CHƯƠNG XIII: Đi tìm cảm hứng


Một tuần trôi qua, chân của Yoo Mi đã bớt đau nhưng chưa khỏi hẳn, đáng lý ra là vết bầm sẽ hết mau nếu cô chịu ở yên một chổ, nghỉ có hai ngày cô lại đi làm, vì ở nhà chán quá, cô không quen... Từ tối hôm đó, cô ít nói với Hyun Joong hơn, gần như là không nói gì cả khi cô biết Hyun Joong không thích...

Hyun Joong vẫn làm việc như cũ, anh đã lãnh lương nhưng chưa đủ cho dự tính của anh, đành đợi vậy. Từ tối hôm anh không trả lời Yoo Mi, con bé không còn nói với anh nữa, anh muốn đi thì đi, về thì về, tự dưng anh muốn nghe nó gọi, dù chỉ là hai từ "Hyun Joong" tên anh, nhưng không... nó như người câm nín lặng...

-----

Yong Joon khẽ thở ra... hai đứa trẻ sao trở nên xa lạ thế này... vậy đến bao giờ 7 điều ước mới có thể thực hiện xong đây... ngồi ở quán cà phê 24h, anh thấy Yoo Mi đi ngang qua... con bé lặng lẽ bước từng bước chậm rãi, anh đọc được từ nó sự cô độc... rồi cách khoảng 10 mét, anh thấy Hyun Joong bước phía sau.

Chúng nó hôm nay đi làm về cùng một giờ, cùng đi trên một con đường, nhưng như hai kẻ xa lạ... nhóc đi sau thì nhóc phải là người lên tiếng trước chứ... gọi con bé lại, rồi cùng nhau về, trên đường đi nói chuyện gì đó, như những người trẻ tuổi hiện đại, ôi... nhóc đích thị là cái máy...

Hyun Joong bước sau Yoo Mi... anh muốn gọi con bé, nhưng sao anh không thể mở lời, nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mặt, anh cảm thấy thế nào là một mình lẻ loi... sao anh từ chối làm thân với nó nhỉ... trong lòng anh nó đáng ghét lắm à, không... anh chưa từng ghét ai cả, chẳng qua anh nghĩ thân để làm gì, cần gì phải thân nhau...

Anh nhìn xuống chân con bé, vẫn đôi sandal bệt kẹp ngón làm nó đau chân, nhưng sao nó không đổi cái khác, thấy nó có dùng tiền vào việc gì nhiều đâu... chợt anh thở ra, dù thật nhẹ...

Yoo Mi bước từng bước về nhà, càng lúc cô càng cảm thấy trơ trọi, nếu như lúc trước không có Hyun Joong có lẽ cô sẽ không nhận biết điều ấy, rõ ràng bây giờ trong nhà cô có thêm người, nhưng bảo cô xem như trước thì không được, cô có bị đui đâu mà bảo cô không thấy hắn đi đi lại lại trong nhà mình...

Về đến nhà Yoo Mi vào thẳng phòng... ngã lên giường khi cảm thấy buồn và chán...

Hyun Joong về sau thì thấy con bé Yoo Mi nằm ở giường khi nó không đóng cửa phòng, con bé đấy không có lịch sự gì hết, dù gì anh cũng là con trai.

Nó lại ngang nhiên nằm trước mắt anh như vậy, coi anh không hiện diện, hay nó... anh bước nhẹ đến, mắng người ta không có lịch sự nhưng anh đang làm điều không lịch sự... thấy nó nằm úp, mặt nghiêng qua một bên, đầu gác lên tay, mắt nhắm lại thì anh ngạc nhiên...

Mới đây mà nó ngủ rồi ư... tò mò anh bước tới... không thấy nó nhúc nhích, xem nó kìa, chẳng chịu rửa mặt chải răng, rửa tay chân gì cả đã lên gường ngủ, thậm chí đôi giày nó cũng chưa cởi ra, anh nhìn ra ngoài, sao hôm nay nó mang cả giày vào nhà vậy?

Anh bước lại đuôi giường ngồi xuống, cởi giày ra khỏi chân nó, anh thấy vết đỏ của quai giày hằn sâu trên mu bàn chân, anh cầm đôi giày đứng lên, đi ra khép cửa phòng ngủ lại, anh đem đôi giày ra kệ để giày dép, đặt ngay ngắn rồi đi vào phòng tắm...

Yoo Mi trở mình... cô nhìn ra ngoài như muốn xuyên qua cánh cửa... ai mướn hắn cởi giày cho cô... cô thích thế đấy, mang giày lên giường, để cô biết con đường cô đang đi khó khăn và đau đớn như thế nào, để dù cô có ngủ cô cũng khỏi phải bước vào những giấc mơ... những giấc mơ thật đẹp không dành cho cô... mơ mộng viển vông...

-----

Sáng, Yoo Mi đến văn phòng thiết kế với nụ cười trên môi, và vẫn như mọi ngày làm việc xong cô đi dạo phố... đi theo sau anh Jae Wook... hạnh phúc chỉ nên là thế...

Sáng Hyun Joong đợi con bé Yoo Mi đi làm thì đi theo nó, lần đầu tiên anh đi theo con bé đấy, thấy nó rẽ vào tòa nhà, anh dừng lại, ngồi đợi vì biết nó sẽ ra sớm, rồi thấy nó bước sau anh Jae Wook hôm nọ, anh ngạc nhiên bước theo sau... nó thích người ta sao nó không nói, chỉ biết đi theo sau thì được gì... anh khựng lại... anh đi theo sau nó là vì lẽ gì... anh bước lên trước...

-" Yoo Mi!"

Yoo Mi khựng bước khi nghe hai từ "Yoo Mi " quen quen, cô quay lại, thấy Hyun Joong, cô ngạc nhiên, hắn đi đâu sáng sớm thế này, hắn dạo phố ư...

Hyun Joong bước đến bên con bé, anh nắm lấy tay nó.

-" Đi thôi!"... Rồi anh rẽ ngả khác, bước đi kéo theo nó, rời khỏi con đường có anh Jae Wook đang đi...

Yoo Mi thấy tự nhiên Hyun Joong xuất hiện rồi kéo cô đi ngã khác, không phải đường về nhà thì ngạc nhiên hỏi:

-" Đi đâu?"

Hyun Joong đáp gọn.

-" Đi mua giày mới!"

Yoo Mi nhìn xuống chân Hyun Joong.

-" Anh đi mua một mình được rồi, tôi không biết rõ về giày đàn ông!"

Hyun Joong khẽ chau mày.

-" Mua giày nữ!"

Yoo Mi ngạc nhiên hơn. Nhưng cô chưa kịp nói thì nghe Hyun Joong tiếp:

-" Giày đó làm cô đau chân, sao cô cứ đi mãi thế, cô có quyền chọn đôi khác cho mình mà, chẳng thấy cô phải dùng tiền cho việc gì, sao một đôi giày khác hợp với chân mình cũng không chịu mua!"

Yoo Mi khựng lại, cảm thấy khó chịu... hắn đang dạy cô đi giày ư... liên quan gì đến hắn, làm như hắn mua cho cô, nhưng dù hắn có mua cho cô thì hắn cũng không nên lên giọng như thế.

-" Anh mua cho tôi à?"

Cô buộc miệng.

Hyun Joong khựng bước bởi con bé Yoo Mi đột nhiên đứng lại, anh quay nhìn nó khi nghe nó hỏi, anh gật đầu:

-" Ừh!"

Yoo Mi không tin nên hỏi lại:

-" Thật... anh mua cho tôi?"

Hyun Joong kéo con bé đi tiếp rồi nói:

-" Nếu không thì cần cô đi theo làm gì, cô tưởng tôi có nhiều tiền chắc, âm thầm mua về, rồi cho cô một bất ngờ như anh Jae Wook từng làm ư? Tôi biết số chân của cô bao nhiêu, tôi mua tự mình rồi cô đi không vừa thì sao?"

Yoo Mi tròn mắt... hắn không biết ý của con gái gì cả, sao hắn cứ nói huỵt toẹt ra mọi thứ cơ chứ, quà bất ngờ con gái mới thích, mới giữ trong tim, trong lòng hắn cô không là con gái, cô là con hắn thì đúng hơn...

-----

Yong Joon bước theo hai đứa trẻ... hai đứa trẻ nắm tay nhau, ừ, không là nhóc nắm tay con bé, kéo con bé theo, nhìn y như là hai cha con đi với nhau...

Anh bật cười nhẹ, nhóc đưa con bé vào một hiệu giày và tự ý chọn kiểu cho con bé, về khoản này thì khỏi phải chê nhóc vào đâu được, vì dù gì nhóc cũng sẽ là thiên thần Jophiel tương lai... nhóc quăng đôi giày cho con bé, con bé ngồi ngước nhìn nhóc...

Nhóc thinh lặng đưa tay chỉ đôi giày và ra hiệu cho con bé mang vào chân, nhóc đứng nhìn, con bé cúi xuống lượm đôi giày xỏ chân vào, nó lầm bầm gì đó anh nghe không rõ... con bé đẩy hai chân mình ra trước ngắm nghía, nhóc bước đến kéo tay con bé đứng lên bảo con bé đi thử xem có đau chân không?

Con bé bước qua bước lại lắc đầu, ngước nhìn nhóc với nụ cười thật đẹp trên môi, nụ cười xuất phát từ tâm... nhóc quay đi... bối rối... và chưa hài lòng với kiểu giày này nên bước đến kệ giày chọn đôi khác, con bé bước theo... không đồng ý khi con bé thích đôi này... hai đứa đôi co, nhóc đã biết đối đáp với người đối diện rồi... cuối cùng thì nhóc chịu thua con bé... anh lại cười...

-----

Yoo Mi bước nhanh trên đường với đôi giày mới trong chân... cô thấy vui... đôi giày thật đẹp và hợp với chân cô, sao hắn biết cách chọn và còn sành điệu thế nhỉ, như thế này thì đẹp quá rồi, hắn lại không chịu đòi chọn đôi khác, cô không biết, mua cho cô thì phải theo ý cô, đôi co với hắn mãi, hắn mới chịu thua, nhưng không phục, hắn không có gallant gì cả, không biết chìu lòng phái nữ...

Hyun Joong đi bên cạnh con bé Yoo Mi, anh nghĩ... có đôi giày mới thôi cũng vui như thế, anh chưa hài lòng lắm, nhưng nói nó không nghe, nó phải tin tưởng vào sự nhìn nhận cái đẹp của anh chứ, dù gì anh cũng sẽ là thiên thần Jophiel tương lai cơ mà... con bé cứng đầu...

*Boong*

Cả hai khựng lại... tiếng động phát ra từ cây cột đèn khi đầu Yoo Mi đâm vào, Yoo Mi lùi lại đưa tay xoa đầu ngẩng nhìn cây cột đèn trước mắt, rồi cô bực bội nhìn qua Hyun Joong...

Hyun Joong biết là sẽ có lúc như thế này thôi, khi con bé bước trên đường nhưng cứ nhìn xuống đôi giày, nó trông chờ vào anh dẫn đường cho nó ư, nếu không có anh thì nó trông vào ai, đó là bài học cho nó, nó còn nhìn anh bằng ánh mắt giận dỗi nữa, liên quan gì đến anh... anh quay đi, cất bước...

Yoo Mi không thể kìm chế nữa bởi cái quay đi của Hyun Joong, chưa từng thấy ai vô tình mà còn đáng ghét như hắn, rõ ràng hắn thấy cây cột đèn nhưng sao hắn không báo cho cô tránh chứ...

-" Hyun Joong!"

Yoo Mi hét lên giữa đường phố, Hyun Joong thản nhiên quay lại.

-" Chuyện gì?"...

Anh lên giọng có chút không bằng lòng khi lỗi không do anh.

Yoo Mi bước tới...

Hyun Joong nhìn con bé đứng đối diện sát bên mình... nó ngước lên nhìn anh... bất giác trái tim anh đập loạn nhịp... khi trước mặt anh một khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt đen láy to tròn lại long lanh, hàng mi cong vút... mũi thon nhỏ với cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi chúm chím màu hồng nhạt ươn ướt... anh lặng người đi...

Yoo Mi ngẩng nhìn... tên con trai trước mặt... với gương mặt thật sáng, đôi mắt màu nâu đen lấp lánh, sóng mũi cao, đôi môi hình trái tim màu hồng nâu tự nhiên... cô lặng người đi...

-----

Phía xa, Yong Joon đưa tay lên nhắm... một khung hình thật đẹp... tiếc quá, chỉ mình anh thấy điều đó... anh nghe tiếng đập loạn nhịp của hai con tim... thuần khiết...

Hai đứa trẻ bối rối quay đi, bước tiếp trên con đường dài trước mặt, thinh lặng bên nhau... về nhà...

Đến giờ ăn cơm khi cả hai ngồi đối diện nhau vẫn không ai nói với ai...

-----

Ngồi đối diện với con bé, Hyun Joong nghĩ... sao nó thinh lặng thế, nó chưa nói lời cám ơn anh về đôi giày, nó phải là người mở lời trước...

Yoo Mi không nhìn Hyun Joong đang ngồi đối diện với cô, cô nghĩ... hắn là người có lỗi, hắn phải mở lời xin lỗi cô trước...

Rồi cả hai chợt đồng thanh...

-" Cảm ơn!" - " Xin lỗi!"

Cả hai ngẩng nhìn nhau rồi trao cho nhau nụ cười... thân thiện...

-" Cuối tuần này đi chơi đi!"

Hyun Joong buộc miệng và cảm thấy chút ngại khi thốt ra câu ấy.

Yoo Mi tròn mắt hỏi:

-" Đi đâu?"

Thấy Yoo Mi hỏi giọng tán thành, Hyun Joong tiếp:

-" Đến nơi mà cô sinh ra và lớn lên!"

Yoo Mi vẫn tròn mắt hỏi:

-" Sao đến đó? Đó là viện cô nhi Thánh Phaolo!"

Hyun Joong gật đầu...

-" Ừh, thì đến đó chứ sao mà hỏi!"

Yoo Mi lắc đầu buồn.

-" Không đi đâu!"

Hyun Joong thấy con bé làm nũng, anh nghĩ... anh đã mời vậy mà nó còn không chịu, thế thì đừng trách anh không làm thân với nó, nhưng anh lại nói:

-" Suốt ngày ở nhà, đi làm thì chỉ có hai công việc sáng tối, thảo nào những mẫu vẽ của cô chỉ có hai màu trắng đen!"

Yoo Mi bực bội nhất đó là có ai đó nói đến bản vẽ của cô bằng giọng điệu chê bai, cô tỏ thái độ ngang ngược.

-" Ừh, thì sao, liên quan gì đến việc có đi hay không đến viện cô nhi!"

Hyun Joong cũng không kém.

-" Sao không liên quan, đưa cô đi tìm cảm hứng sáng tạo, phải cho cô thấy những màu sắc khác của thiên nhiên, của cuộc sống!"

Yoo Mi đứng bật lên:

-" Không cần, ngày mai tôi đi xin việc của buổi trưa luôn, anh ở nhà nấu cơm đi!"

Hyun Joong ngước nhìn con bé, nó lại tính phun cơm vào mặt anh chắc, anh cũng đứng lên.

-" Việc buổi trưa thì cùng lắm chỉ có thêm màu vàng!"

Hyun Joong đi nhanh ra ngoài

Yoo Mi tức tối khi thấy Hyun Joong chế diễu mình, cô hét lên.

-" Hyun Joong đáng ghét!"

Rồi cô bước nhanh về phòng, sập mạnh cửa.

Hyun Joong cảm thấy cánh cửa nhà cũng như muốn rung theo độ mạnh tay của Yoo Mi, anh lầm bầm...

-" Ai thèm cô thương!"

-----

Yong Joon mỉm cười nhẹ... hai đứa trẻ không nói thì thôi, nói thì gây nhau... chẳng ai nhường ai cả... con bé đấy có nguyên do mà, còn nhóc sao trở nên nóng tính vậy, nhóc trở thành một người đàn ông bình thường rồi, nóng nảy, bất cần...

Yoo Mi ra ngoài dọn dẹp với sự ấm ức trong lòng... phải mà người ta có giá, nên lúc nào người ta cũng ta đây... bảo mình ước rồi sự thể như thế này đây, mà... lỗi tại mình đã làm người ta trở nên như thế ư? Ừh, lỗi tại mình, nhưng mình không cố ý cơ mà... mình không cố ý...

Hyun Joong ngồi xích đu đong đưa một lát rồi vào nhà để dọn dẹp... sao con bé ngang ngược, cứng đầu thế nhỉ, anh đang làm tròn ước nguyện thứ nhất của nó cơ mà, nhưng anh không làm suôn sẽ như lời đã hứa, vậy lỗi tại anh... là lỗi tại anh...

Vào đến nhà, anh thấy Yoo Mi đang đem chén đĩa xuống bếp, anh vội bước đến phụ nó... nó không phản kháng... anh cùng nó đứng bên bồn rửa chén, cùng nhau làm, anh hạ giọng:

-" Sao không đi viện cô nhi?"

Nghe Hyun Joong lên tiếng trước, lại hạ giọng với mình, thì Yoo Mi đáp thật lòng.

-" Tại vì, mỗi lần về đấy tôi phải có quà cho các em!"

Hyun Joong cũng thật lòng đáp:

-" Thì mua quà!"

Yoo Mi lắc đầu:

-" Tôi chưa có tiền!"

-" Tiền của cô đâu? Thấy cô không đi chơi làm gì mà phải tiêu tiền?"

Yoo Mi ngẩng nhìn Hyun Joong.

-" Tiền của tôi mắc nuôi anh hết rồi!"

Hyun Joong chau mày... bối rối...

-" Ừh... tôi có tiền!"

Hyun Joong rửa tay đi lấy tiền đưa cho Yoo Mi

Yoo Mi cũng rửa tay khi xong việc, đi ra theo Hyun Joong...

Hyun Joong cầm tiền đưa cho Yoo Mi.

-" Tiền nè!"

Yoo Mi không cầm nhưng nhìn vào số tiền.

-" Bao nhiêu đây sao đủ?"

Hyun Joong ngạc nhiên.

-" Tôi đưa hết cho cô toàn bộ tiền của tôi rồi đấy!"

Yoo Mi ngước nhìn Hyun Joong.

-" Thật à?"

Hyun Joong gật đầu.

-" Sao tôi phải nói dối?"

Vừa nói Hyun Joong lục lọi các túi.

-" Hết thật rồi, tôi không dấu tiền đâu nhé!"

Yoo Mi lặng người đi trước cử chỉ cùng lời nói chân thật của Hyun Joong, cô lên giọng...

-" Thật là anh không dấu ở đâu chứ?"

Vừa nói Yoo Mi vừa đưa tay lên chạm vào người Hyun Joong, anh bật cười bước lùi lại... Yoo Mi như được thế bước nhanh đến...

-" Không tin!"

Hyun Joong quăng tiền lại, chạy nhanh ra ngoài khi nghe con bé đó nói "không tin" cùng bàn tay nó đưa lên như muốn khám xét người anh, anh không quen khi có ai đó đụng vào mình...

Yoo Mi nhìn những tờ tiền bay dưới đất... cô cúi xuống lượm với nụ cười trên môi... hắn đúng là thiên thần... mà thiên thần đều... đáng yêu...

-----

Yong Joon mệt mỏi với hai đứa trẻ, không đi thì thôi, bây giờ đi được thì đi suốt, hai đứa đi khắp nơi, vì thật ra cả hai chưa từng biết đi chơi là gì, chỉ tội cho anh, phải lẽo đẽo theo sau như bảo mẫu trông trẻ, chúng nó trở nên thân thiết, không hề rời nhau...

Ba tháng trôi qua, Yoo Mi vui tận trong tâm khi có Hyun Joong bên cạnh, những lúc đi chơi ở đâu đó về, tự dưng cô có cảm hứng để vẽ, những đường vẽ của cô vẫn còn thô, nhưng những mẫu đấy đã có màu... nâu của đất, trắng xanh của trời, màu vàng của đồng lúa... đỏ của hoàng hôn, xanh lá của cỏ cây, hồng của những bông hoa rực rỡ, xanh thẫm của biển mênh mông, cam của mùa thu chợt đến...

Hyun Joong chợt quên mất mình là ai khi bên cạnh Yoo Mi, cùng đi với con bé ngắm nhân gian, anh thấy cuộc sống này có nhiều điều tươi đẹp, con bé đã có cảm hứng, và những mẫu vẽ của con bé bắt đầu có màu... anh cảm thấy vui...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip