Chap 8

"Ta nhớ em đến phát điên, xin em đừng đi nữa, đừng trốn ta... Làm ơn, thiếu em ta không sống nổi nữa, em đừng đi..."

Lời nói đó và cả cái ôm...Nguyên cảm thấy mắt mình cay xè, cố kìm nén lại nhưng rồi...nước mắt đang chảy. Nguyên có chút yếu lòng...

Nguyên không đẩy Khải ra, nhưng không kiềm chế được bản thân mà khóc càng lúc càng lớn.

- Em đừng khóc...xin em.

- Ngươi đừng dày vò ta như thế này nữa mà...

- Em phải nghe ta giải thích, hôm đó sau khi xong việc quản lý và mấy nhân viên khác lôi kéo ta vào đó, họ say và về trước, rồi cô gái kia lại gần, đột nhiên ôm hôn ta... Ta thật sự không có đi lăng nhăng.

- Làm sao ta có thể tin ngươi ?

Khải kéo tay Nguyên đi.

- Ngươi định kéo ta đi đâu vậy hã ?

- Nếu em không tin thì theo ta đến đó.

- Không, ta không muốn đi.

Dù Nguyên có vùng vẫy cở nào thì chỉ vài thao tác, Khải đã quăng được Nguyên vào yên vị trong xe.

.

.

.

- Em thấy chưa ?

- Thấy rồi, biết rồi...nói mãi a~

~*Flashback*~

Sau khi lôi được Nguyên lên xe, Khải chở Nguyên đến quán Bar hôm trước. Và kêu người cho phát lại đoạn băng mà camera ghi lại được, vào cái đêm đó.

Và mọi chuyện rõ ràng như Khải nói, cô gái ấy chủ động làm như vậy, cùng lúc Nguyên đến đó và bắt gặp.

Sau khi chứng minh được mình trong sạch =))) Lúc về ngồi trong xe Khải cứ nhai đi nhai lại mấy câu "em tin ta chưa ?", "em thấy chưa ?", "Là ta bị cưỡng hôn đó !!!" Rồi than thân trách phận đủ điều, blap...blap.. :v

~*End Flashback*~

Nguyên lúc này mới chợt nhớ rằng chưa nói với mẹ biết là mình đi cùng Khải, Nguyên mở điện thoại ra xem và có nhiều cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

- Khải a ! Chở ta về nhà.

- Sao lại quay về nhà ? Chẳng phải chúng ta về ký túc xá sao ?

- Ta chưa báo mẹ biết, chắc bà lo lắm, về ngay đi.

.

.

.

Đến trước nhà, Nguyên mở cửa bước ra. Thì Khải cũng ra theo.

- Ta vào cùng em nha !!!

- Không !

- Sao vậy ?? T^T

- Hỏi nhiều quá a~ ngoan ngoãn ngồi trong xe đi, ta ra ngay thôi.

Nguyên bước vào nhà thì thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách.

- Nguyên ! Nãy giờ con đi đâu vậy ? Mẹ gọi suốt nhưng con không bắt máy.

- À...con đi...

- Là đi với cháu đấy ạ._ Nguyên chưa kịp trả lời thì Khải từ đâu nhảy ra nói chen ngang.

- Aish~ đã nói là ngồi trong xe mà, tên đần này._ Nguyên nghiến răng, rồi chửi rủa thầm.

- Cháu đây là ?

- Cháu là bạn trai Nguyên, tên Vương Tuấn Khải ạ.*cúi người*.

- A~ thì ra cháu là người làm con trai ta khóc mấy ngày trời đây sao.

- Nguyên ? Khóc mấy ngày trời thật hã bác ?

- Không !!! Không có._ Nguyên phản ứng kịch liệt.

- Yah~ ngồi yên cho ta xem nào...mắt em vẫn còn sưng này, vậy mà còn chối hã ?_Khải đưa tay chọt chọt vào bọng mắt Nguyên.

- Cả hai làm hòa rồi à ?

- Dạ ! Do Nguyên hiểu lầm rồi một, hai không chịu nghe cháu giải thích, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ.

- Nếu như đã làm hòa, vậy thì ta giao nó lại cho cháu mang về ký túc xá đấy, cả tuần nay nó làm phiền ta lắm.

- Sao mẹ nỡ quăng con đi a~

- Chứ không phải con rất muốn nhanh chóng về ký túc xá sao ?

- Mẹ a~...mẹ lại vậy nữa rồi T^T

- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ mang Nguyên đi ngay đây ạ =)) Cháu chào bác~

Khải vừa nói xong đã lôi Nguyên đi. [Chỉ có lôi với quăng con người ta =)))]

.

.

.

Vừa khóa cửa phòng lại, Khải liền ép sát Nguyên vào tường.

- Em có biết ta đã khổ sở thế nào không hã ?

- Không biết (°-°!!)

- Aish~ thật là...

- Thôi ta đi sắp xếp lại mọi thứ đây..._Nguyên đi thu dọn hành lý.

Bỗng Khải ôm Nguyên từ đằng sau.

- Ta rất nhớ em.

Nguyên yên lặng, cứ để Khải ôm mình.

- Nếu sau này có cãi nhau hay chuyện gì xảy ra, em cứ việc mắng chửi ta, đánh ta. Nhưng không được bỏ ta mà đi, ta không chịu nổi đâu...Ta rất yêu em.

Nguyên nghe được những lời nói đó, liền xoay người lại.

Hôn lên môi Khải. Sau khi rời đôi môi ấy, Nguyên ôm chặt Khải thủ thỉ.

- Em nghe rồi đồ đần, nói mãi.

Khải cười tươi hơn bao giờ hết. Tất nhiên là đang hạnh phúc ngập mặt rồi : ))

Nhưng rồi từ cười tươi chuyển sang...cười dâm đãng. [Uầy =))) đêm nay sẽ rất 'vất vả' đây : ))]

.

.

.

Mọi chuyện trở lại bình thường.

Hôm nay Khải và cả Nguyên đều đi học đầy đủ.

- Bảo bối a~_khều khều.

- Gì ? _Nguyên vẫn nhìn vào sách rồi ghi ghi chép chép.

- Sau giờ học chúng ta sẽ đi ăn, chịu không ???

- Không được._ Nguyên vẫn dán chặt mắt vào sách.

- ??? Ta có nghe lầm không ??? Tại sao lại không ?

- Không thấy người ta đang chép phạt hã ? Chưa chép được phân nữa bài phạt đó, nội trong ngày phải nộp rồi. Tại anh cả đấy, hôm trước không đi học, làm hại em bị điểm 0. Bực bội chết đi được.

- Ai kêu em không chịu học bài !!! Hôm đó ta có lịch trình làm sao ở đây chỉ bài em được.

- Tay sắp gãy rồi =(((

- Đưa đây chép tiếp cho !!!_ Giật cây viết trên tay Nguyên.

- Không được, nếu bị phát hiện nét chữ khác nhau sẽ bị chép phạt gấp đôi đó, đừng có làm khổ thêm a~.

- Vậy phải làm sao ?

- Tan học về phòng trước đi.

- Nhưng mà ta không yên tâm...

- Đâu phải có mình em chép bài phạt đâu, cuối giờ nhiều người ở lại chép mà, cứ về trước đi...à, nhớ mua đồ ăn để sẵn.

- Biết rồi, chép nhanh đi !!!

.

.

.

5:20 PM

Từng người trong lớp nộp bài và ra về, riêng chỉ còn một mình Nguyên là chép chưa xong, thầy giáo thở dài ngao ngán, chờ lâu quá nên thầy cho Nguyên về, khỏi nộp bài phạt.

Nguyên tung tăng đi đến chân cầu thang, nhưng rồi có linh cảm không hay, Nguyên xoay người lại.

- Cậu...Aaaaa

Nguyên bị hắn ta dùng khăn bịt miệng và mũi, rồi ngất đi.

.

.

.

Khải cầm túi thức ăn trên tay, đi đến lớp học.

Không thấy Nguyên đâu, Khải đến phòng giáo viên tìm thầy hỏi.

- Em chào thầy, Nguyên đã về chưa ạ ?

- Em ấy chép chậm quá, nên thầy cho về từ nãy giờ rồi.

- Dạ, em cảm ơn thầy. Chào thầy !

Khải chào thầy, rồi nhanh chóng đi tìm Nguyên.

Nhưng mãi không thấy đâu, Khải quay lại ký túc xá hi vọng là Nguyên đã về nhà.

Mở cửa bước vào, Khải đạp lên một tờ giấy, thấy lạ Khải cầm lên xem.

"Nó đang trong tay tao, nếu không muốn nó BỊ gì thì liệu hồn đi một mình đến căn nhà hoang trên đồi."

Khải tức điên lên, vò nát tờ giấy, rồi đấm mạnh vào tường.

Mắt Khải đỏ ngầu, cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, Khải lúc này rất đáng sợ, như muốn xé xác kẻ nào đó ra trăm mãnh.

Người đầy sát khí Khải phóng lên xe moto lao như bay.

.

.

.

- Khải Văn, mày làm tốt lắm, đúng là không làm anh hai thất vọng._ Trí Phan cười lớn.

Khải Văn không nói gì, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.

Nguyên vừa mới mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đang bị trói chặt. Nguyên lúc này mới nhớ ra rằng lúc nãy... Ngước nhìn lên Nguyên thấy Trí Phan, đám đàn em của hắn và cả Khải Văn.

- Tỉnh rồi sao, coi bộ thuốc mê còn nhẹ với ngươi thì phải._ Khải Văn cười khẩy.

Nguyên không thèm để ý đến lời nói của trí Phan mà hiện đang nhìn về phía Khải văn với ánh mắt căm phẫn.

- Tại sao cậu lại làm vậy ? Rốt cuộc cậu là ai ? Muốn gì ?

- Ta sai nó tiếp cận ngươi, làm cho ngươi và thằng khốn Tuấn Khảihiểu lầm, ngươi muốn biết tại sao nó làm vậy đúng không ?... bởi vì nó là em trai ta._ Trí Phan nói.

Nguyên không thể tin được, thì ra người 'bạn tốt' bấy lâu nay, là người âm thầm hại mình và hơn nữa...lại là em trai của kẻ dâm loạn đó.

- Khải Văn...Vậy ra cậu đã sắp xếp mọi chuyện đêm đó, đưa tôi tới, để cố tình cho tôi hiểu lầm Tuấn Khải ?

- Xin lỗi._ Khải Văn nói với giọng lạnh ngắt.

- Tên khốn kia giờ này vẫn chưa tới, vậy ta sẽ xử ngươi trước..._ Trí Phan tiến lại gần Nguyên.

- Tên khốn, ngươi đừng lại gần, nếu không...

- Nếu không thì sao nào ? Giết ta hả ? Hahaha bị trói như vậy mà còn làm gì được ta._ Trí Phan dứt câu, xé toạt áo Nguyên.

Nguyên hốt hoảng và cả xấu hổ vì cơ thể đang dần phơi bày ra trước mặt cả đám người. Nhưng không thể làm gì được vì bị trói. Đành biết khóc lóc, kêu gào.

Khải Văn im lặng nãy giờ, chạy đến ngăn cản.

- Khải Văn ? Mày làm gì vậy ?

- Đừng đụng vào cậu ta, kẻ chúng ta muốn đối phó là Vương Tuấn Khải.

- Nhưng nó tới trễ thì tao sẽ xử tên nhóc kia.

- Anh có thể sai khiến tôi bất cứ việc gì, nhưng không được đụng tới Vương Nguyên...Tôi yêu cậu ta.

______________________________________

Cmt và vote 1* cho ta đi các nàng ơi....Ta dự tính ra ngoài 1 vài fic nữa nhưng HE, OE, SE còn tùy thuộc vào các nàng, dự tính chủ nhật ta sẽ ra, mong các nàng ủng hộ và cho ta ý kiến nha =))), đừng bơ ta ^//^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip