Chap 07: Hồi tưởng




Lúc tỉnh lại, Khánh Tú thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng xóa, im lặng như tờ và không một bóng người. Tiếng điện tim đồ truyền từ phía trên đầu xuống khiến cậu nhận ra, đây là bệnh viện. Toàn thân cậu rã rời, ngay lúc này đến việc thở cũng làm cậu hết sức.
Đúng lúc này Kim Chung Nhân đi vào. Thoáng thấy bóng anh, cậu nhắm chặt mắt lại, nằm yên.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, anh khẽ mỉm cười, quả nhiên là ở đây yên tĩnh quá. Tống Khanh từ lúc tỉnh lại không ngừng khóc lóc, trách móc anh, khiến anh mệt mỏi vô cùng. Thế nên, anh bỏ ngang khỏi phòng, sang bên đây.
"Sắp đến giờ ăn cơm rồi.. Cậu có định dậy không?" Chung Nhân nói vu vơ, khẽ vuốt ve bàn tay cậu.
"Tôi khát.." Khánh Tú khẽ nói, cổ họng khô khốc.
Chung Nhân thấy cậu đã tỉnh rồi, khẽ mỉm cười, cảm giác vui vẻ khó tả. Rồi anh đứng dậy, anh rót cho cậu một cốc nước ấm.
"Đợi tôi đi gọi bác sĩ..."

"Gọi cả cơm nữa..." Khánh Tú nhẹ nhàng nói.

Chung Nhân đen mặt, phì cười. Chết đến nơi mà vẫn còn ăn uống à ?

Bác sĩ cùng y tá đi đến, kiểm tra một lươt từ chân lên đầu cho cậu, xong xuôi, bác sĩ cùng Chung Nhân ra ngoài nói chuyện, còn lại cậu với mấy cô ý tá. Cô y tá đang thay bịch nước để truyền cho cậu vu vơ nói

"Lúc cậu với cô gái kia được đưa vào đây, cái anh đó gào tên cậu suốt. Xong lúc đưa cậu vào phòng phẫu thuật, anh ta còn đòi sống chết với viện trưởng nếu không cứu được cậu..ha ha.. cậu là người thân của anh ta à?"

"Không.. chỉ là anh ta đã làm việc rất xấu với tôi.. Hmm, nên thấy có lỗi." Khánh Tú ngừng một chút "Kiểu thế?"

"Nhưng mà tôi thấy, dù sao anh ấy cũng biết lỗi rồi.." Cô y tá bỏ đi sau câu nói đó.

Khoảng năm phút sau, Kim Chung Nhân đi vào, trên tay là một hộp cơm dinh dưỡng của bệnh viện thơm phức, thoáng thấy mùi thức ăn, Khánh Tú khẽ mỉm cười. Chung Nhân đỡ cậu ngồi dậy, rồi ngồi đối diện bên cậu, sắp xếp bàn ăn cho cậu. Nét cười trên miệng cậu càng đậm hơn, thực ra ai mà chả thích được quan tâm. Xúc thìa cơm đầu tiên vào mồm, cậu bỗng ngớ ra, hỏi 

"Thế còn Tống Khanh? Anh không chăm sóc cô ấy à ?"

"Cậu hâm à... Cô ấy có cả tá người chăm sóc, tôi không cần quan tâm lắm. Thực ra, tình cảm của chúng tôi cũng khá mập mờ, có vẻ là thân thiết hơn với mấy người con trai khác đang theo đuổi cô ấy, cơ mà... Giống như tôi là anh trai của cô ấy vậy. Cả hơn nữa, tôi giống một cái cớ đề cô ấy cắt đuôi các vệ tinh của mình."

"Thật à.. Tôi thấy hai người suốt ngày thân thiết mà.. cả tình tứ các thứ nữa?" Khánh Tú vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

"Cái đồ...Nuốt đi rồi nói!" Anh cười rồi véo lên má cậu. " Thì cái thứ tình cảm mập mờ đó, hừm, cái gì cũng có thể làm được mà. Khoảnh khắc cậu cảm nhận hình như người đó là người cậu tìm kiếm vừa bắt đầu nhen nhóm nhưng ngay sau đó cậu lập tức chán ghét..Mệt mỏi thật !"

"Hóa ra anh cũng như thế à?!?" Khánh Tú nuốt một ngụm canh."Tôi nghĩ, những người đẹp trai, dáng vẻ phong trần như anh lại rất thích sự mập mờ, kiểu là đuổi bắt ý... Nhưng anh giống như thích sự ỏn định."

"Chắc thế...Tôi thích người an tĩnh, hơi bí ẩn một chút...Và quan trọng là có thể khiến tôi có cảm giác an toàn, muốn độc chiếm.." Chung Nhân ngừng lại một chút, bỗng quay sang nhìn vào mắt cậu, ánh mắt đỏ hồng "Người giống như cậu..."

Không khí ngưng đọng.

"Nếu như tôi không đang đau, tôi sẽ kẹp cổ đến lúc anh ngạt thở thì thôi." Khánh Tú đen mặt nói, trên đầu như thể có đàn quạ đang bay qua bay lại.

Chung Nhân nhận được phản ứng này thì cười sặc "Biết cậu bị đau nên tôi mới chọn thời điểm để nói!"

"Đi chết đi!"

"Không đi!"

"Đồ vô sỉ"

"Em lúc mắng chửi tôi, cái bộ dạng em lúc đó mới quyến rũ làm sao"

"Đồ mặt dày.."

"Da mặt tôi đẹp, không có mụn!"

"Đồ biến thái!!!!"

"Không có biến thái, chỉ là vì quá yêu em..."

Chung Nhân liên tục bày ra cái bộ dạng nam chính vô sỉ theo đuổi nữ chính trên phim thần tượng chiếu vào lúc chín giờ tối, chọc cho Khánh Tú tức phát điên lên. Phòng bệnh tràn ngập tiếng cười đùa, trở nên ấm áp hơn. Ngoài kia, mặt trời đã lên đỉnh, ánh nắng vàng ngọt rót xuống bên dưới, không gian nhuộm lấy ánh vàng đó, phòng bệnh cũng được bao bọc bởi ánh vàng đó.

Trong phòng bệnh, hai người vô tư cười đùa. Đẹp đẽ như một bức tranh. Và có lẽ ai cũng mong có thể mãi mãi vui vẻ như thế này, mãi mãi hưởng thụ được những tình cảm thuần khiết như thế này. Có lẽ, sau này gặp phải mọi gian truân, khó khăn thế nào, tiếng cười nơi phòng bệnh năm ấy, có lẽ sẽ tiếp thêm cho ta sức mạnh, cho ta hi vọng, cho ta một chút cảm giác an toàn.

Trụ sở chính của KYF.

Ngô Diệc Phàm ngồi trên sofa, dựa lưng vào đằng sau, hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt mệt mỏi. Bỗng điện thoại hắn vang lên một tiếng ding, có tin nhắn mới. 

"Có muốn gặp tôi không? Nơi cũ. Chắc anh còn nhớ?!"

Là Trương Nghệ Hưng. 

Diệc Phàm với lấy áo khoác màu xanh rêu của mình trên ghế, khoác vào rồi đi ra ngoài. Khốn nạn, y lại định làm gì cơ chứ? Cái con người nhỏ bé này...

Nghệ Hưng đứng trước của một chiếc nhà gỗ nhỏ ở vùng ngoại ô, mắt hướng xa xăm về phía trước. Một lúc sau, Diệc Phàm đi tới, đứng đối diện cậu. 

"Chào anh!"

Diệc Phàm có chút bối rối, vì cái giọng ấy, liệu đã bao lâu anh không được nghe rồi, nhưng cái ngữ điệu xa lạ đó, thực sự khiến anh càng đau lòng hơn.

"Chào anh!" Nghệ Hưng lặp lại một lần nữa, lần này ý còn đưa tay ra trước mặt hắn.

Diệc Phàm đáp lại, đưa tay mình ra bắt. "Em gọi tôi đến đây để làm gì?"

Nghệ Hưng nhếch miệng cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện, đôi mắt đen sâu chăm chú nhìn hắn 

"Chỉ để báo cho anh biết, tôi sắp trả lại anh tất cả những gì anh đã làm với tôi!" Nghệ Hưng khẽ chăm chú "Nhưng tôi sẽ làm điều đó với những người xung quanh anh, để cho anh tự hận bản thân mình đến tận xương tận tủy.." Bốn chữ cuối cùng, y ghé sát vào tai anh mà thì thầm, giọng điệu đay nghiến.

Thế rồi, y bỏ đi. 

Ngô Diệc Phàm đứng thẫn thờ, hắn ngồi dựa vào ngôi nhà gỗ. Ánh mắt xa xăm, anh nhớ về những ngày đó.

Đó là khi anh và Nghệ Hưng đều học cấp 3. Khi cả hai tốt nghiệp, đều đã được nhận vào học viện KYF, kì thực lúc đó, anh là người xuất sắc hơn hẳn, nổi bật lên tất cả, chính là xuất chúng là nhân tài hiếm có. Y dù cũng rất giỏi nhưng dù cố thế nào cũng không thể bằng anh. Dần dần sau đó, Nghệ Hưng càng cảm thấy tự ti, liền bỏ bê việc học, trở nên sa sút, nhưng vì bố y là viện trưởng, cái chức thừa kế tổ chức KYF vẫn nằm trong tay y trong tương lai gần.

Ngô Diệc Phàm biết được điều này, thực sự rất tức giận. Anh bắt đầu tiếp cận cậu. Hai người bắt đầu thân thiết với nhau, bắt đầu bước vào cuộc sống của nhau. Nghệ Hưng tuy là thiếu gia, nhưng vô cùng ấm áp, rất dễ thương, chạm đến được trái tim anh. Khiến anh vui, khiến anh buồn, khiến anh tìm được lại cảm giác ban đầu. Hai người cứ ở bên nhau như vậy, thực sự tình cảm ấy là gì, anh đến giờ vẫn không biết. Biết nhau rồi thân nhau, hiểu nhau, rồi cứ thế bên cạnh nhau, rồi lần đi chơi riêng đầu tiên, rồi món quà sinh nhật đầu tiên, rồi cái nắm tay đầu tiên, rồi cái ôm...Và không cần một lời nói, có lẽ vào năm đó, cả hai người đều biết trái tim mình đều hướng đến trái tim của người đó.

Bởi vậy, hắn đã mất bao nhiêu thời gian để chìm sâu trong dằn vặt. Người mà hắn  yêu nhất, chính là người hắn cần loại bỏ sớm nếu muốn thành công.

Cuối cùng thì, hắn đã quyết, tình cảm thì có thể là nhất thời, nhưng sự nghiệp chính là thứ cả đời.

Đêm đó, hắn đã ngủ với y, đã ân ái một trận cuồng loạn với y. Ngay tại nhà y. Sáng hôm sau, hắn dậy sớm, lấy hết tài liệu của tổ chức ở phòng hắn đem giấu đi, còn y, hắn cho uống thuốc mê, mặc quần áo cẩn thận rồi để y trong căn nhà gỗ này.

Sau đó, hắn đã đạt được mục đích của mình. Nhưng không lúc nào không khôn nguôi nhớ thương y. Hắn chìm sâu trong tội lỗi, chìm sâu trong yêu thương đã bị chính hắn xé nát, chìm sâu trong ánh mắt đen ám ảnh, cái lúm đồng tiền quyến rũ đó. Hắn dân hiểu ra rằng, tình cảm đó, chình là tình cảm một đời, người bị những thứ bên ngoài tác động vào tình cảm đó, là người không đáng sống.

 Hắn bắt đầu chạy đua cùng công việc, ôm đồm nhiều thứ để quên đi cậu. Thế nhưng, kể từ khi Chung Nhân, Khánh Tú, Tống Khanh xuất hiện, hắn nghĩ hắn đã tìm được một mục tiêu mới để sống. Hắn sẽ vì những đứa em này mà sống, tất cả là để bảo vệ chúng nó.

Vậy mà, hiện nay, Nghệ Hưng lại trở lại, cùng với mục tiêu là những người mà hiện giờ hắn yêu thương nhất.

Quá khứ và hiện tại dằn vặt hắn, nước mắt lã chã rơi.

Xin em xin em hãy trừng phạt tôi, đừng làm hại những người đó.

Xin anh, em không thể, em quá yêu anh. Đâm anh hàn ngàn nhát, nhưng tránh những chỗ nguy hiểm. Khiến anh khóc, em cũng muốn đâm vào tim em..

Này, liệu anh đã bao giờ khóc vì em..

Hoàng hôn buông xuống, nhuồm màu đỏ hoài niệm.


____________________________________________________________________________________________________________________________________________________

cuối cùng cũng có thể trở lại tại au bận thi hsg các thứ giờ lại là thi HKI huhu

mọi người vote và cmt nhé ủng hộ au vì lâu lắm tui mới trở lại á

chúc các rds vui vẻ và thi tốt nhé <3



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip