Chap 23
Nguyên đi dọc trên hành lang trường, chợt điện thoại rung lên. Móc điện thoại từ trong túi ra, khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị, khóe môi Nguyên hơi cong lên tạo thành một nụ cười.
- Sao nào ?_Nguyên trả lời.
- Anh dẫn em về nhá ? Em một mình về anh không yên tâm.
- Không cần a~, từ thư viện về ký túc xá rất nhanh với lại em đang về đây. Lo mà chuẩn bị cơm cho em đi !!!
- Aiss...Đột nhiên lại đi thư viện, trước giờ đồ não sữa như em có lo học hành gì đâu chứ. [ Phủ vậy =))]
- YAH !!! *hét*_Do hành lang lầu 3 lúc này không có người nên tần số âm thanh của Nguyên phải nói là... vang dội =))
Khải đầu dây bên kia đưa điện thoại ra xa nhưng âm thanh vẫn thật là...'khủng' .
- Chứ không phải sao mà còn hét ? Đi thư viện làm gì ? Câu dẫn nam nhân ?
- Đừng có tưởng chép dùm mấy bài phạt rồi lên mặt nhe VƯƠNG TUẤN KHẢI !!! Câu dẫn nam nhân gì chứ hã ? Hả hả hả ?
- Em không biết em chính là 'hồ ly tinh, chuyên câu dẫn nam nhân' hã ?
- Không hơi đ... yah ! mấy người làm gì vậy...thả tôi ra aaa ...
- Nguyên Nhi~ em sao vậy ??? TRẢ LỜI ANH.
- Tuấn Kh...*bốp*..tút ...tút...
Khải toát mồ hôi...
Anh hổn loạn, chạy vội tới lầu 3 khu B.
Trên đường chạy tới, Khải trong lòng bất an.
"họ là ai ? tại sao lại bắt cóc em ?"
Khải chỉ mong là họ chưa mang em đi ra khỏi đó...
"Đừng đi...hãy ở đó...ở đó.."
Nhưng khi vừa tới nơi, Khải chỉ thấy những mãnh vỡ của điện thoại trên mặt đất...
.
.
.
Nguyên bị bắt lên một chiếc xe hơi màu đen, những người đó chỉ bịt miệng chứ không có bịt mắt Nguyên lại. Nguyên nghĩ thầm họ chắc là không phải muốn bắt cóc. Nhưng trong bọn họ rất quen, tất cả đều mặc vest đen...
Sau một hồi Nguyên nhận thức được, họ chính là những người lần trước vây bắt Khải.
"Sau họ lại bắt mình ?"
Nguyên được đưa đến một công ty, họ mở cửa rồi tháo miếng băng keo trên miệng của Nguyên xuống.
- Xin lỗi cậu vì đã đem cậu tới đây, ngài chủ tịch muốn gặp cậu._Một người trong số họ lên tiếng.
- Chủ tịch của mấy người là ai, ta không quan tâm ! Mau thả ta ra.
- Xin đừng làm chúng tôi khó xử.
- Khó xử gì chứ, tôi sẽ la lên đó !!!
Bọn họ đành nắm 2 cánh tay của Nguyên mà nhấc cậu lên lôi vào bên trong công ty. [Khải đập tụi bây chết =))]
Vào trong sảnh, các nhân viên đều nhìn kỳ lạ khi thấy sự xuất hiện của Nguyên và cậu thì la hét om sòm, gây náo loạn và mọi sự chú ý đều dồn về phía cậu.
Họ đưa Nguyên đến thang máy lên tầng cao nhất.
- Thưa ngài chủ tịch, chúng tôi đã mang cậu Vương Nguyên tới.
- Được rồi, không phải việc của các ngươi nữa ra ngoài đi.
- Vâng thưa ngài.
Nguyên thắc mắc người đàn ông ngồi sau cái ghế to kia, đang xoay lưng lại là ai ?
- Ông là ai vậy ? Tại sao muốn gặp tôi ?
Đến khi cái ghế xoay lại đối diện với Nguyên.
- Là Bác ?
- Chào cậu, Vương Nguyên.
- Bác tìm con là ?
- Tôi muốn nói chuyện với cậu.
-............................
- Cậu Vương Nguyên đây chắc cũng biết tôi định nói đến chuyện gì mà.
- Cháu sẽ không bỏ Tuấn Khải !
- Cậu yêu con trai tôi ?
- Phải, là rất yêu.
- Cậu nói cậu yêu nó thì...hãy tha cho nó đi. Muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho cậu.
Tim Nguyên có điểm nhói, nhưng cố gắn giữ bình tĩnh để nói tiếp.
- Xin lỗi bác, cháu nghĩ bác đừng nói vậy.
- Cậu sợ tôi cho cậu ít ? Cậu cứ ra giá đi.
- Ý cháu không phải vậy.
- Vậy thì cậu muốn sao ?
- Cháu chỉ muốn được ở cạnh Tuấn Khải.
- ...............................
- Cháu nghĩ nói tới đây là đủ rồi, xin phép Bác._Nguyên quay đầu hướng ra cửa.
- Nếu như Tuấn Khải và Tử Khởi không kết hôn thì có lẽ năm sau cái công ty này sẽ phá sản. Tôi xin cậu, hãy như là làm ơn đi. Cậu chắc cũng không muốn tương lai của Tuấn Khải sau này mờ mịt đúng chứ ?
.
.
Khải một lần nữa chạy điên cuồng tìm kiếm Nguyên khắp mọi nơi. Anh không biết anh tìm như vậy có nghĩa lý gì, họ là ai anh cũng không biết, thì làm sao biết họ giấu Nguyên ở nơi đâu.
Sau một hồi thấm mệt, Khải thẫn thờ ngồi xuống băng ghế đá thở dốc. Nhưng rồi anh thầm trách mình, lại là anh quá lơ là Nguyên, lại để em đi một mình. Không rõ bọn người kia là muốn gì, nếu Nguyên lại có mệnh hệ gì...
Khải gục mặt xuống, vò rối tóc, có thứ gì ướt ướt lăn dài trên má...
- Tuấn Khải ! Là anh đây sao ?
Thanh âm của nữ nhân vang lên.
Khải ngẩng đầu nhìn lên. Và rồi lại gục xuống không để tâm.
- Vương Tuấn Khải mà em biết đây sao ?
- Em đi đi...
- Anh nhu nhược, bất lực vậy sao ? Chỉ vì cậu con trai kia.
- Tử Khởi, im đi !
- Em nói không đúng à ? Anh lo cho Vương Nguyên đến mức khổ sở vậy sao ? Em chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.
- Là vì Anh yêu Nguyên, được chưa ?. em đi khỏi đây đi.
- Em yêu anh...
Khải im lặng.
- Em biết thế nào anh cũng im lặng mà, sao cứ mỗi khi em nói câu đó anh lại không phản ứng chứ ?_Tử Khởi cười nhạt.
- Không phải em thích Nguyên sao ?
- Không.
Khải nhìn Tử Khởi.
- Em là chỉ muốn biết người anh yêu ra sao thôi !
-............................
- Tốt hơn em chổ nào ?
-...........................
- Anh nói gì đi !
- Em muốn anh nói gì ?
-.............................
- Anh phải đi tìm Nguyên._Khải đứng dậy.
Tử Khởi đột nhiên xông tới ôm hôn Khải. Khải nhanh chóng đẩy Tử Khởi ra.
- EM THÔI ĐI TRỊNH TỬ KHỞI!
- Sao anh không thử một lần chấp nhận em đi ? Vương Nguyên có gì tốt hơn em ? Mọi thứ nó cho anh, em cũng có thể cho anh mà, nếu nó có thể lên giường, em cũng có thể lên giường...Anh ghê tởm em đến vậy sao ?_Tử Khởi bắt đầu khóc thét lên.
- Anh chưa từng ghê tởm em, nhưng bây giờ thì có lẽ là có rồi đó. Em vừa lòng chứ ?_Khải xoay lưng bước đi.
Tử Khởi nước mắt giàn dụa. Rồi rút một con dao từ trong túi xách ra.
- Nếu anh mà bỏ đi, em sẽ chết cho anh xem._Tử Khởi giơ cây dao ra.
Khải sửng sốt, quay đầu lại. Giành giật cây dao trên tay Tử Khởi.
- EM BỊ ĐIÊN HÃ ? BUÔNG CÂY DAO RA.
- Không buông !! Anh hãy nói anh yêu em đi.
- Đừng có cái suy nghĩ đó nữa, em tỉnh lại đi._Khải cuối cùng cũng giành được cây dao đá sang một bên.
Tử Khởi lại càng khóc dữ dội hơn, những người đi đường thấy cảnh tượng 2 người lúc này hỗn loạn đều chỉ biết xê ra xa.
Đột nhiên Tử Khởi đang khóc, lại cười man rợ như người điên. Bắt nhanh lấy con dao trong tay.
- Anh yêu nó, được. Em sẽ đâm chết anh.
Tử Khởi cầm con dao lao tới, Khải vì bất thình lình không kịp tránh. Cô đâm thẳng vào bụng Khải một nhát...( O.O )
Máu...
Khải bắt đầu thấy mờ mắt và rồi... Gục xuống.
Tử Khởi bên cạnh, lúc này vẫn cười như người điên, miệng lãm nhảm.
"Em đã nói rồi mà...hahahaha", "không thuộc về em, thì sẽ không thuộc về ai", "giết anh chết xong, sẽ là tới nó, rồi tới em...".
________________________
Gạch đá ít thôi a~ =(((
Hóng nhe, đáng hóng : )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip