Chap 1: Vụ Án Mạng Bí Ẩn
Chap 1
Hàn Quốc. Thành phố Seoul – nơi mà ngày ngày đều tự như đắm chìm trong một mảng bụi mờ u ám, không tiếng cười đùa, không sự náo nhiệt, đó chỉ đơn giản là một sự yên ắng đến đáng sợ, vì tất cả mọi người đều chỉ biết chui rúc trong nhà, họ sợ phải ra ngoài, họ không thể bảo vệ chính bản thân mình trước sự đe dọa của tử thần, họ bất lực và họ chỉ có thể làm những-gì-còn-có-thể dù biết nó chẳng có tác dụng gì. Có lẽ cũng chính vì những lời đồn vô căn cứ mà người ta cứ rỉ tai nhau ngoài kia, đã biến cái thành phố vốn được mệnh danh như thiên đường du lịch này lại trở thành đáng sợ và kinh dị đến mức chẳng ai dám ghé thăm.
Trời đã mưa từ khi chập choạng tối cho đến bây giờ đã là tám giờ hơn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Mưa ở đây không chỉ đơn thuần là mưa bụi, mưa phùn, hay mưa lất phất mà chính là đủ sức tạo thành giông bão, một cơn bão lớn. Gió mạnh bạo càng quét qua khắp mọi ngõ ngách, sấm chớp đùng đùng mang theo từng vệt sáng dài giáng xuống những căn biệt thự sang trọng như bị bao phủ trong màn mưa dày đặc ngoài kia. Gió và mưa cuộn vào nhau, mọi vật đều ngả nghiêng như sắp đổ, tưởng chừng như nếu ra đường vào giờ này nếu không chết thì cũng sẽ bị thương, hoặc tệ hơn, cái thành phố này sẽ chìm trong đống đổ nát. Xem ra, thiên nhiên quả thật quá hung hãn rồi.
Giữa màn mưa dày đặc tựa vô hình, thân ảnh nhỏ bé chập choạng, mờ ảo ngồi trước mái hiên cũ nát trong một căn nhà lụp xụp. Cô gái trẻ mặc cho cái mưa gió muốn nuốt chửng cả bản thân mình, vẫn thản nhiên ôm cây đàn guitar trong tay, mơ hồ kéo từng nhịp một. Đôi mắt màu khói xoáy sâu vào một khoảng không vô định trước mắt, tựa như cô muốn xuyên qua màn mưa tìm kiếm một khoảng trời chỉ thuộc về riêng mình, mái tóc dài, đen nhánh bị gió xốc bay tứ tung, gần như che khuất cả tầm nhìn, nhưng có vẻ như những sợi tóc mảnh chẳng đủ sức níu ánh mắt ấy lại với thực tại.
Từng nốt nhạc trầm buồn nhẹ nhàng cất lên giữa tiếng gào thét của thiên nhiên, những nốt nhạc không theo bất cứ một trật tự nào cả nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nhói đau trong lòng. Mắt khói nhẹ chớp, bình lặng không cảm xúc, mơ hồ không định hướng, rồi một khoảnh khắc nào đó, từ trong đáy mắt bỗng xuất hiện chút gợn, chẳng đoán được đó là buồn, vui hay hốt hoảng, chỉ đơn giản là một chút gợn, rất nhẹ, hẳn nhiên không tồn tại.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt ấy đặt vào cây đàn cũ, cũng là lúc một bài nhạc hoàn thiện cất lên. Giai điệu vẫn chậm rãi nhưng đã không còn cái mất trật tự của lúc ban đầu, đó là bản Moonlight Sonata của Beethoven, bài ca bất hủ, nhưng cũng là bài ca của sự chết chóc.
Giữa cơn mưa nặng trĩu, mái nhà cao lớn phải chịu sự va chạm của những hạt nước vô hình dạng tạo nên thứ âm thanh khó nghe, tiếng đàn vẫn vô thanh vô thức vang lên, một nhịp, rồi lại một nhịp, như cứa sâu vào trái tim vốn đang rỉ máu. Đôi mắt khói trong veo, ngón tay chậm rãi gãy bài ca nổi tiếng, chẳng rõ từ sâu thẳm trong đáy lòng cô gái ấy, là thứ cảm xúc gì. Tại sao vẫn có thể thản nhiên như thế khi gió lốc tưởng chừng như muốn nuốt chửng cơ thể lạnh buốt ấy? Tại sao từ nơi đáy mắt sâu thẳm chẳng thể tìm chút gì gọi là hoảng sợ, lo lắng? Tại sao tiếng đàn ấy lại thê lương đến thế? Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
Cô gái nhỏ và tiếng đàn trầm đục như lọt thỏm giữa tiếng gào thét của thiên nhiên, và... tiếng gào thét của con người!
"Á á á á á á á á á á, cứu tôi!!!!!!!! Cứu!!!!!"
Vang dội nơi con phố nhỏ vốn chỉ có tiếng mưa hiện hữu lại là tiếng thét chói tai, nếu nghe không lầm thì đó là tiếng của một người đàn ông trung niên. Tiếng thét thống khổ cùng đau đớn cũng đủ cho thấy người đó đang hoảng sợ như thế nào, có lẽ, tử thần lại một lần nữa ghé thăm. Đó chính là suy nghĩ cuối cùng của cô gái trẻ trước khi buông cây đàn cũ và guồng chân chạy đi, cô chạy về phía căn chung cư lớn vốn bị đồn đại là bị ma ám.
***
Cô bấm liên tục vào nút trên thang máy, mong sao nó đi nhanh hơn một chút. Cô dám chắc 80% rằng sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng thét ấy, vì chung cư nhà giàu thường được thiết kế cách âm, và chính là nơi phát ra tiếng thét lại ở tầng 30, tầng cao nhất, cũng chỉ có một căn hộ duy nhất.
"Chết tiệt!"-Cô khẽ buông lời chửi rủa, xem ra không thể nhờ vào chiếc thang máy vô dụng này rồi. Chỉ chực chờ cho cánh cửa vừa mở ra, cô đã vội vã chạy bằng thang bộ. Chắc cũng muộn mất rồi, khi mà "tử thần" ra tay, thì con người sẽ chẳng thể nào ngăn được, nhưng giúp mọi người phát hiện ra sớm một chút cũng tốt.
Cô chống tay thở hì hục trước căn hộ tối om, bên trong chẳng thể tìm thấy chút ánh sáng le lói nào của đèn điện, thậm chí cô còn cảm nhận được mùi màu tanh xộc thẳng vào mũi khi đứng gần, đã muộn thật rồi sao? Cô đưa tay quệt vội giọt mồ hôi vừa rơi xuống trán, dùng chút sức lực còn sót lại đạp thẳng cửa xông vào bên trong.
Điều đầu tiên cô cảm nhận được là chút ươn ướt nơi cổ chân, cúi đầu nhìn xuống mới thấy mình đã đạp phải một vũng máu tươi lan ra trên sàn nhà, bên cạnh là thi thể một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, cô nhận ra ông ta, là chủ tịch tập đoàn K danh tiếng nhất nhì thế giới.
Cô ngồi xổm xuống, dùng mắt quan sát kĩ hơn thi thể. Một khoảnh khắc vô tình nào đó, cô lướt mắt sang cửa ra vào, và nhìn thấy một bóng đen chạy về hướng ngược lại, cố thoát khỏi căn phòng này. Là con người? Hay bóng ma? Hay chỉ là do cô hoa mắt mà nhìn nhầm? Được rồi, trước hết tiếp tục quan sát đã.
Thi thể người đàn ông đó thập phần đáng sợ. Hai mắt trợn ngược, máu rỉ ra từ hốc mắt và khóe miệng, lưỡi bị chính ông ta cắn đứt một nữa, lồng ngực trái rỗng tuếch và hoàn toàn không có não! Cô nhẹ nhàng đưa tay nâng đầu nạn nhân, dùng đèn pin điện thoại soi rõ, ở phần mang tai bị cắt một đường lớn, sâu hoắm, như bị một vật sắt nhọn hơn cả dao găm cứa mạnh, và một nửa gương mặt bị che khuất, đã bị hủy hoại hoàn toàn bằng axit. Ngoại trừ phần lưỡi bị cắn đứt và phần gần mang tai, thì tất cả các nguyên nhân có thể dẫn đến tử vong còn lại đều không khác những người trước là bao. Tất cả đều do cùng một hung thủ gây ra!
Thoáng qua trong trí nhớ là bóng đen đang cố chạy trốn kia, cô chậm rãi đứng thẳng dậy, soi đèn điện thoại lên bốn góc tường, đúng như cô đoán, vẫn lại là ba chữ đó, ba chữ "Kẻ - hủy – diệt" được viết bằng máu, hèn gì khi nãy cô lại dễ dàng cảm thấy mùi tanh như thế. "Hắn" làm vậy với mục đích gì? Chiếm đoạt điều gì cơ chứ? Còn não và tim của nạn nhân, "hắn" định sử dụng nó làm gì? Càng nghĩ cô lại càng không tránh khỏi rối rắm.
Đèn điện thoại lướt qua căn phòng rộng, ngoại trừ những vết máu thì dấu hiệu đáng nghi nhất chính là con dao cán vàng rơi gần cửa ra vào, cô chắc mẩm nó chính là của hung thủ giấu mặt kia. Cô dùng chân dấu con dao vào tấm thảm bên cạnh, cô muốn tự mình tham gia tìm hiểu thay vì cứ trông chờ vào bọn cảnh sát vô dụng kia, nhưng hiện tại cô không mang theo găn tay, nên tốt nhất cứ giấu nó đi rồi khi nào đó sẽ quay trở lại lấy.
Sau khi chắc chắn mọi thứ đã hoàn hảo, cô tiến đến chỉnh lại tư thế nạn nhân lúc ban đầu, tắt đèn điện thoại rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại như chưa từng bước vào căn phòng đẫm máu này. Cô đưa tay bấm điện thoại, từng hồi chuông vang lên bên kia đầu dây vốn chẳng đủ khiến cô hồi hộp.
"A... Alo, t... tôi đang ở chung cư J... có... có... án mạng... tôi nghe tiếng hét... nhưng... nhưng không thể vào trong... làm ơn giúp... giúp tôi với..."
Tuy âm giọng giống như cô đang thật sự rất hoảng sợ nhưng nét mặt lại bình thản đến mức chẳng gợn chút cảm xúc, tưởng chừng như giữa người đang gọi điện và người đang đứng trước căn phòng này là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Cô cứ bình tĩnh. Cô đang ở phòng bao nhiêu?"
"Ba... ba... mươi..."
"Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay. Cô mau báo cho mọi người biết đi!"
Cô tắt điện thoại, khẽ nhếch môi cười.
END CHAP 1
P.s: Chưa đủ vote :< Nhưng mình vẫn up chap, vì câu vote + cmt vậy thôi chứ trong mấy ngày qua mình đang viết và lập kịch bản =))) Mấy bạn đọc xong chap này cho mình xin cmt nhận xét làm động lực nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip