Chap 1



Trên con đường tấp nập của Trùng Khánh, ánh nắng rải khắp trên đường, đâu đâu cũng là màu vàng chói chang của nắng. Chỉ mới tầm 8h sáng nhưng xe cộ đã đi lại tấp nập, tiếng còi xe kêu ỉnh ỏi làm không khí trở nên nhộn nhịp - Hôm nay là Chủ nhật, ngày cuối tuần nghỉ ngơi của mọi người.

Vương Nguyên chân rảo bước trên vỉa hè, mái tóc được chải gọn gàng. Cậu mặc chiếc áo thun trắng phối cùng quần bò màu đen đơn giản, nhưng cũng đủ làm cậu nổi bật giữa những người đi đường. Cậu dường như tâm trạng đang rất vui, vừa đi miệng còn hát thầm 1 bài hát nào đó.

'' Két '' '' Bịch ''

Chiếc xe hơi hiệu BMW màu đen đắt tiền thắng gấp ở gần trước vạch trắng dùng để qua đường, dưới mặt đường, những quả cam lăn lốc, có quả còn bị bánh xe cán qua. Một bà cụ đã ngoài 70 tuổi, ngã ngồi trên vỉa hè, tay chân còn chưa hết run rẩy, mắt nhìn những quả cam cứ thế lăn sang cả vỉa hè đối diện. Vương Nguyên không chần chừ mà chạy tới, đỡ bà cụ lên, phủi phủi buổi bám trên quần áo bà.

'' Bà có bị thương không ạ? ''

'' Cảm ơn cậu trai trẻ, bà không sao, chỉ là mấy quả cam ngon bà vừa lựa ngoài chợ đều hỏng cả rồi ''

Bà cụ vẫn nhìn theo mấy quả cam, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Vương Nguyên nhìn chiếc xe đắt tiền, bây giờ mới có người lộ mặt ra sau lớp kính cửa, cậu tức giận quát

'' Các người có biết chạy xe không? Không thấy bà cụ đang qua đường sao? ''

Một người đàn ông bên trong xe, tháo bỏ cặp kính mát đen, để lộ rõ khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng.

'' Thật phiền phức, ăn vạ cần tiền chứ gì? ''

Nói rồi người đàn ông đó nhếch miệng khinh bỉ, quăng 1 xấp tiền khoảng gần 10 tờ 100 nhân dân tệ xuống đường.

'' Đủ chưa? ''

Bà cụ cúi xuống nhặt mấy tờ tiền, xếp lại ngay ngắn, đưa vào trong cửa kính xe cho người đàn ông.

'' Lão không phải ăn vạ cần tiền, dù sao cũng là tai nạn nhỏ, cậu có thể đi rồi ''

'' Giả vờ ! ''

Vương Nguyên im lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa 2 người, nắm tay từ khi nào đã cuộn chặt.

'' Đã gây tai nạn còn có thái độ ấy, anh có biết lễ độ là gì không? Anh nghĩ có tiền là giải quết được tất cả sao? ''

'' Phải. Có tiền là có tất cả. Cậu tìm xem có ai trên đời này không cần tiền? ''

'' Anh sai rồi! Tôi, bà cụ này và nhiều người khác nữa, không cần phải có tiền thì mới sống hạnh phúc được, quan trọng nhất vẫn là tình cảm, tiền không thể mua được tình cảm ''

Vương Nguyên giọng nói đầy quả quyết, ánh mắt cương nghị, những người đi đường khác cũng ngoảnh mặt lại theo dõi, có vài người còn vỗ tay tán dương câu nói của cậu.

Người đàn ông nhếch mép cười

'' Cậu khá lắm. Bổn thiếu gia hôm nay không có thời gian đôi co cùng cậu. Rồi chúng ta sẽ gặp lại, tôi không bỏ qua dễ dàng như thế ''

'' Đi ''

Chiếc xe phóng nhanh về phía trước. Vương Nguyên dìu bà cụ vào hàng ghế đá gần đó

'' Để cháu đưa bà về ''

'' Không cần đâu, nhà ta cũng gần đây, sang bên kia đường đi 1 lát sẽ tới. Hôm nay cảm ơn cậu ''

'' Không có gì ạ. Cháu chỉ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ ''

Bà cụ cười hiền hậu. Đứng dậy chào tạm biệt Vương Nguyên. Vương Nguyên giúp bà cụ sang bên kia đường, rồi mới yên tâm. Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã gần 9h. Cậu chợt nhớ ra mình có hẹn, liền chạy đến bến xe bus, bắt xe tới quãng trường trung tâm thành phố.

.Quãng trường trung tâm thành phố.

'' Vương Nguyên ''

Một cô gái xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, tóc dài xõa ngang lưng, diện 1 bộ váy màu hồng nhạt đắt tiền, vẫy tay ra hiệu cho Vương Nguyên.

'' Lục Băng, anh xin lỗi đã để em đợi ''

Vương Nguyên chạy đến bên Lục Băng, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt sáng sủa. Lục Băng chính là người yêu của cậu. Cả 2 quen nhau từ khi còn học đại học, 2 người học chung 1 trường. Vương Nguyên là đàn anh khóa trên của Lục Băng. Lục Băng là đương kim tiểu thư của tập đoàn Lục Lam ( P/s: Lục Lam :v ahíhí ) tập đoàn có tiếng trong giới kinh doanh. Dù gia cảnh cả 2 có sự chệnh lệch nhưng tình cảm của họ đối với nhau là thật lòng, không so đo tính toán.

'' Không sao, em cũng chỉ vừa mới đến. Trên đường đến xảy ra chuyện gì sao? ''

Lục Băng lấy trong chiếc túi đeo khăn tay, lau đi mồ hôi trên mặt Vương Nguyên.

'' Xảy ra chút chuyện. Anh gặp phải 1 tên công tử nhà giàu kiêu ngạo, đã gây tai nạn cho bà cụ còn hống hách. ''

'' Hạ hỏa nào. Mấy tên công tử ấy, chính là suốt ngày ăn bám bố mẹ mà còn ra vẻ tự mãn, 10 tên đã hết 8 tên không tốt. Vương Nguyên của em, vẫn chính là chàng trai tốt nhất trên đời.''

'' Em nịnh anh ''

Vương Nguyên xoa đầu Lục Băng. Đã 21 tuổi đầu nhưng tính cách vẫn rất giống con nít, không thể không chăm sóc.

'' Giờ em đi đâu? ''

'' Đi ăn kem đi, trời nóng ăn kem là hợp nhất ''

'' Chiều theo em ''

Cậu nắm tay cô, tìm một tiệm kem trang trí đáng yêu, ghé vào.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, ai nhìn vào cũng sẽ thấy họ thật xứng đôi.

'' Reng...Reng... ''

'' Alo, con nghe ạ ''

'' Dạ! Con sẽ về liền, mẹ đừng lo lắng ''

Vương Nguyên cúp máy, vẻ mặt lo lắng hiện lên. Lục Băng nhìn thấy bộ dạng ấy, cũng không khỏi lo lắng

'' Bác gái có chuyện gì sao anh? ''

'' Nhà anh xảy ra chút chuyện..''

'' Anh mau về đi, lần sau chúng ta đi ăn cũng được ''

'' Anh xin lỗi..''

'' Chuyện nhà vẫn là quan trọng nhất ''

Lục Băng giục cậu mau trở về nhà, không có gì là giận dỗi, ngược lại là lo lắng cảm thông. Vương Nguyên nhanh chóng trở về.

.Nhà Vương Nguyên.

Trong ngôi nhà rộng khoảng 80 mét vuông, đồ đạc bị hất tung cả lên, ngã vỡ lộn xộn. Một đám người áo đen vẫn không ngừng lục lọi đập phá.

'' Ba mẹ, có chuyện gì? Mấy người là ai? ''

Vương Nguyên vừa về đến nhà, cảnh tượng ngay trước mắt khiến cậu bàng hoàng.

'' Nguyên nhi, con về rồi ''

Mẹ cậu nước mắt chảy khắp khuôn mặt hiền từ của bà, chạy ra cửa cầm lấy tay Vương Nguyên như 1 sự cầu cứu. Bên trong nhà, ba cậu quỳ gối trước người đàn ông đeo kính đang ngồi hiên ngang trên ghế sofa tay cầm điếu thuốc, không ngừng van xin.

'' Vương thiếu gia, xin ngài cho tôi 1 cơ hội, tôi sẽ trả hết nợ cho ngài ''

'' Cơ hội? Trả hết nợ ''

Người đàn ông đưa điếu thuốc lên miệng, hút 1 hơi, rồi thả ra 1 đám khói trắng lan khắp nhà.

'' Ông làm gì trả nợ cho tôi? Ngay cả 1 công việc ông còn không có. Ngay bây giờ, tôi chỉ có thể siết nhà ông, lấy những thứ có giá trị ''

'' Mấy người dừng tay ''

Vương Nguyên hét lớn. Trong chốc lát, các tên áo đen lập tức dừng tay.

'' Vương Nguyên, cứu ba, cứu nhà của chúng ta ''

'' Con trai ông sao? ''

'' Vâng, Vương thiếu gia, Vương Nguyên là con trai tôi, thằng bé có bằng cấp, đã có công việc ổn định. Nó sẽ thay tôi trả hết nợ cho ngài. ''

'' Vương thiếu gia, có tiếp tục lục soát không ạ? ''

'' Dừng lại đi, ta đã có tính toán ''

Vương Nguyên đi đến đỡ ba dạy, người đàn ông ấy lúc này tháo bỏ cặp kính đen xuống...

'' Là anh ''

Vương Nguyên sửng sốt, chính là tên gây tai nạn lúc sáng mà cậu đã cãi nhau.

'' Thì ra là cậu. Trái Đất này thật tròn ''

Người đàn ông cười nhẹ, lộ vẻ nguy hiểm như đang toan tính điều gì. Người đàn ông này chính là Vương Tuấn Khải, anh là tân chủ nhân của tập đoàn Vương Nghị, tập đoàn lớn nhất Trung Quốc. Anh chỉ mới 25 tuổi nhưng đã rất thành thạo trong công việc kinh doanh, là niềm kiêu hãnh của Vương Gia.

'' Vương Nam Bá, tôi đã suy nghĩ lại, tôi sẽ cho ông 1 cơ hội trả nợ ''

'' Thiếu gia, ngài thật rộng lượng, tôi xin đội ơn ngài ''

'' Với 1 điều kiện?! ''

'' Điều kiện gì ạ? ''

'' Tôi sẽ không lấy bất kì món đồ nào trong nhà này, tôi bây giờ chỉ cần đứa con trai này của ông!''

'' Cái gì? ''

Vương Nguyên hét lớn. Tại sao lại muốn cậu? Không lẽ anh ta còn ấm ức vụ lúc sáng?

'' Không được!''

Mẹ Vương Nguyên đứng im lặng ở cửa nãy giờ, chợt lên tiếng phản đối.

'' Không được? haha ! Là ông không biết chọn, đừng trách tôi vô tình ''

'' Khoan đã...Vương thiếu gia, Tôi đồng ý ! ''

Ba Vương Nguyên lên tiếng. Đây chính là cơ hội, là lối thoát cuối cùng ngay bây giờ của ông và cả nhà. Không còn lựa chọn khác.

'' Mình à..''

Mẹ Vương Nguyên không muốn xa con, dù sao cậu cũng là đứa con độc nhất của bà.

'' Mẹ ! Con sẽ nghe theo lời anh ta, mẹ yên tâm, con sẽ không sao đâu. Sau khi trả hết nợ con sẽ quay về ở với mẹ. ''

Vương Nguyên trong tình cảnh này chỉ còn biết đồng ý. Cậu phải cứu gia đình.

'' Haha, Tốt ''

Vương Tuấn Khải cười đắc ý. Cuộc chơi bây giờ mới bắt đầu.

- Hết Chap 1 -

- Băng Anh -








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: