Chap 5

Vương Nguyên đến lớp như mọi khi nhưng hôm nay có vẻ tươi tỉnh hẳn lên, bởi vì tên Vương Tuấn Khải có buổi chụp hình và không đến lớp.

Sau 5 tiết học rồi đến giờ ăn trưa, do rút kinh nghiệm mấy lần trước nên Nguyên lần này nhanh chóng tìm được bàn trống.

Nguyên đang ăn, cảm giác có ai đó đang nhìn mình nên ngước mặt lên.

- Mấy bàn khác hết chỗ rồi, cậu có thể cho tớ ngồi cùng không ?_Cậu ta cười tươi nhìn Nguyên.

Nguyên đơ người một hồi bởi một cậu con trai lạ, đang cười với mình. [bệnh mê trai tái phát (°-° !!) ]

- Ờ...ừm...Được không ? Nếu cậu thấy phiền thì cũng không sao đâu mình sẽ...

- Ơ...Không phiền, cậu ngồi đi.

- Vậy thì cảm ơn_ Cậu ta cười đáp, rồi ngồi vào bàn.

-...........

Cả hai im lặng một lúc sao thì cậu ta lên tiếng.

- À mà cậu tên gì nhỉ ? Nhìn cậu trông lạ, tớ học ở đây lâu rồi sau không thấy cậu ?

- Tớ chuyển tới đây mới gần 1 tuần thôi, à...tớ tên là Vương Nguyên, còn cậu ?

- Tớ là Khải Văn, học năm 3 (lớp12) ban cơ bản.

- Tớ cũng năm 3, ban khoa học tự nhiên.

- Ừ...Nguyên này cậu có người yêu chưa ?

- Ơ...à.._ Nguyên lúng túng.

- Tớ chỉ hỏi vậy thôi cậu đừng căng thẳng quá, tớ không phải loại người chuyên đi tán tỉnh đâu.

- Ờ, vẫn chưa.

- Oh... tớ hơi bất ngờ đấy, mới chuyển tới chắc cậu ít bạn lắm đúng không ?

-*Gật đầu*

- Vậy chúng ta làm bạn đi, sau này sẽ cùng nhau ăn trưa._ Khải Văn lại cười tươi với Nguyên.

- Thật chứ ? Vậy thì sau này chúng ta sẽ là bạn nhé._ Nguyên hớn hở.

- Ừ_ Khải Văn gật đầu.

Sau đó cả hai cùng luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, trông rất vui vẻ và cười đùa rất nhiều.

- Nhóc con hư hỏng !

Nụ cười của Nguyên tắt hẳn khi Khải từ đâu đi tới.

- Chuyện gì ? Ngươi không phải đang bận sao?

- Xong rồi, còn ngươi ở đây làm gì ?_ Khải hỏi Nguyên, sau đó liếc nhìn người kế bên, Khải cảm thấy không thiện cảm với Khải Văn chút nào.

- Ta đang ăn trưa và nói chuyện cùng cậu ấy._ Nguyên vô tư trả lời.

- Về phòng ngay.

- Ngươi không thấy ta đang..._ Nguyên chưa nói hết câu.

- TA NÓI NGƯƠI VỀ PHÒNG, không thì đừng trách ta._ Khải lớn tiếng khiến Nguyên giật mình và cả mọi người xung quanh đều chú ý.

- Được rồi !_ Nguyên cảm thấy sợ mỗi khi Khải giận dữ nên đành ngoan ngoãn nghe lời.

Khải bước đi trước.

- Chào cậu, lần sau gặp lại._ Nguyên vẫy tay với Khải Văn và cậu ta cũng vẫy tay lại.

Nguyên bước theo sau Khải về ký túc xá.

.

.

.

- Thằng đó là ai ?_ Khải áp sát Nguyên vào tường.

- Chỉ là bạn mới quen, ngươi có cần để ý đến vậy không ?_ Nguyên sắc mặt khó chịu.

- Ngươi không được gần gũi, tiếp xúc với mấy đứa đấy, nhỡ chúng lại như Mạo Trí Phan, chúng sẽ..._Khải nói tới đây thò tay vào lớp áo của Nguyên.( Biến thái )

- Buông ra dùm đi._ Nguyên dựt phắt tay Khải ra rồi lùi lại.

- Ta không đùa đâu, ta cấm ngươi gần gũi với mấy thằng con trai, rõ chưa hã ?

- Ngươi lấy quyền gì ? Ta chỉ muốn có bạn thôi, không lẽ ngươi ghét ta đến độ muốn ta bị cô lập?

- À...ờ..không phải vậy, chỉ là nên đề phòng, không phải ai cũng tốt.

- Ta biết phân biệt, không cần ngươi quan tâm._ Nguyên ngồi vào bàn mở laptop.

Khải tiến lại đứng sau Nguyên, nói bên tai.

- Ta đói..._ Khải cười nói bên tai Nguyên.

- Thì tự đi ăn đi !

- Không phải, là ta muốn ăn ngươi..._ Khải thò tay tới đũng quần của Nguyên.

- Yah~ yah~ đừng đừng....aaaaa

.

.

.

- Khải Văn !!! Khải Văn a~..._ Nguyên từ xa chạy lại.

- Chào cậu, Vương Nguyên !!!

- Chào cậu ! Hôm nay thầy giữ lớp ở lại học bù nên tan học trễ, cậu đợi lâu lắm phải không ? Tớ xin lỗi nhé._ Nguyên thở hì hục vì chạy.

- Không sao đâu, chúng ta đi được chưa ?

- Ừ, đi thôi.

Nguyên và Khải đi về phía cổng trường, cả hai tuy mới quen biết không lâu nhưng có vẻ rất hợp ý. Khải Văn còn nắm tay, ôm cổ Nguyên. Trong họ rất thân thiết.

*Két*

Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại chổ hai người đang đứng. Tấm kính từ từ hạ xuống, Khải ngồi bên trong nhìn ra.

- Định đi đâu ? Mau về.

- Ta có hẹn đi ăn với Khải Văn, chút nữa...

- Không đi đâu hết, về ngay.

- Nhưng...nhưng...

Khải Văn đột nhiên đưa tay quàng eo Nguyên sát vào mình.

- Tôi sẽ đưa Nguyên Nguyên về._Hành động của Khải Văn làm cho Nguyên bối rối.

Khải lúc này như tức điên lên, rõ ràng tên Khải Văn ấy đang cố tình chọc tức cậu mà.

Khải bước xuống xe tiến nhanh đến, không nói không rằng, kéo tay Nguyên, mở cửa và đẩy Nguyên vào trong.

- Vương Tuấn Khải !! Ngươi làm cái trò gì vậy ? Ta có hẹn với Khải Văn mà, ngươi làm ta mất mặt đó biết không hã ?

- Mất mặt? Hay là không được đi với hắn ta nên mới tức giận với ta.

- Ngươi nói gì vậy ? Ta với Khải Văn chỉ...

- Suốt ngày Khải Văn, Khải Văn, thích thằng đó rồi chứ gì ? Chết tiệt! ( Ghen )

- Không có ! Chỉ là bạn.

- Hắn ta không nghĩ vậy thì sao ? Hắn còn quàng eo ngươi, rõ ràng là có ý đồ.

- Ngươi đừng có nghĩ ai cũng như ngươi !

- Như ta ? Ta thì làm sao ?

- Ngươi nói hắn có ý đồ, còn ngươi thì sao ? Chẳng phải đã cưỡng bức ta sao ? Vậy ngươi là người tốt à ?

-.............._ Khải bỗng im lặng.

- Sao không trả lời đi ? Lúc nảy mạnh miệng lắm mà.

- Tại ngươi CÂU DẪN quá làm gì, đừng trách ta.

-..........._ Nguyên cũng im lặng.

- Lúc nảy hắn hẹn ngươi đi đâu ?

- Hỏi làm gì ?

- Trả lời, không ta 'xử' ngươi ngay trong xe.

- Đi ăn.

- Được ! Ta sẽ cho ngươi ăn.

Sau trận cãi nhau ầm ĩ trong xe, Khải chở Nguyên đến một nhà hàng sang trọng.

Nguyên như đứng hình khi mới bước vào, đây là một nhà hàng kim khách sạn cao cấp, bên trong tráng lệ và trang trí thật đẹp.

Ngồi vào bàn ăn, Nguyên bắt đầu hỏi:

- Tuấn Khải ! Ta có thể ăn cái này, cái này, cái này nữa được không?_ NGuyên chỉ chỉ lum la.

- Sao cũng được.

- Vậy ta không khách sáo._ Nguyên hí hửng gọi phục vụ.

Sau một hồi thức ăn được mang lên, bên Khải chỉ có 1 dĩa beefsteak và toàn bộ đầy bàn ăn là của Nguyên.

- Ngươi nhắm ăn nổi không ?

- Ngươi tiếc tiền à ?

- Không phải, ăn đi.

Sau một lúc đồ ăn trên bàn dần vơi đi và hết sạch.

- Oaaa...no quá, về thôi.

Khải lại kéo Nguyên đến quầy tiếp tân.

- Sau không về ?

- Lát rồi sẽ biết.

Nguyên khó hiểu, nhưng cũng mặc kệ, đã được ăn thỏa thích chờ một chút cũng chẳng sao.

- Cho 1 phòng V.I.P, loại giường Kingsize._ Khải đưa chứng minh thư cho tiếp tân.

Nguyên vừa nghe Khải nói, liền trợn tròn mắt.

- Ngươi định làm gì vậy ?

- Đi thôi...._ Khải nhận chìa khóa và kéo Nguyên đi theo mình.

- Không...không, ta không muốn a~_ Nguyên cố rút tay lại, nhưng Khải nắm quá chặt.

Nguyên kêu la vùng vẫy không yên, khiến cho mọi người xung quanh đều chú ý.

- Aish~ nhóc con im lặng, không thấy mọi người đang nhìn hã ?

- Không im, ngươi chở ta về mau !!

- Chết tiệt !_ Khải đành vác Nguyên trên lưng, Nguyên dĩ nhiên là kêu la chửi bới đủ điều, nhưng Khải thì cứ đi vào thang máy.

_____________________________________

Dự là chap ms có H...hehe

Vote and cmt cho ta ý kiến đi các rds ơi........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip