Chap 29 : Dối Lòng
đỡ mũi dao thay cho Khải , là trả ơn cho Khải mũi dao tại sân bay ngày nào, giờ cậu không vướng víu gì nữa, hãy chấp nhận tình yêu của Thiên Tỉ để sống bên nhau, vun đầy tình cảm dù bây giờ cậu chưa yêu Thiên Tỉ .' Nguyên tự suy nghĩ như vậy để có thể dễ ngủ hơn.
Nghỉ và hành động khác nhau. Giấc mơ kỳ lạ cứ tới kiếm cậu hằng đêm.
– sao em run, mồ hôi đầm đìa vậy nè, có phải em bị cảm sốt không ? Thiên Tỉ không trực đều xin coi cậu ở viện để bố mẹ cậu được nghỉ.
– không phải đâu, em mơ bị đâm ám ảnh nên sợ thôi. Nguyên nối dối sợ Thiên Tỉ buồn, lo cho cậu. Anh Thiên , anh lên nằm cạnh em đi.
Thiên Tỉ cẩn thận leo lên giường, ôm cậu từ từ để không chạm vết thương. " em sợ à, ngon ..ngon..có anh rồi. Thiên Tỉ vỗ vỗ lưng cậu.
Nguyên nằm trong lòng Thiên Tỉ nhưng thật sự cậu vẫn thiếu gì đó..' cậu nghỉ rằng có phải cậu quá tham lam không'.
Bóng ai đó đứng mé cửa đang hé mở, nhìn Thiên Tỉ đang ôm cậu vào lòng, nhẹ quay bước ra đi.
****
Sức khỏe của Nguyên tiến triển tốt, nổi lo lắng trong lòng của đấng cha mẹ được gỡ xuống, ông bà thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu đi đứng lại được.
– Mai cha về quê, con phải ở lại giữ gìn sức khỏe nghe con. Ông nói với cậu.
– ba ở lại thêm đi, để con nhờ anh Thiên Tỉ dẫn ba tham quan Bắc Kinh . Nguyên lưu luyến muốn cha cậu ở lại thêm.
– cha mày, vì mày mà lỡ bao nhiêu là việc ở nhà rồi. Cha mày đâu rãnh đi chơi. Hơn nữa làm phiền người ta quá rồi. Cha cậu la nhẹ con trai.
– chắc to đầu mà còn đòi làm nũng chứ gì. Mẹ cậu cười cốc vào trán cậu.
Hì hì cậu ôm bà làm nũng. " à, hai đứa Hoành với Ly nói sẽ sắp xếp thời gian qua thăm con đó". Cha cậu nhớ nên nói cho cậu biết. Nguyên mừng hú lên vì sắp gặp lại người cậu rất quý mến.
Mấy ngày sau, bác sỹ cho phép cậu về nhà nghỉ ngơi. Nhà Thiên Tỉ khá rộng, có 3 phòng riêng giống nhà Khải nên thoải mái. Ngày thường 3 người 3 phòng nhưng Thiên Tỉ hay lén qua ôm hôn cậu, tất nhiên không qua được mắt người từng trãi.
Đi làm về, Thiên Tỉ ngồi cạnh Nguyên trên ghế sofa tranh thủ mẹ cậu đang ở trong bếp Thiên Tỉ nắm tay cậu ngồi xem tivi. Lát bà rửa sạch mang dĩa trái cây ra ngồi đối diện với 2 người, Thiên Tỉ và Nguyên vội vàng buông tay ra.
– hai đứa ngồi yên, mẹ muốn nói chuyện với hai đứa. Bà nghiêm túc nhìn hai người.
Mẹ Nguyên rất nguyên tắc, nghiêm khắc với con cái. Cậu thấy mặt nghiêm nghiêm của mẹ lại lo.
– dạ, chuyện gì hả mẹ.
Bà cầm con dao thái gọt vỏ quả lê hỏi " có phải hai đứa thích nhau phải không ?".
Việc gì phải xảy tới sẽ phải xảy ra, mẹ cậu đã biết, cậu lo lắng không biết phải nói sao tự nhiên cậu lại nhớ lúc nói với chị cậu ở nhà – vườn rau cách đây 3 năm 'nếu bố mẹ yêu quý biết, có thể cha không làm gì nhưng mẹ cầm dao hô " nếu mày thích con trai thì mẹ cắt luôn cho con làm con gái" luôn' huống hồ bà đang cầm dao trên tay.
Nguyên im lặng định nói dối nhưngThiên Tỉ nắm tay cậu thật chặt hướng về phía mẹ của cậu nói
– thưa cô, con rất yêu Nguyên , con xin cô cho phép con yêu Nguyên và chăm sóc em ấy. Con hứa mang hạnh phúc lại cho em ấy.
Lời của Thiên Tỉ thật sự làm cậu cảm động, cậu siết tay Thiên Tỉ nhìn về phía mẹ mình. " mẹ..à".
– bình tĩnh, mẹ có nói là không được đâu. Bà vẫn bình tĩnh gọt lê kiểu xoay tròn.
Nguyên ngạc nhiên vô cùng trước thái độ của mẹ cậu. " vậy là mẹ.."
thằng nhóc này, mẹ mày đâu có lạc hậu, cổ lổ sĩ cỡ đó đâu. Chỉ là mẹ nghe về tình yêu trong tình đồng giới không bền vững rất dễ đau khổ nên mẹ rất lo cho con. giọng bà vẫn đều đều.
– nhưng tụi con..
mẹ đã nói hết đâu, nhưng từ khi mẹ vào đây thấy Thiên Tỉ chăm sóc, lo cho con rất nhiều, đối xử với bố mẹ rất lễ phép. Nên mẹ không có gì để phản đối cả.
Thiên Tỉ , Nguyên nhìn nhau cười.
con là con út nên không cần đến lượt con nối dõi tông đường", hơn nữa Thiên Tỉ cũng là bạn quen biết với anh ba con, chỉ cần con gặp người con yêu và người ấy mang hạnh phúc lại cho con là mẹ vui rồi." Bà cắt miếng lê đưa cho 2 đứa. " coi như mẹ có thêm 1 đứa con trai nữa"
Nguyên ôm chầm lấy mẹ, mắt đỏ ứa nước khóc tuôn ra " con cảm ơn mẹ". Bà trầm lặng xoa đầu đứa con trai " trai lớn rồi mà khóc nhè". Thiên Tỉ cũng xúc động tình mẫu tử, ngồi nhìn mẹ Nguyên xoa đầu con trai.
nhưng... Bà thở dài.
– còn việc gì nữa hả cô..
mẹ không biết ba tụi bây biết thì ra sao nữa. Mà thôi kệ ông đầu gỗ đó đi. Thiên Tỉ à, con làm cô mất 1 nàng dâu nên con phải đền bù đó, còn muốn làm rể nhà cô không dễ đâu
– mẹ... dâu rể gì đây hở mẹ. Nguyên ngượng đỏ mặt.
Thiên Tỉ nghe xong đỏ tai, cười ngượng. Bà thấy thế nên cũng cười cùng 2 đứa.
– con trai mẹ nấu ăn ngon hơn cả mẹ đấy nha, giờ mẹ yên tâm để về nhà rồi. Bà khen cậu.
– mẹ ở lại thêm đi ạ, Nguyên nhớ mẹ lắm. Từ khi mẹ chấp nhận nên Thiên Tỉ xin gọi mẹ Nguyên thành " mẹ" luôn.
– mẹ ở đây lâu rồi, không biết cha bây ra sao nữa, ở 1 mình ăn uống sao nữa, uống thuốc chưa nữa....
Nguyên cười cười gắp miếng rau cho Thiên Tỉ " bố mẹ thiệt là ông bà già son".
tổ sư tụi bây chứ già son, giờ mẹ lo biết nói sao với cha con không biết ổng có nổi giận tan bành không nữa.
Nghe mẹ nói chợt Nguyên sợ, xưa nay cha cậu rất hiền và nghe lời mẹ cậu nhưng chỉ có 1 lần duy nhất anh Hỏa Hòa lỡ làm cậu đứt chân chảy rất nhiều máu, ba nổi giận tam bành lấy cây tre khô đánh anh Hòa gãy cả cây xém gãy tay đến giờ vẫn còn sẹo.
-" mẹ cố nói khéo với ba nha mẹ" cậu cố nói xin mẹ.
– em đừng làm khó mẹ, mẹ đừng nói gì hết nha, sớm muộn gì tụi con cũng gặp ba, khi ba thấy tình yêu của tụi con sẽ đồng ý thôi. Thiên Tỉ xen vào nói để bớt căng thẳng.
– ừ, mẹ nghĩ chưa đến lúc nói cho ổng biết.
– à, mẹ ơi, chú Hưng gặp mẹ chưa ?. Cậu lánh sang việc khác.
– ừ, bố mẹ gặp chú ấy ở bệnh viện rồi. Chú ấy lo cho con lắm, nhớ cảm ơn chú nghe con.
– ông Hưng là tổng giám đốc của hệ thống kinh doanh nhà hàng-khách sạn Hưng Thịnh phải không mẹ. Thiên Tỉ trầm ngâm rồi hỏi.
– đúng rồi anh, mới đây em mới biết chú giàu và nổi tiếng thế. Mà anh đồng ý cho em làm lại chưa vậy ?. Nguyên chen vào hỏi.
Nguyên đi học được nhưng Thiên Tỉ không cho đi làm lý do sức khỏe. Cậu làm nhũng " sao anh không cho em đi làm chứ, đồ độc tài"
– độc tài cũng được, anh nhớ em hứa đi làm mà có chuyện gì là nghỉ mà, em bị 1 lần chưa chừa à.
– làm gì có lần nữa chứ, anh không cho em giận anh luôn. Cậu giả vờ giận.
Bà thấy thế cười sặc sụa, " thấy hai đứa mẹ hạnh phúc lắm, mà Thiên Tỉ con cho nó đi làm lại đi không tội nó, nó lẽo nhẽo suốt ai chịu nổi".
Thiên Tỉ im lặng 1 lát, " mẹ nói cho em rồi đó, làm cũng được nhưng em mà bị sao nữa là anh giam ở nhà luôn đó." Thiên Tỉ nghiêm túc nói.
– mẹ xem ảnh độc tài chưa.
– nó bị sao không những bị giam còn xích nó lại luôn cho mẹ, khỏi chạy, khỏi làm ai lo nữa.
– mẹ...
Mẹ cậu với Thiên Tỉ cười nhìn mặt cậu hồng lên. " mẹ thiệt là, mẹ sinh ra con chứ có phải ảnh đâu"
Vài ngày sau, mẹ cậu, bà sắp xếp đồ dọn về quê vì nhiều thứ phải lo ở nhà. Nguyên quay lại việc học bình thường. Nhưng việc làm Thiên Tỉ quyết có rãnh đều đưa cậu đi đưa cậu về.
Khi đi làm lại người mừng nhất là bác Hiếu " con đã khỏe hẳn chưa hả, bác lo cho con lắm".
Thằng Dũng nói " sao mày liều quá vậy, mày nghỉ nhiều thế làm tao làm buồn ghê" cười hề hề nữa.
Ai cũng hỏi thăm cậu, nhưng người thân với cậu nhất vẫn là thằng Dũng. Nó kể bao nhiêu chuyện xảy ra. ' nhà hàng đổi chủ rồi Hưng Thịnh làm chủ nhưng không đổi gì hết,..' chợt nó hỏi
– sao mày lại làm vậy hả, đở mũi dao cho anh đó.
Nguyên chưa biết nói gì đành nói ' hoảng mà bị trượt chân nên đâm trúng'. Bịa vậy ai mà tin chứ, nhưng Dũng không thèm hỏi nữa vì nó bịa vậy tức không muốn nói hỏi chi.
– mà thằng đó đúng là điên, giữa 1 đám công an mà đi đòi giết công an, đúng hết thuốc chửa.
Nghe Dũng nói bỗng cậu nhớ từ lúc đó đến giờ chưa hề gặp lại người bị ám sát kia.
– mà cái anh kia lo cậu quá trời ôm cậu suốt đợi cho đến xe cấp cứu tới để đi cùng. Bộ anh đó là người yêu cậu hả.
Người mà lo như vậy chắc là anhThiên Tỉ . Cậu nghỉ vậy nên gật đầu. " mình mà có người lo cho mình thì chết cũng được." Dũng nói thế.
tào lao quá Nguyên nghe xong cười. Bắt sang chủ đề khác không cậu lại nhớ người kia mất, mà nhớ thì có lỗi với Thiên Tỉ
– mà ai ở trong phòng anh Quân lâu thế nhỉ.
Dũng chưa trả lời thì cửa phòng quản lý mở, anh Quân cùng 1 người đàn ông đi ra. Anh Quân thấy cậu lại cười " em còn bệnh thì đừng quá sức nha, dạo này nhà hàng cũng không bận lắm".
Cậu cũng cười đáp cảm ơn, bỗng cậu nhận ra người đàn ông kia ' ông ta chính là luật sư gặp cậu trong vụ trộm hoàng kim tiệm Hoàng Liên. Cậu liền xin gặp hỏi cho rõ.
– cậu muốn hỏi tôi cái gì ? Luật sư hỏi.
– ai đã thuê chú làm luật sư bào chữa cho cháu vụ vàng Hoàng Liên vậy ạ?
Ông luật sư nhìn cậu kỹ " cậu là Vương Nguyên ". Cậu gật đầu chờ câu trả lời.
– nếu về phí thì cậu không cần lo, có người trả hộ cậu rồi. Còn việc khác người đó không muốn cho cậu biết tôi cũng không thể tiết lộ biết được, thông cảm." ông Luật sư nói xong cáo từ đi không nói gì thêm.
1 thắc mắc to đùng trong đầu cậu. Cậu hỏi anh Quân thì chỉ biết ông ta là luật sư đại diện của Hưng Thịnh đến để hoàn thành chuyển giao thủ tục đổi chủ với chủ cũ có liên quan đến anh Quân nên gọi thôi.
Luật sư của chú Hưng ư, không lẽ là chính chú đã..tại sao chú biết..lúc đó chú đi công tác mà...
Điện thoại cậu rung lên cắt dòng suy nghĩ.
em trai yêu quý của chị, ngày mai chị tới thăm ku em, nhớ đón chị nghe không giọng nói ngọt như mía lùi cũng không thiếu phần yêu lực ra lệnh của chị cậu, Thủy Ly.
~~~END CHAP 29~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip