Chương 19+20
Chương 19
Rời khỏi Hỏa Long động, Yoseob đã kiệt sức,không thể đi bộ được.
Junhyung chiều chuộng bế cậu trên tay, vừa đi vừa tủm tỉm cười:
- Bại hoại này, ôm em mềm thật đấy.
Yoseob mặt đỏ lựng, tay cầm Hoả Long Châu khẽ đánh lên người hắn, còn xấu hổ rúc sâu hơn vào bờ ngực rắn chắc kia.
Tay đang bận, Junhyung bèn cúi đầu cắn lên chiếc má phúng phính rồi cười sảng khoái :
- Bại hoại em mà cũng biết xấu hổ? Hahaha...
Doojun biết được đại vương sắp về liền đi đến chỗ Hyunseung báo tin.
Đập vào mắt hắn là cảnh Hyunseung xinh đẹp đang nằm dáng rất mất hình tượng ở trên ghế dài. Cổ ngửa xuống dưới đất, lộ ra yết hầu cùng làn da láng bóng. 'V' 
Doojun như bị thôi miên đi về chỗ Hyunseung, chỉnh lại tư thế của y, mõm sư tử từ từ tiến lại, lúc gần chạm đến thì biến thành một gương mặt tuấn tú. Môi mỏng hướng đôi môi đang hé của Hyunseung hôn xuống.
Vốn định chạm một chút sau đó sẽ gọi y dậy ngênh đón đại vương, nhưng hương vị của môi kia quá tốt, khiến hắn chẳng thể rời đi. Đầu lưỡi trượt vào khoang miệng kia dò xét, khiêu khích,dây dưa với chiếc lưỡi đang nằm im.
Hyunseung úc này đã mơ màng mở mắt, trước mặt y là hình ảnh gương mặt con người của Doojun phóng lớn, mắt đang nhắm tít, môi lưỡi dán vào miệng y ra sức liếm lộng.
Chắc là do chưa tỉnh ngủ hẳn, y vòng tay ôm lấy cổ Doojun,vươn lưỡi đáp lại.
Hai người cứ thế dây dưa không dứt, quên hết mọi chuyện dán chặt vào nhau. Nói là mơ ngủ chỉ là biện minh, có lẽ đây là chuyện họ muốn làm từ rất lâu rồi.
Tay Doojun  không yên vị mà luồn vào bên trong,không ngừng vuốt ve làn da mát lạnh, âm thanh môi lưỡi triền miên vang khắp căn phòng.
Hyunseung mắt nhắm nghiền,tựa hồ rất hưởng thụ, lại bị Doojun  bắt lấy tay đặt lên bộ vị đang cương cứng của mình.
Hông dí sát vào bàn tay Hyunseung đòi hỏi, đồng thời tay cũng đưa xuống khố y móc ra cự vật cũng đang trong tình trạng cương cứng.
Hai người cứ thế hôn hít, tay không ngừng vuốt ve lên xuống bộ vị quan trọng của nhau, cho đến khi bên dưới có tiếng hắng giọng:
- Rất tiếc phải làm phiền,nhưng ta về rồi, cần hai người giúp một số chuyện.
Hyunseung cùng Doojun lập tức đứng hình, người ngợm,mặt mũi đều đỏ lên vì thẹn.
Nhanh chóng dùng vạt áo lấp đi bộ vị quan trọng, xoay qua cố gắng bình tĩnh đồng thanh :
- Đại Vương có gì sai khiến?
Junhyung bịt mắt Yoseob cố nín cười, phun ra một câu trêu chọc:
- Các người dựng lều cũng thật đẹp nha.
Ánh mắt Doojun cùng Hyunseung liền liếc xuống nửa người dứơi của mình, quả nhiên là dựng đứng,chẳng thể che dấu được.
Junhyung ý cười càng lúc càng đậm, buông lại một câu:
- Ta cùng tiểu bại hoại đã mượn được Hoả Long châu rồi, hai ngươi chuẩn bị mọi thứ đi, mấy hôm nữa chúng ta cùng đến nhân gian cứu người. Còn bây giờ thì có thể tiếp tục được rồi,ta đi trước.
Yoseob nằm trong lòng Junhyung không ngừng mở to mắt xem cảnh Doojun cùng Hyunseung thế nào, ngó ngoáy mãi cũng chỉ nhìn thấy thiếu niên tóc cùng quần áo đen tuyền đang đứng ngây ngốc.
Ra đến bên ngoài Junhyung mới chịu buông tay ra, Yoseob bĩu môi phụng phịu:
- Đại Vương, Seobie cũng muốn xem. :vvvvv
Thấy mắt Junhyung trừng lên, Yoseob như rùa lại rúc vào lồng ngực kia, lúc lâu sau mới ngẩng lên lí nhí:
- Cái người áo đen đó là Doojun sao Đại Vương?
Junhyung khẽ cười gật đầu, đem Yoseob đến bồn tắm lúc trước, lột sạch sẽ rồi nhảy vào trong, bàn tay to lớn không ngừng múc nước xoa lên cổ cậu.
Tắm còn chưa được một hồi, Yoseob nhẹ nhàng bò vào lòng Junhyung, tay ôm lấy cổ hắn, đầu cố tình dụi vào bờ ngực rắn chắc, cất giọng nũng nịu:
- Đại Vương, hay là người xem Hyunseung với Doojun đi, Seobie rất muốn xem.
Junhyung bụm miệng cười, bại hoại này đúng là chết không chừa, còn dám quyến rũ hắn đòi xem phim đồi trụy. Nhưng bất quá, hắn cũng thấy tò mò, liền cất giọng trầm trầm:
- Vậy bại hoại, hôn anh một cái trước đã.
Được đồng ý, Yoseob hí hửng lấy đôi môi nhỏ xíu của mình dán lên môi Junhyung, còn cố tình làm kêu "chụt" một cái.
Junhyung nhếch mép cười, xoay người Yoseob dựa lưng vào mình, khoát tay một cái, trên không trung hiện ra hình ảnh.
Yoseob suýt chút nữa thì chảy máu mũi, trên hình là cảnh Hyunseung đang qùy gối,chổng mông, Doojun đang áp sát phía sau y, hông không ngừng di chuyển, tay nắm lấy người anh em của Hyunseung nắn bóp nhiệt tình. ~T_T~
Yoseob say xưa xem quên cả trời đất, cho đến khi cảm nhận được vật nóng rực từ phía sau thì đã muộn:
- Á...hựm...aa... Đại Vương.
Chương 20
Junhyung miệng cười, ghé sát tai Yoseob thì thầm:
- Bại hoại, xem thôi thì chưa đủ.
Dứt lời hắn lại đem cự vật thô to ra sức cùng cúc huyệt ma sát, Yoseob mệt đến sắp kiệt sức, tình thú ngay trên màn hình to tướng một chút cũng không xem được, mỗi cú thúc đều khiến cậu sung sướng mà hoa mày chóng mặt, miệng rên rỉ những tiếng không rõ nghĩa.
Hẳn đến khi phòng tắm lớn nồng nặc mùi tinh dịch Junhyung mới nhượng bộ dừng một lát, đem Yoseob đã bị làm cho vừa ướt vừa bẩn đi tẩy rửa một phen.
Vác bại hoại người đỏ như tôm luộc vào trong căn phòng quen thuộc, khẽ phủ lên người cậu tấm chăn mỏng, bản thân thì trần trụi ôm cả Yoseob vào lòng.
Như một thói quen, bàn tay to lớn lại khẽ nhéo má cậu. Junhyung lúc này dịu dàng liếm lên môi hồng kia thì thầm:
- Bại hoại, anh sẽ mãi bên em...
Cuối cùng cũng đến lúc, Junhyung bế Yoseob trên tay, dùng ánh sáng đỏ phát ra từ mắt mở ra lỗ hổng trong không gian, trực tiếp nhảy vào, Doojun cùng Hyunseung phía sau liểng xiểng đồ đạc, Doojun từ hôm đó đã dùng luôn hình dáng con người,dù gì hôm nay cũng là ngày đến nhân gian, dùng thân sư tử đen ngòm có vẻ không hay lắm,mặc dù nhân loại chẳng ai có khả năng nhìn thấy hắn.
Junhyung khẽ liếc phía sau, chính hắn còn nhớ lúc đang bận việc ở phía sau Yoseob , cúc huyệt kia đột ngột co rút,khiến hắn phải ngửa mặt lên để nín nhịn, vừa lúc bắt gặp trên màn hình bộ dáng Hyunseung thập phần kì quái, la hét ầm ỹ cái gì mà "Doojunie, ngươi như thế này thật đẹp,thao ta cũng thật thích" . Hẳn là Doojun thấy y nói vậy nên mới dùng bộ dáng này luôn. -O-
Thoạt nhìn thấy tả hữu hộ pháp của hắn đi cùng nhau quả thực rất vừa mắt.
Ánh sáng mở ra, Junhyung với Yoseob trên tay an toàn tiếp đất, vài giây sau từ phía sau vang vọng tiếng loảng xoảng kì quái, quay lại thì thấy Hyunseung cùng Doojun bộ dáng như đang khiêu vũ, ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
Junhyung nổi một tầng da gà, quay sang khuôn mặt kề mặt hắn còn khó đỡ hơn, tiểu bại hoại nhà hắn là đang cười đến thô bỉ, ánh mắt phát sáng, nhìn rất dâm đãng.
Một câu thôi, vô phương cứu chữa!
Mọi người trở lại việc chính, Yoseob cùng Junhyung rảnh rỗi chỉ ôm nhau ngồi xem kịch hay, Doojun cùng Hyunseung đang lập đàn gì gì đó nhìn giống như của đám đạo sĩ.
Lục đục nửa ngày, Junhyung rảnh rỗi lấy tay véo má Yoseob mấy ngàn lần mà không biết ngán, hại cậu đang soi hint mà phải nghệt mặt ra vì đau.
Đại Vương này xem ra còn nghiện véo má hơn cả nghiện xxxx.
Yoseob bị véo nhiều quá cũng sinh giận dỗi, hướng Junhyung làm nũng:
- Đại Vương, người véo nhiều như thế, má Seobie sẽ bị lệch mất.
Phì cười trước sự ấm ức của cậu, Junhyung cố ý véo thêm một cái rồi mới thì thầm:
- Bại hoại, chuẩn bị thôi, chút nữa em sẽ tỉnh lại.
Junhyung đem Yoseob đặt ở trung tâm mấy thứ lủng liểng kia, tay xuất ra Hoả Long Châu, ánh sáng đỏ tràn ngập phòng bệnh.
Vài giây sau linh hồn Yoseob liền phát sáng, quần áo cũng không cánh mà bay đâu hết, Junhyung khẽ liếc mắt, hai vị hộ pháp liền cố sống cố chết nhắm chặt mắt, không ngừng truyền khí vào Hoả Long Châu.
Yoseob lơ lửng rồi nhập hẳn vào thân thể đang nằm trên giường.
Kết thúc công việc vất vả, Junhyung chạy đến bên giường, mở to mắt nhìn Tiểu Bại hoại thực sự của hắn.
Yoseob mơ màng mở mắt, cậu như là vừa mới thiếp đi. Mở mắt ra đã thấy Đại Vương đỏ rực đang cười hiền hoà với mình, cậu theo thói quen muốn ôm lấy cổ hắn, nhưng rất tiếc, cố đến mấy cũng không thể nhúc nhích.
Junhyung thêm một lần véo má cậu rồi cười cười:
- Hàng thật giá thật có khác, véo thích hơn nhiều, nhưng gầy quá, phải nuôi tốt mới được.
Yoseob thầm hỏi không biết Đại Vương có thâm thù đại hận gì với cái má của cậu mà suốt ngày véo lên véo xuống như vậy.
Còn chưa kịp nũng nịu thì một đống áo trắng chạy đến, phía sau là bố mẹ cậu, cười đến sáng lạn.
Bác sĩ áo trắng hướng Yoseob sờ tới sờ lui, Ngoạ Hổ bên cạnh chỉ hận không thể đem tên kia ra bóp chết.
Lại càng uất hận cái thứ bại hoại kia thấy trai đẹp là mắt phát sáng. Ở đây tuy hắn vô hình, nhưng cậu có thể nhìn thấy. Đẹp như hắn ở cạnh mà bại hoại này vẫn còn tâm tư ngắm zai? Tức giận hắn cúi xuống cắn môi cậu một nhát, bên cạnh lại cất lên giọng nói trầm trầm của tay bác sĩ chết tiệt:
- Liệt nửa người, cơ hội phục hồi là 30%
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip