ăn vặt của Jiyeon?"

"Cậu ta gọi Jiyeon là 'dì'!"

"Khó trách hai người họ đều phiền toái, hóa ra là họ hàng."

"......." Junhyung tức muốn chết rồi, "Ý tôi là, cậu ta gọi Jiyeon một tiếng 'dì', làm người ta giận dữ bỏ đi!"

"A," Doojoon suy nghĩ, quyết định an ủi y một câu, "Ai, nói với cậu tin tốt."

"Ví dụ như Yoseob nghỉ học?"

"...... Không phải, tôi vừa đặt mua trên mạng một cái giường nhỏ cho cậu, về sau cậu trở về liền có thể trực tiếp nằm thẳng cẳng ra rồi."

Được rồi, đây cũng coi là tin tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip