Chương 7+8
Chương 7:
... Cởi ra giây trói trên người Yoseob , tay chân cậu hằn rõ vết bị trói,bầm tím,còn thêm một vài vết xước do vùng vẫy qúa mạnh. Kì thực Junhyung đã muốn tha cho cậu,nhưng chính vì cái biểu tình thanh thản kia đã đả kích hắn.
Vồ lên đôi môi đỏ mọng,hắn cắn mút nhiệt tình,đầu lưỡi tham lam sục sạo khắp khuôn miệng cậu, hút mạnh chiếc lưỡi non kia sang bên mình mút chùn chụt, như thể muốn đem lưỡi của Yoseob mút cho rụng ra.
Trước nụ hôn cuồng bạo như vậy, Yoseob cơ hồ không chịu nổi, thân thể mềm nhũn như sắp ngất đi, phần thân dưới đã gần mất hết cảm giác,nhưng vẫn không thể không cảm nhận được dương vật nóng bỏng kia đang không ngừng cọ sát vào phần đùi non của mình.
Lúng búng dứt ra khỏi môi lưỡi Yoseob, hắn trườn xuống, vục đầu vào chiếc cổ dài trắng nõn:
- Ahh...
Yoseob nhăn mặt khẽ rên, là tên kia ở cổ cậu cắn một ngụm, máu từ vết cắn ứa ra,hắn lại dùng đầu lưỡi liếm láp, mất hết khí lực khiến Yoseob cố hết sức cũng chỉ khẽ cựa mình...
Cắn mút,liếm láp khắp cơ thể cậu,cứ như thể hắn đang thưởng thức một món ăn vậy.
Bất ngờ, tiếng gầm từ đâu xuất hiện...
... Là hắn, từ một thiếu niên anh tuấn hoá thành mãnh hổ, mắt loé ra những tia sáng đỏ rực.
Dương vật khổng lồ đã hoàn toàn lòi ra khỏi túi bọc, không chần chừ hắn trực tiếp đâm vào, khiến Yoseob choáng váng, tiếng thét hoá thành 1 tiếng " HỰ..." yếu ớt.
Yoseob hiện giờ ngay cả sức nắm ga giường cũng không còn,chân tay xụi lơ, cả cơ thể rung lên theo nhịp rút ra,thúc vào.
"Phập...phập..." không gian lúc này chỉ toàn mùi hoan ái cùng tiếng va chạm của tính khí và trực tràng...
Nhịp độ càng lúc càng tăng,mỗi cú thúc mỗi lúc một mạnh, Yoseob lúc này nước mắt đã đầm đìa, khêu khóc không ra tiếng, mồm chỉ há hốc, mỗi lần tính khí đâm vào lại "hự" một tiếng.
Junhyung lúc này lại ghé sát miệng vào tai cậu,nhưng bên dưới vẫn không ngừng thúc:
-Bại hoại...khóc rồi sao?... Hôn ta rồi ta tha!...
Tức thì chiếc lưỡi hổ được thè ra, Yoseob cố gồng mình hứng chịu từng cú thúc, nhấc đầu tiến sát chiếc lưỡi thô ráp ngậm vào.
Ngọt,đúng là rất ngọt, lưỡi hổ này tuy thô ráp nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời,khiến cậu ra sức mút vào, càng mút lại càng thấy ngọt, đau đớn bên dưới cũng theo đó mà mất dần. Cứ như thể lưỡi này của hắn có tẩm thuốc giảm đau vậy.
Hài lòng với sự chăm sóc cả trên lẫn dưới của Yoseob, trước khi xuất hắn dùng hết sức thúc mạnh, cúc huyệt co rút khiến tinh trùng theo đó mà bắn ra hết.
Tính khí của Junhyung lúc này cũng sưng lớn,bít chặt lấy lỗ nhỏ không cho phép tinh dịch chảy ra.
Yoseob lúc này vẫn say sưa mút vào thứ thuốc giảm đau ngọt ngào... Bất ngờ khi thứ mình đang ngậm lại biến nhỏ,mềm mại hơn,lại ngọt hơn nữa.
Mở mắt ra, không phải là mãnh hổ nữa, đại vương là lại trở về hình dáng con người, khuôn mặt đẹp khiến Yoseob ngây ngốc mà há hốc mồm,lưỡi của Junhyung cũng theo đó mà được giải phóng. Hắn khẽ nhếch mép:
- Bại hoại... Ngươi là đồ đại háo sắc...hahaha...
Cuối cùng không nhịn được hắn bật cười haha, khiến cả chiếc giường cùng hai người lại nhiệt tình rung lắc, cũng vì thế mà Yoseob cố ngển cổ nhìn xuống dưới.
Cậu là đang xạng bang hai chân, cúc huyệt còn đang ngậm dương vật của hắn,hắn cư nhiên nửa thân dưới vẫn là hổ, đuôi còn không ngừng phe phẩy.
Không biết là do mút vào dịch ngọt từ lưỡi Yong đại vương hay hắn đã thôi trừu sáp mà Yoseob đã có chút khí lực, mắt ướt nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời, miệng mếu máo:
- Seobie xin lỗi! Là Seobie sai rồi, đại vương là ở trên vạn người, Seobie đầu óc không thể kiểm soát nên mới mơ đại nghịch bất đạo như vậy... Đại vương, xin người... Rút ra khỏi Seobie... Seobie biết sai rồi...
Hắn khẽ hừ mũi, giọng điệu bại hoại này lúc cầu xin đúng là thật êm tai, nói lời ngoan ngoãn như vậy khiến hắn có chút day dứt, là mình đã mạnh tay quá rồi.
Tức thì phần thân dưới lại hóa thành của người, tính khí đang sưng to cũng xẹp lại, rút ra khỏi người Yoseob.
Tinh dịch trắng sữa hoà quyện cùng máu tạo thành màu hồng tuyệt đẹp từ trong cúc huyệt tiểu lâm chảy tràn ra, hình như Junhyung đã bắn vào đó rất nhiều nên dòng dịch màu hồng cứ thế không ngừng chảy xuống ga giường, bụng Yoseob cũng theo đó mà xẹp xuống.
Khẽ bước ra khỏi giường, Junhyung vác Yoseob lên vai, trong nháy mắt đã rời khỏi căn phòng họ vừa hoan ái...
Chương 8
Vác trên vai tiểu bại hoại, hắn là đang tiến vào một bồn tắm lớn, bại hoại này cơ thể chắc là rất mệt, thôi thì chiếu cố một chút, đem ngâm xuống nước ấm sẽ tốt hơn.
Vừa đặt Yoseob xuống bồn nước, đôi mắt cậu đang nhắm nghiền, lông mày nhíu lại đã giãn ra, kì thực khuôn mặt này cũng thật đáng yêu.
Yong đại vương khẽ véo má cậu, kéo cậu vào lòng rồi bắt đầu tẩy rửa. Hắn đúng là qúa mạnh tay rồi, bây giờ mới để ý, cái má phúng phính này, chiếc mũi nhỏ xíu, từng đường nét đều rất trẻ con... Vậy mà... Cái đầu nhỏ này toàn chứa những thứ khiến hắn nổi giận. Không hiểu bại hoại này đầu óc đã bị ai làm cho hỏng rồi, sau này bên hắn e là sẽ bị phạt dài dài.
Cảm giác dị vật đang trong cúc huyệt ngoáy loạn khiến Yoseob mơ hồ tỉnh lại, đập vào mắt cậu là một làn sương dày đặc, cảm giác cũng thật thoải mái, gắng sức quay đầu lại, là hắn, Junhyung cũng đang nhìn cậu, khoé miệng khẽ nhếch:
- Bại hoại, tỉnh rồi? Ra lệnh cho ngươi dựa vào ta!
Yoseob răm rắp nge lời, dựa hẳn vào người Junhyung ̉, lí nhí:
- Đại vương... Người đừng phạt Seobie nữa nha?...
Còn chưa kịp trả lời, từ dưới nước nổi lên một trái bong bóng to đùng,cùng một tiếng "ỦM", Yoseob hốt hoảng khóc lớn:
- Ô ô... Đại vương! Người đừng nổi giận, Seobie không cố ý!
- Hahaha....
Tiếng cười vang lên giòn dã, Yong đại vương là đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, hắn đưa tay gạt nước mắt cố gắng nghiêm giọng:
- Bại hoại, ngươi đúng là đáng yêu chết đi được.
Nói rồi hắn lại một lần nữa véo má cậu. Xem ra chuyện cả đời này hắn chỉ động dục với một mình bại hoại này cũng không đến nỗi tệ hại.
Yoseob bị cười đến mặt đỏ tía tai, không biết làm gì cho hết xấu hổ đành vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc kia.
Junhyung lần đầu tiên thấy thú vị như vậy, bại hoại này cũng có lúc biết xấu hổ, đúng là khiến hắn bất ngờ.
Khẽ nâng lên khuôn mặt đỏ ửng, Junhyung không nhịn được mà hôn lên cái miệng nhỏ xíu, đầu lưỡi tham lam lại tiến vào, mang theo vị ngọt ùa vào miệng Yoseob.
Cậu không hiểu sao lưỡi của người này lại ngọt đến vậy,khiến cậu vô thức mút vào.
Vậy là hai người cứ thế môi lưỡi dây dưa cho đến khi hết sạch không khí,buông nhau ra thở hổn hển.
Cảm nhận phần nam tính của Junhyung bên dưới mông mình đang cứng lên khiến Yoseob không khỏi hốt hoảng, cậu là sợ lắm rồi, đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Junhyung:
- Đại vương!... Seobie sẽ hỏng mất!
Đáp lại cậu chỉ là một cái ôm, hắn thực sự là đang kìm chế, vì cậu mà kìm chế.
Yoseob hình như vẫn không hề hiểu chuyện mà lại không ngừng ngọ nguậy, giương mắt ướt ra nhìn hắn như cầu xin, hắn đúng là muốn nhịn cũng nhịn không được, đành trầm giọng nhắc nhở:
- Ngồi im,nếu không bại hoại ngươi sẽ hỏng thật đó.
Ngay lập tức lại im re ngồi trong lòng Junhyung, cảm nhận sức nóng bỏng tỏa ra từ dương vật to lớn kia...
Cứ ngồi như vậy cho đến khi phần nóng bỏng kia xìu xuống, Yong đại vương chưa bao giờ trong tình trạng như vậy, át chế dục vọng cũng không phải là chuyện dễ. Lúc này Yoseob lại lên tiếng:
- Đại Vương, người giúp Seobie về nhà được không?
Nói đến đây nước mắt cậu đã chảy dài, cậu thực sự là rất nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ cả một đám hủ nữ biến thái sánh ngang với cậu nữa..
Junhyung bất giác đưa tay gạt đi nước mắt trên chiếc má phúng phính:
- Bại hoại, ngươi nín rồi đại vương sẽ thương ngươi, ngươi ngoan rồi ta sẽ đưa ngươi về nhà...
Lần đầu tiên hắn nói ngọt như vậy, tiểu bại hoại này lúc tỏ ra ủy khuất lại có lực sát thương lớn đến như vậy.
Bế Yoseob ra khỏi bồn tắm, hắn lại một lần nữa di chuyển với tốc độ ánh sáng,quay về căn phòng lúc đầu.
Phòng này là đã được dọn dẹp, lẳng lặng đặt Yoseob lên giường, hắn cũng leo vào trong chùm chăn lên che kín hai người, khẽ ôm lấy cậu hắn thì thầm:
- Bại hoại, ngủ ngon!
Hai người đang say ngủ trên chiếc giường cỡ lớn chẵng hề hay biết rằng bên ngoài là một người một thú đang lén lút rình rập:
- Doojun, ngươi thấy không? Đại vương của chúng ta thật hiền lành với bại hoại đó, sư tử đen ngước mắt ngao ngán:
- Hyunseung, xem ra ngươi với bại hoại kia là có chung sở thích, ngươi thích một mình được rồi, sao còn kéo ta theo? Phiền phức...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip