44. Cảm giác an tâm

  Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên gương mặt vô cùng cảm động . Nhìn sao cũng thấy sắp khóc đến nơi , Vương Tuấn Khải như vậy cũng có thể vào bếp ? Thật sự Vương Nguyên đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp một người vừa tốt vừa dịu dàng như vậy ? Chí Hoành cảm thấy mình tốt nhất không nên hỏi vì sợ nếu tiếp tục nửa cậu sẽ liều mạng giành người của Vương Nguyên mất . Thật ghen tị a! Vương Nguyên mỉm cười tiếp tục ăn phần dành riêng cho mình . Qủa thực rất đói . Chí Hoành cũng trở về ăn tiếp Hoành Thánh của mình , suy nghĩ lại một chút liền hỏi .

''- Vương Nguyên , Thiên Tỷ có thường xuyên mang thức ăn đến giống như hôm nay không ?''  Vương Nguyên không nghĩ ngợi nhiều , lập tức trả lời . 

''- Thỉnh thoảng sẽ có , hôm nay anh ấy làm Hoành Thánh sao ? Tớ cũng muốn ăn thử ?'' Vương Nguyên chợt nhớ thái độ không tốt vừa rồi có lẽ ít nhiều đã khiến Thiên Tỷ buồn rồi . Tự dưng cậu muốn ăn Hoành Thánh,  lâu rồi cũng chưa ăn qua . Vương Nguyên vừa nói xong Thiên Tỷ lại đột ngột xuất hiện . 

''- Em không phải rất muốn ăn canh gà sao ? '' Nghe ra trong lời nói có hàm ý trêu chọc , Vương Nguyên không khỏi cảm thấy xấu hổ , ngược lại Chí Hoành lại có một chút suy nghĩ khác . 

'' - Được rồi anh chỉ đùa thôi , ở đó còn rất nhiều anh  giúp em lấy . Ăn nhiều một chút !!'' Thiên Tỷ nhìn qua bát của Chí Hoành vẫn còn một ít thầm nghĩ sẽ cho thêm một ít . Thiên Tỷ cẩn thận mang Hoành Thánh trong bình giữ nhiệt múc ra bác đặt vào tay Vương Nguyên . Sau lại thêm một ít vào bát của Chí Hoành . 

Vương Nguyên tò mò cho Hoành Thánh vào miệng . Hương vị thật đặc biệt còn ấm nóng tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ kích thích vị giác . Không nghĩ có thể ngon như vậy cậu ăn đặc biệt ngon miệng , Thiên Tỷ vì vậy tâm trạng trở nên đặc biệt vui vẻ . Hướng ánh mắt đồng thời về Vương Nguyên và Chí Hoành mà hỏi .

''- Có hợp khẩu vị không ?'' Chí Hoành lặng lẽ bật ngón cái , tiếp tục ăn . Hai má phồng lên , đặc biệt đáng yêu khiến Thiên Tỷ bật cười . 

''- Tiểu Thiên Thiên tay nghề của anh quả thực không đơn giản nha ! Rất ngon !'' . Vương Nguyên   vừa vặn trả lời . '' Tiểu Thiên Thiên '' đặc biệt vui vẻ mặc dù vẫn giữ  suy nghĩ '' Vẫn không bằng Tiểu Khải của em !'' . 

Đến khi mọi người đều no căng bụng , Thiên Tỷ nhớ ra phải đưa Chí Hoành trở về nhà nên đành cùng Chí Hoành chào tạm biệt Vương Nguyên mà trở về . 

''- Ngày mai tớ sẽ đến , ngủ ngon !'' Chí Hoành  và Thiên Tỷ đồng thời chào tạm biệt Vương Nguyên trở về . Vương Nguyên tâm trạng đặc biệt tốt cho nên tạm biệt họ xong liền ngủ  vù vù  một  giấc .

Chí Hoành  im lặng  theo Thiên Tỷ  ra bãi  đổ  xe . Trong  lúc  chờ anh lái  xe trở  lại thì  trong đầu  không  ngừng  hiện  lên  nhiều  suy  nghĩ  . Buổi sớm  nhìn thấy  anh lần  đầu tiên  mua hoa  , buổi  chiều  lại  mang điểm tâm  đến.  Nhìn thấy Vương Nguyên  không  vui  vì  muốn  canh gà  của Vương Tuấn Khải  thì  ánh  mắt trùng  xuống  đầy  nét thất vọng.  Khi thấy  cậu ấy  muốn  ăn hoành thánh  của  mình  thì  lại  trở  nên  phi thường  vui vẻ  , ánh  mắt  tràn ngập  ôn  nhu  hiếm  có. 

" Không phải  anh ấy  động tâm  với  Vương Nguyên  chứ?  "  Đột  nhiên  có  ý  nghĩ  này  Chi Hoành trở  nên  vô  cùng  sững sốt.  Như vậy  không  phải  là  một  mối quan hệ  rắc  rối  sao?   Anh cũng thừa biết  tình  cảm giữa  Vương Tuấn Khải  và Vương Nguyên  như thế nào  mà?  Còn đang khổ sở  với  suy nghĩ  của  mình thì Thiên Tỷ đã  đỗ  xe  trước  mặt  cậu  rồi.

"-  Suy nghĩ  cái  gì? "  Sau khi Chi Hoành thẩn thờ  yên vị  trên  xe  khiến Thiên Tỷ  không  khỏi  ngạc nhiên  .

"-  Không  có  việc  gì  , có  lẽ  em hơi  mệt  một  chút! "  Chi Hoành  nhắm  mắt  cố gắng  gạt  bỏ  đi  những  suy nghĩ  vừa rồi của  mình.  Tự dưng  cậu  không  muốn  từ  bỏ Thiên Tỷ  nữa  . Nếu thực sự  Thiên Tỷ  động tâm  với  Vương Nguyên  , cậu  sẽ  mang anh trở  lại  rời  bỏ  tình  cảm  kia  để  không  phải  đau khổ  đến  vùi dập.  Mặc dù  rất  khó  nhưng  cậu  biết  không  phải  chỉ  mình  đau khổ  , mà  còn  có  cả Thiên Tỷ. 

Mở  mắt  nhìn  người  bên  cạnh  đang  tập  trung  lái  xe  , gương  mặt  tuấn mỹ quen thuộc  toát ra vẻ  trầm tĩnh  hài  hòa  đến  mức  trái  tim  Chí Hoành  không  tự  chủ  " thình thịch "  mạnh  mẽ. 

"-  Em sau khi trở  về  nghỉ  ngơi  cho tốt một  chút  , mặt  cũng  đã  đỏ  đến  mức  này  !!"  Thiên Tỷ  hoảng  hốt  nhìn  gương  mặt  Chí Hoành  trở  nên  đột nhiên  đỏ  bừng.  Không  khỏi  lộ lắng.  Chí Hoành  giật  mình  đưa tay ôm  lấy  mặt  mình  , ngượng  ngùng  gật đầu.

Trở  lại  , sau khi trở  lại  phòng  Vương Nguyên  cũng  đã  hơn  mười  giờ  tối  . Cậu  co người  thành  một  đoàn  , im lặng  ngủ  trên  giường  . Vương Tuấn Khải  lắc  đầu  , tiến  đến gần  kéo  chăn phủ  lên  người  cậu  . Vương Nguyên  cảm  giác  có  ai đó  đặt  tay  áp  lên  má  của  mình  cho nên  mỉm  cười  bắt  lấy  bàn  tay  kia. 

"- Anh làm  em tỉnh  rồi ? "  Anh giật mình . Vương  Nguyên  chậm  rãi  ngồi  dậy  . Trước  mặt  cậu  là  một mảnh tối  đen quen thuộc . Vương Nguyên  lắc  đầu  , thực  ra cậu  đã tỉnh  rất  lâu.  Cậu chờ anh trở  lại  nhưng  anh trở  lại  rất  muộn.

"- Tiểu Khải,  cảm ơn  anh!!! " cậu  muốn  tiến  đến  ôm  anh thật  chặt  , vùi  mình  vào  lòng anh.  Vì  ngày  mai thôi  cậu  sẽ  chìm  vào hôn  mê  sâu  , sẽ  rất  lạnh  lẽo.  Vương Tuấn Khải  mỉm  cười  xoa đầu  con người  trước  mặt. 

"-  Vì  điều  gì??? "  Anh thầm  nghĩ  chẳng  lẽ  vì  canh gà mà  cảm động  sắp  khóc  sao  ?  Thật  đáng  yêu.  Nhưng  câu  trả  lời  của  cậu  quả thật còn  hơn  như  vậy.

"-  Cảm ơn anh  vì  tất  cả  ,hơn hết vì  anh tồn tại!! "  Vương Nguyên  đột  nhiên  lệ rơi  đầy  mặt  , làm  anh một  phen  hoảng  hốt  . Cố  gắng  dịch  người  lên  giường  bệnh  của  cậu.  Lau đi  những  giọt  lệ  ấm  nóng  . Có  vẻ  cậu  đang  lo  lắng  rất  nhiều.

"- không cho phép  em khóc  , ngày  mai phẫu  thuật  rồi  . Không  được  khóc!! "  Anh thực  sự  rất  nóng  lòng  . Không  biết  an ủi  cậu  thế  nào  , chỉ  biết  ôm  cậu  vào  lòng thật  chặt. 
Vương Nguyên  đột nhiên  cả cơ thể  vùi  vào  lòng Vương Tuấn Khải  , cảm giác  ấm  áp  lan tràn  . Mùi  hương  dịu  nhẹ  xông  vào  khoang  mũi  . Tinh thần  cũng trở  nên  ổn  định  hơn. 

"-  Yên tâm  , anh sẽ  luôn ở  cạnh  em.  Cho dù em phải  ngủ  liên tiếp  nhiều  ngày  , anh cũng  sẽ không  rời  khỏi  !"  Có  lẽ  câu  nói  này  vô  cùng  hiệu  quả  , cho nên  Vương Nguyên  ngoan ngoãn  ngừng  khóc , đưa tay  ôm  lấy  anh.

Vương Tuấn Khải bật  cười  trước  sự  đáng  yêu  này  , nếu  cứ  như  vậy  anh thực  sự  sẽ  không kìm  chế  được  nữa  đâu.  Nhưng  mà  trước  khi Vương Nguyên  phẫu thuật anh phải  xin một  chút  phúc  lợi  mới  được. 

"-  Nguyên Nhi,  anh đói  !!!"  Vương  Nguyên  bật  cười  , nửa đêm  còn  đói.  Cậu  bảo sẽ  ra ngoài  tìm  thử  gì  đó  nhưng  không  thành  công  bị  Vương Tuấn Khải  áp  xuống  giường. 

"-  ???"  Vương Nguyên  cả  người  mềm  nhũng  , hô hấp  trở  nên  khó  khăn  . Sao anh lại  đè  cả  người  lên  người  mình?  

Vương Tuấn Khải  mỉm cười  hôn  lên  chóp  mũi  của  cậu  .

"-  Đồ ăn ngay  trước  mặt  , không  được  lãng  phí  a ~ "  . Vương Nguyên  cả  mặt  trở  nên  ửng  đỏ  , Sao hôm  nay  anh lại  học  đâu cái  thói  lưu  manh  này.  Mặc  dù  như  vậy  nhưng  cậu  cũng  mỉm  cười  , gật đầu. 

Vương Tuấn Khải  đã  được  cho phép  cho nên  nhanh chóng  cúi đầu  ngậm lấy  đôi  môi  Vương Nguyên. 

"ưm!" Từng  nụ  hôn  như  tước  đoạt  hô hấp  của cậu khiến cậu  phải  bật  ra những  âm thanh  kì quặc .  Cậu  không  hề từ  chối  những  nụ  hôn  sâu  của  anh,  Vương Nguyên  cả  người  như  có  một  luồn  điện  chạy qua  . Cảm giác  Vương Tuấn Khải  chính  là  một  loại  mà túy  khiến  cậu  mê  mẫn  không  ngừng  . Những nụ  hôn  ngọt  ngào  , đầu  lưỡi  quyện  lấy  nhau  chặt  chẽ  . Rút  lấy  toàn  bộ  tâm  trí  cả  hai.

Vương Tuấn Khải  dứt  môi  rời  khỏi  môi  Vương Nguyên  . Tiếp  tục  hôn trải dài từ  cằm  xuống  vùng  cổ  trắng  ngần  của cậu . Mỗi  nơi  đều  lưu  lại  những  dấu  hôn  rực  lửa  . Vương Nguyên  hô hấp  trở  nên  khó  khăn  . Cảm giác  cơ thể  nóng  rực  . Phía dưới  có  cảm giác  muốn  bùng  nổ . Cậu  mặt  kệ,  ôm  chặt  người  phía  trên  .

"-  Tiểu Khải... " Vương Tuấn Khải  biết  rõ  giới  hạn  của  mình  cho nên  chỉ  dừng lại  ở  những  nụ  hôn nếu không anh thực sự  sợ  mình  đi quá  giới  hạn  mà  làm  tổn thương  cậu . Cứ  như  vậy không  biết  những  nụ  hôn  ướt  át  kéo  dài  không  biết  bao lâu.  Và  cảm giác  hình  như  cũng  không  có  dấu  hiệu  dừng lại.

Jackson  âm thầm  ai oán  bên  ngoài  , "  Vương Tuấn Khải  , cậu được  lắm  . Ai nói  cậu  bị  liệt  thân dưới?   Bò  lên  giường  em trai  tôi  cũng  hết  sức nhanh đi?   "  Jackson  vốn  dĩ  muốn  nhắc  nhở  em trai  bảo  bối  của  mình  ngủ  sớm  một  chút.  Kết  quả  nhìn  thấy  cảnh  trẻ  em không  nên  nhìn  . Ngậm  ngùi  tức  giận  rời  khỏi  .  Thật  là  ngược cẩu. 

          End 44. Cảm giác  an tâm 

Cứu tôi  !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip