69. Gặp mặt bất ngờ
Thiên Tỷ cúi đầu nhìn lá thư mỏng manh trong tay như thể cầm lấy chút hy vọng nhỏ bé của chủ nhân của nó. Không biết liệu nhận được bức thư này Vương Nguyên sẽ có loại cảm tưởng gì . Tuy là giúp người ba trên danh nghĩa làm việc cuối cùng này là một việc Thiên Tỷ chắc chắn sẽ làm không chút do dự tuy nhiên nếu vì nó mà cuộc sống của Vương Nguyên bị xáo trộn đi thì có chút không tốt lắm . Do dự nữa ngày rốt cục Thiên Tỷ cũng đã tìm được đến nơi Vương Nguyên đang ở.
Còn băn khoăn không biết có nên bấm chuông không thì cửa đã đôt ngột mở ra. Đối diện với gương mặt ngạc nhiên của Thiên Tỷ là đôi mắt to tròn đầy bất ngờ của Vương Nguyên .
'' - Thiên ...Thiên Tỷ ?'' Vương Nguyên không ngờ tới còn có việc bất ngờ lớn như vậy . Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bước ra ngoài sau bao nhiêu ngày tự nhốt mình trong phòng không ngờ đến lại gặp được người này.
'' - Nguyên Nguyên!'' Thiên Tỷ sau vài phút bối rối cùng bất ngờ rốt cục cũng phải lên tiếng hóa giải không khí này. Chỉ là rất lâu rồi mới có thể gặp được cậu cho nên anh cũng có chút kích động khó nói nên lời. Dù sao cũng là người Thiên Tỷ từng đặt trong lòng . Nhìn cậu có thay đổi nhiều như vậy anh cũng không biết tại sao lại có chút hụt hẫng .
Vương Nguyên ý thức được hoàn cảnh hiện tại có chút không thích hợp liền mời Thiên Tỷ vào nhà. Cảm giác nhiều năm không gặp Thiên Tỷ hiện tại trước mặt cậu cũng không quá khác xưa chỉ là hiện tại cậu cảm giác được anh đang sống rất tốt , tốt hơn trước rất nhiều. Gặp lại Thiên Tỷ cậu cũng rất vui , rất kích động là khác nhưng mọi thứ đều đã được kìm nén cho nên có lẽ Thiên Tỷ cũng sẽ không nhìn ra. Vương Nguyên đặt lên bàn một li nước , dè dặt ngồi xuống đối diện Thiên Tỷ .
''- Đã lâu không gặp, hôm nay không ngờ đến anh lại tìm gặp em trước . Thật bất ngờ a !'' Vương Nguyên mỉm cười . Thiên Tỷ vui mừng vì cậu không có bất kì sự khó chịu nào khi mình tìm đến .
''-Nguyên Nguyên thật không tốt khi ngay lúc này anh lại đến tìm em ... Nhưng anh sợ nếu không đến thì muộn mất.''
Vương Nguyên biết Thiên Tỷ đối với những chuyện cũ vẫn luôn không ngừng để ý đến cho nên chắc chắn rất lưỡng lự khi tìm mình lập tức trấn an anh.
''- Đừng nghĩ nhiều em vẫn tốt. chuyện gì mà anh trông nghiêm trọng vậy ?''
Thiên Tỷ cẩn thận lấy từ túi áo mình ra một bức thư đưa đến trước mặt cậu , gương mặt thoáng hiện qua nét buồn bã khiến cậu có chút dự cảm không tốt , nét cười trên môi cũng không giữ được nữa.
''- Ông ấy... Vương Hạo Khởi không còn nhiều thời gian nữa . Ông ấy cầu em tha thứ cho những chuyện từng làm trước đây. Ông ấy biết rất khó để được tha thứ nhưng vẫn muốn gửi đến em lời xin lỗi trước lúc qua đời..!'' Thiên Tỷ dè dặt xem sắc mặt của Vương Nguyên kết quả cậu có chút sững sốt không tin được sau đó lại thở dài một hơi đưa tay nhận lấy bức thư. Anh đem từng động tác của Vương Nguyên từng chút một ghi nhận. Vương Nguyên lặng lẽ đem bức thư từng thứ đọc hết qua, ghi nhận từng lời lẽ của người đàn ông nọ muốn gửi đến mình. Từng dòng chữ xiêu vẹo không đủ lực làm cậu có thể nghĩ đến lúc viết ông ấy đã cố dùng hết sức lực cuối cùng để viết nên . Lòng cậu chợt mềm đi. Từng lời xin lỗi lặp lại như thể ông ấy sợ chính mình không thể nhận được lời tha thứ cho nên cố nói thật nhiều để có thể mãn nguyện ra đi. Vương Nguyên đem từng lời ghi vào lòng . Cho đến đọc đến đoạn cuối cậu không nhịn được nữa lập tức gập lại bức thư. Vương Nguyên không giữ nổi cảm xúc trong lòng lặng người cúi đầu nhìn xuống trần nhà cố làm bản thân có thể bình tĩnh hơn một chút.
Thiên Tỷ bị hành động của cậu mà trở nên lo lắng không biết rốt cục nên làm thế nào.Chỉ có thể lúng túng hỏi han cậu .
''- Nguyên Nguyên em ổn không ? Nếu không ổn thì đừng làm khó bản thân mình nữa .''
Vương Nguyên lặng lẽ lắc đầu giương đôi mắt mịt mù nhìn Thiên Tỷ. Cảm xúc trong lòng cậu thật ra cũng không có nặng nề gì lắm. Chỉ là trước đây cậu từng rất hận ông vì đã khiến cho Vương Tuấn Khải lâm vào bước đường tăm tối như vậy lại còn cố ý chia cắt bọn họ . Sau này cậu mới hiểu được ông ta cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương mà thôi. Cho nên không còn hận thù gì với ông nữa . Nhưng đến khi biết được mọi lí do và từng nguyện vọng của ông dành cho Vương Tuấn Khải và người phụ nữ đã mất của mình. Vương Nguyên chính là không có cách nào thù hận ông được nữa. Nhưng hiện tại cậu cũng chẳng biết mình sẽ làm gì . Cậu đã tha thứ cho ông nhưng phần nguyện vọng kia cậu không thể khẳng định mình có thể làm được.
''- Em... Em không sao , em hơi kích động một chút thôi.'' Vương Nguyên cố bình ổn cảm xúc trên gương mặt . Điều đó làm Thiên Tỷ không yên tâm chút nào.
''- Có lẽ em nên nghỉ ngơi. Sắc mặt em không được tốt . Có phải gần đây không nghỉ ngơi không ?''Vương Nguyên lại nhanh chóng phủ nhận việc này. Thiên Tỷ nhìn một lượt xung quanh cảm thấy căn nhà này chỉ có mỗi cậu lo lắng lại càng lo lắng.Vương Nguyên mặc dù thoạt nhìn trông khỏe mạnh nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cậu đang rất mệt mỏi . Có thể đoán được rằng cậu đã nhiều ngày không ngủ.
''- Chuyện này hi vọng không làm em cảm thấy khó xử mà ảnh hưởng đến bản thân. Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi nhiều một chút . Em sống ở đây một mình sao ?'' Thiên Tỷ mong rằng chuyện này không mang đến phiền phức nào đến với cuộc sống của cậu nữa. Nhìn một lúc Thiên Tỷ phát hiện căn nhà này ngoại trừ cậu thì chẳng còn ai khác.
''- Đây là nhà của anh trai em . Hiện tại anh ấy có một số việc cần giải quyết nên tạm thời không ở đây.'' Vương Nguyên muốn uống chút nước để lấy lại bình tĩnh. Cậu nghĩ đến chuyện sẽ đến gặp Vương Hạo Khởi một lần.
''- Vừa rồi em định ra ngoài sao ?'' Thiên Tỷ chợt nhớ vừa rồi có lẽ cậu định ra ngoài có lẽ là làm việc gì đó quan trọng . Vương Nguyên quả thật định ra ngoài tìm chút gì đó lấp bụng sau nhiều ngày không ăn uống nhưng ngoài dự tính thì gặp Thiên Tỷ kết quả bụng vẫn chưa được lấp đầy. Chính vì vậy bụng của Vương Nguyên rất thành thật mà kêu đói. Thiên Tỷ nghe được lập tức đoán được vấn đề.
''- Đói rồi đúng không ? Bây giờ cũng không tiện ra ngoài hay là anh làm chút gì cho em ăn được chứ ? Trong bếp còn gì không ?'' Thiên Tỷ mỉm cười sắn tay áo làm bộ dáng chuẩn bị vào bếp chiến đấu.
Vương Nguyên mặc dù vẫn còn đỏ mặt do cái bụng đói của mình nhưng nghe được Thiên Tỷ muốn nấu ăn cho cậu thì cảm động vô cùng. Cậu không biết trong tủ lạnh có gì ăn được không . Thế là cả hai cùng vào bếp xem một chút. Kết quả vừa mở tủ lạnh Vương Nguyên lập tức đỡ trán. Tủ lạnh trống không ngoại trừ vài lon bia lạc lỏng hiu quạnh được Jackson mang về. Thiên Tỷ nhìn một chút cũng cảm thấy nam nhân nhà này ngoại trừ kinh doanh ra thì bếp núc chắc chắn sẽ là chiến trường đối với họ .
''- Để anh tìm một chút !'' Thiên Tỷ chịu khó xem xét một vòng thì phát hiện ngoại trừ tủ lạnh bên trong thiếu thốn thì khu bếp vẫn đầy đủ dụng cụ và những thứ cần thiết ,hơn nữa nhìn ra cửa sổ một tí sẽ thấy có một ít rau trồng tự nhiên rất tốt. Đây cũng xem như trời không phụ lòng người. Thiên Tỷ ra vườn tìm được ít rau cải sau đó bắt đầu nhồi bột nấu cho Vương Nguyên một bát mỳ . Tuy là không đủ dinh dưỡng cũng không có thịt nhưng đối với Vương Nguyên hiện tại thì nó là một loại mỹ vị khó cưỡng.
Nhìn Vương Nguyên ăn đến vui vẻ như vậy trong lòng Thiên Tỷ cũng cảm thấy vui vẻ không kém . Rất lâu rồi mới có thể thấy cậu như vậy vô tư trước một món ăn bình thường. Gioong như lần đó anh mang cậu đi siêu thị lần đầu tiên vậy . Chỉ với một vài cây kẹo bình thường cũng có thể khiến cậu vui vẻ cả ngày. Thiên Tỷ nghĩ đến đoạn tình cảm chưa ai biết rõ của lúc trước mãi mãi được chôn giấu của mình. Trong lòng có chút bồi hồi. Nhưng mà nhìn Vương Nguyên hiện tại có thể như vậy anh cảm thấy rất hạnh phúc . Hy vọng giữa cậu và Vương Tuấn Khải sẽ có một con đường tươi sáng . Như vậy Thiên Tỷ sẽ cảm thấy rất mãn nguyện. Bản thân anh cùng Chí Hoành cũng sẽ cố gắng được viên mãn như mong đợi.
'' - Cảm ơn anh vì từ trước cho đến hiện tại vẫn luôn dành phần tình cảm tốt đẹp cho em . Em rất trân trọng . Anh giống như bát mỳ này vậy vừa ấm áp vừa đáng trân trọng !''.
Vì còn mãi nghĩ ngợi cho nên khi nghe được những lời này của Vương Nguyên anh không khỏi bất ngờ. Nhìn cậu một chút , Thiên Tỷ cuối cùng cũng mỉm cười gật đầu. Giua họ có được phần tình cảm tốt đẹp như người một nhà hi vọng sẽ luôn giữ được điều đó. Vương Nguyên nhìn Thiên Tỷ một lúc do dự hỏi.
''- Anh ấy...hiện tại sống tốt không ?''
hết chương 69. Gặp Mặt Bất Ngờ
halo mọi người mình trở lại rồi đây . Xin lỗi vì sự chậm trễ của mình nhé. Cảm ơn vì đã ủng hộ mình đến tận bây giờ. Mình sẽ cố làm việc thật tốt và hứa sẽ mang '' Gai'' đến với kết thúc tốt nhất. Một lần nữa cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình trong thời gian qua . love you 3000♥️♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip