[CHAP 5] BẢN TÍNH NGUYÊN THUỶ

Khoảng khắc này đây, mỗi phút trôi qua như cả thế kỷ, tưởng chừng không gian này chỉ dành riêng cho cậu và anh, trong mắt cậu có anh, trong mắt anh lại chỉ vương vấn bóng hình cậu. Hình ảnh này tưởng như đẹp đẽ biết bao nếu như trong quá khứ không có đau thương dày vò.

Vương Nguyên mỗi thời khắc đều cảm nhận được sự bi ai từ người đối diện, vừa yêu vừa hận, thống khổ mà luỵ tình...

Lưu Chí Hoành cảm thấy không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào nhau. Cậu thật rất muốn phá vỡ cái không khí này! Lưu Chí Hoành ho nhẹ:

-Khải Ca, Thiên Ca, xin lỗi vì đến trễ ạ! - Chí Hoành cười cười hơi nghiêng người đưa tay huých nhẹ Vương Nguyên.

Tiếng nói của cậu thật có tác dụng nha. Ít ra cũng  khiến hai con người nào đó nhanh chóng thức tỉnh. Vương Tuấn Khải dời ánh mắt, thu lại vẻ lạnh lùng lúc trước.  Vương Nguyên cũng ý thức được hành động vừa rồi nên hơi mất tự nhiên cười nhẹ:

-Xin chào ạ!

"Thì ra người hẹn mình là hai sư huynh này. Nhưng mà tại sao chứ? Chỉ mới gặp một lần thôi mà?" - Vương Nguyên còn đang thắc mắc thì người nào đó đã thong thả lên tiếng, cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu cậu:

-Không sao. Hai cậu ngồi đi. - Vương Tuấn Khải đặt ly rượu trong tay xuống,  chất lỏng trong ly khẽ lay động, anh nở nụ cười nhàn nhạt lịch sự đúng cách của một sư huynh nhìn đàn em của mình.

Lưu Chí Hoành nhanh chóng kéo Vương Nguyên lại ghế ngồi. Vương Nguyên cũng không biết làm gì đành thuận theo. Vừa ngồi xuống ghế cậu đã nhanh chóng đá ánh mắt tò mò về phía Chí Hoành như muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu nhóc Lưu Chí Hoành vốn thông minh, vừa nhìn qua Vương Nguyên đã biết cậu ta muốn hỏi gì =)) cậu định giải thích thì cái người lúc nào cũng mang bộ mặt tảng băng ngàn năm lên tiếng:

-Chúng ta đã gặp nhau một lần chắc cậu còn nhớ chứ? Tôi tên Dịch Dương Thiên Tỉ, còn đây là anh họ của tôi - Vương Tuấn Khải.

-Dạ vâng, em nhớ ạ! - Vương Nguyên ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định lên tiếng hỏi những điều làm cậu thắc mắc nảy giờ - Nghe Hoành Hoành nói là các anh hẹn em...à thật ra là em muốn hỏi các anh tìm em có việc gì không ạ?

-Thật sự là hẹn cậu thế này hơi đường đột. Hôm trước làm phiền các cậu trong lúc trực vệ sinh là chúng tôi không đúng nên muốn xin lỗi hai cậu. Cũng may hôm qua gặp Lưu Chí Hoành trong thư viện nên nhờ cậu ấy chuyển lời với cậu về bữa cơm này coi như xin lỗi. Hơn nữa....- Thiên Tỉ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói tiếp - Hai cậu trông cũng rất đáng yêu, chúng tôi vừa hay cũng mới chuyển trường nên cũng muốn có thêm vài người bạn.

-Khụ...khụ... - Chí Hoành suýt chút là phun hết nước trong miệng ra ngoài "Cái gì mà trông đáng yêu chứ? Tên Thiên Tỉ này cũng biết nói mấy lời như vậy sao? Thật là doạ người mà Ọ_Ọ"

Haizz...cũng khó Trách Lưu Chí Hoành có phản ứng như vậy. Ngay cả người vốn trầm tĩnh, biết khống chế tâm trạng như Vương Tuấn Khải cũng hơi giật mình. Aiya...Thiên Tỉ hắn theo anh lâu như vậy lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lùng, nói chuyện thì luôn theo phép tắc, một chữ cũng không thừa huống chi là nói mấy câu rợn người kia, ngay cả anh cũng không ngờ. Đúng là doạ người!

Vương Nguyên đương nhiên là không phản ứng gì. Cậu bây giờ nổi tiếng là một chàng trai ấm áp được lòng nhiều người nha. Nay được hai cái người được đám con gái trường cậu tung hô ngất trời khen đáng yêu còn ngỏ ý kết bạn nữa, Vương Nguyên cư nhiên sẽ không từ chối, có thêm bạn cũng là chuyện tốt mà. Cậu nhanh chóng đồng ý.

-Dạ tất nhiên rồi ạ. Rất vui được làm bạn với hai anh - Vương Nguyên nở nụ cười sáng lạng - Còn nữa, chuyện lần trước không sao đâu ạ, các anh không có phiền chúng em. Với lại.... - cậu dời tầm mắt sang người bên cạnh Thiên Tỉ - Em cảm thấy Khải ca chơi đàn rất hay...!

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền kéo khoé môi:

- Cảm ơn!

Một câu khen ngợi vốn rất bình thường, giờ đây Vương Nguyên nói ra với anh sao nghe chua chát thế?

Vương Tuấn Khải thu lại nổi bi thương không rõ đang dâng trào trong lòng, lên tiếng:

-Không biết các cậu thích gì nên tôi chỉ chọn đại vài món, mong cậu không chê.

-Không đâu ạ, hai anh đừng khách sáo - Vương Nguyên cười cười xua tay. "Uầy, đây là nhà hàng cao cấp đó nha, đồ ăn làm sao có thể không hợp khẩu vị? Rốt cuộc đây là đại thiếu gia nhà nào mà có thể tiêu tiền như vậy đây? Thật ngưỡng mộ mà!!!" - Nguyên's pov.

Vương Tuấn Khải đương nhiên không quan tâm nhiều đến biểu cảm người kia, bàn tay tao nhã đặt ly rượu sang bên cạnh, chỉ nghe "xoảng" một tiếng chiếc ly đã không còn nguyên vẹn, mảng vỡ văng khắp nơi, găm vào bàn tay anh, chất lỏng trong ly hoà cùng máu Vương Tuấn Khải chảy xuống.

Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành ngồi đây trợn tròn mắt, họ không phải ngốc mà không thấy là Vương Tuấn Khải cố ý làm vỡ ly!  Thiên Tỉ là người phản ứng nhanh nhất:

-Khải ca, anh không sao chứ?

Lưu Chí Hoành cũng ý thức được, nhanh chóng lấy khăn đưa qua cho Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải không hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên. Cậu ở đây cũng bị tiếng vỡ ly doạ cho hết hồn, nhưng nó không quan trọng, thứ mà bây giờ cậu quan tâm chính là máu hoà cùng rượu đỏ từ tay Vương Tuấn Khải đang không ngừng chảy xuống! Mùi máu tanh hoà cùng mùi cồn trong rượu chạy xộc thẳng vào mũi, đánh bay mọi lý trí của cậu, lục phủ ngũ tạng đang không ngừng cồn cào, nhịp tim mỗi lúc một tăng cao, trước mắt Vương Nguyên chỉ còn một màu đỏ của máu!

Vương Nguyên vô thức nuốt nước bọt,  nhịp tim tăng đập liên hồi, cậu nhìn chất lỏng màu đỏ đang từ từ chảy xuống trên tay Vương Tuấn Khải, cậu bất giác thật muốn nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào...? Chính bản thân Vương Nguyên cũng bị cái suy nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ. Cậu phải đi thôi, còn ở đây không biết chừng cậu sẽ như quỷ hút máu mà nhào tới Vương Tuấn Khải mất! Vương Nguyên hít sâu một hơi:

-Xin lỗi! Em cảm thấy không khỏe, muốn về trước!

-Nguyên Nguyên, cậu không khỏe sao?  Hay để tớ đưa cậu về?- Chí Hoành nhìn sắc mặt không tốt của cậu, vội vàng lên tiếng.

-Không sao đâu. Cậu ở lại với hai sư huynh, tớ tự mình về được. - Vương Nguyên không đợi Lưu Chí Hoành trả lời đã nhanh chóng li khai, cũng không quan tâm đến vết thương trên tay Vương Tuấn Khải.

Chí Hoành đứng dậy định đuổi theo liền nghe người phía sau ngăn cản:

-Không cần đuổi theo. Cậu ta không sao đâu. - Vương Tuấn Khải lấy khăn lau vết máu trên tay. Lưu Chí Hoành nghe vậy liền không đi nữa, cúi đầu kính cẩn hỏi:

-Chủ nhân không sao chứ ạ? Vừa rồi người làm vậy...Vương Nguyên cậu ấy...

-Ừm. Ta biết cậu muốn nói gì. Ma cà rồng vẫn là ma cà rồng, bản tính khát máu vẫn không thay đổi.

-Nhưng bình thường Vương Nguyên không như thế! Cậu ấy chỉ bộc lộ bản tính vào đêm trăng tròn trong vô thức mà thôi. - Không đợi Vương Tuấn Khải trả lời Thiên Tỉ đã lên tiếng:

-Vì hôm nay máu cậu ấy thấy không phải máu của người bình thường mà là máu của chủ nhân chúng ta.

-Thiên Tỉ nói đúng. Vương Nguyên vốn là người ở vị trí cao đương nhiên sẽ không nảy sinh cảm giác thèm khát mãnh liệt với máu người thường. Cậu cũng biết loại ma cà rồng mạnh mẽ như Vương Nguyên lại cực kỳ thích máu của chúng ta, vì vốn dĩ trong tư tưởng của họ kẻ mạnh nhất phải tìm những con mồi mạnh nhất! - Vương Tuấn Khải nhếch mép để lộ hàm răng sói, mắt nhìn vào vết máu khô trên khăn rồi không nói một lời nào nữa.

Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành im lặng nhìn nhau. Câu nói vừa rồi của Vương Tuấn Khải là có ý gì? Kẻ mạnh nhất phải tìm những con mồi mạnh nhất? Rốt cuộc Vương Nguyên này mạnh đến mức nào?
...
---------End chap 5 ----------
Để cả nhà đợi lâu rồi hêhê tại vì mới vào học nên mị có hơi bận tí, mọi người thông cảm nhé :))
À quên nữa, sẵn tiện mị muốn nói là vì một số lý do cá nhân nên mị đã đổi tên thành Yui Jàn nhưng truyện này vẫn giữ tên cũ là Kinoko Phan :)) mọi người đừng thấy tên lạ rồi quên tui nha ahihiii.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip