[Fanfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm! Phiên ngoại 1
Chương phiên ngoại 1: Chỉ yêu duy nhất một loài hoa!
Vào một ngày sau tết nguyệt tịch.
Chiều muộn hôm đó Vương Tuấn Khải mang đến món bánh điểm tâm mới do đầu bếp nhà hắn làm. Lúc vừa định rời đi Vương Nguyên liền đưa tay giữ lại. Vương Nguyên đang muốn đánh cờ mà không có người chơi cùng vừa đúng lúc Vương Tuấn Khải lại đến. Đến tận tối, khi cả hai vẫn đang ngồi say mê đánh cờ thì Chí Hoành trở về, hắn bước vội vào nhà, tay cầm mẩu giấy nhỏ lấy xuống từ chân của con chim chuyên dùng để đưa thư do lão nhị gửi tới. Hắn vừa đi vừa cắm cúi đọc, trong miệng gọi lớn:
- Công tử, ta vừa nhận được thư! Lão nh...
Hắn ngẩng lên nhìn thấy Vương Tuấn Khải thì vội ngừng lại, ánh mắt hiện vẻ chán ghét, cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Vương Tuấn Khải, sao ngươi lại ở đây?
- Ta mang bánh đến cho Vương Nguyên. Lưu văn, ngươi có ăn không? _ Vương Tuấn Khải không để ý tới thái độ bất mãn của Chí Hoành, hắn mỉm cười quay đầu lại nói.
Chí Hoành giọng điệu vẫn lạnh lùng nhắc nhở:
- Không cần. Bây giờ đã muộn rồi, nếu ngươi không mau chóng quay về cổng thành sẽ đóng đấy!
Vương Nguyên vươn tay đặt thêm một quân lên bàn cờ, không đợi Vương Tuấn Khải lên tiếng đã thản nhiên nói:
- Không sao, hôm nay Vương Tuấn Khải sẽ nghỉ lại đây. Ta đã mời huynh ấy cùng thưởng hoa, đêm nay là thời điểm hoa quỳnh nở rộ đẹp nhất trong năm. Có việc gì ngươi tự mình quyết định được rồi, đừng làm phiền ta.
- Công tử! _ Chí Hoành sao có thể để Vương Tuấn Khải ở lại, hắn vội lớn tiếng vội ngăn cản _ Vương Tuấn Khải sao có thể qua đêm ở đây được. Ta không đồng ý!
- Vậy ngươi có lúc nào chịu ngồi một chỗ cùng ta ngắm hoa sao? Bao lần ta rủ ngươi cùng đánh cờ ngươi cũng lảng tránh, viện đủ lý do này nọ. Giờ có người cùng ta làm những việc đó ngươi lại phản đối là sao? Hay bây giờ ngươi cùng ta ngồi đánh cờ rồi ngắm hoa đi, vậy được không? Nếu không được thì đừng nói nữa. _ Vương Nguyên cất giọng trách móc, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng ngẩng lên hỏi _ Mà không phải ngươi đang có việc? Tại sao lại trở về lúc này?
Chí Hoành vừa nghe Vương Nguyên hỏi một tràng như vậy liền khựng lại, mồm há ra không biết trả lời thế nào. Để hắn ngồi im một chỗ đánh cờ hay ngắm hoa thì còn khổ hơn là chịu cực hình, làm sao có thể chịu được. Thà sai hắn ra ngoài giết người còn tốt hơn, thực tế hơn nhiều. Thấy Vương Nguyên nhíu mày nhìn mình chờ đợi, hắn liền cười gượng đáp:
- Cái này...công tử, ta về vì có chút chuyện cần nói với công tử, sẽ lại đi bây giờ, quả thật rất bận, không có thời gian rảnh. Nếu công tử thích thì cứ làm như vậy đi, ta không có ý kiến, không có ý kiến!
Vương Nguyên mỉm cười, lại quay ra nói Vương Tuấn Khải ngồi đợi mình rồi đứng lên đi sang thư phòng cùng Chí Hoành. Sau một lát Vương Nguyên quay lại ngồi xuống tiếp tục đánh cờ. Vương Tuấn Khải không thấy Chí Hoành đâu đưa mắt nhìn Vương Nguyên hỏi:
- Lưu Văn đi rồi? Có chuyện gì xảy ra sao?
Vương Nguyên lắc đầu không trả lời mà giục hắn:
- Huynh mau đi đi, ván này ta nhất định phải thắng! Nếu không điểm tâm sẽ lại phải đợi, không được ngon nữa!
Vương Tuấn Khải bật cười không tiếp tục để ý, lại chăm chú vào đánh cờ. Từ chiều đến giờ hắn cùng với Vương Nguyên đã chơi gần chục ván rồi nhưng Vương Nguyên chưa thắng được lần nào. Hắn mấy lần muốn dừng lại nhưng Vương Nguyên không chịu, còn nói nhất định phải thắng thì mới đi ăn. Một lúc sau Vương Nguyên thốt lên một tiếng, sảng khoái bật cười rồi đứng bật dậy vui vẻ nói:
- Thắng rồi, cuối cùng ta cũng thắng rồi! Không chơi nữa, không chơi nữa! Mau đi ăn điểm tâm thôi! Chúng ta mang ra ngoài hiên ngồi ăn nhé!
Vương Nguyên vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài. Vương Tuấn Khải cũng gật đầu mỉm cười, mau chóng đứng dậy theo sau Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải cầm chiếc bàn nhỏ đặt ra ngoài hiên rồi trải hai tấm nệm ngồi xuống. Vương Nguyên cũng đi tới, tay bưng theo khay bánh cùng một bình rượu quế hoa và hai chiếc chén nhỏ. Rượu quế hoa này cũng là lần trước Vương Tuấn Khải đem đến, do chính tay hắn tự ủ. Tuy không phải là loại rượu quý hiếm gì nhưng Vương Nguyên rất thích hương vị của nó.
Có một lần khi cùng Vương Nguyên và Thiên Tỉ đi săn, Vương Tuấn Khải đã mang nó theo. Vương Nguyên vừa uống liền yêu thích nên ngay ngày hôm sau Vương Tuấn Khải đặc biệt mang đến một hũ to, là một bình rượu đã ủ hơn ba năm đưa cho Vương Nguyên. Phụ thân của hắn thỉnh thoảng muốn uống hắn còn không cho, nói rượu hắn làm rất đặc biệt lại phải ủ lâu mới ngon chưa thể uống, khiến Vương lão gia cực kỳ tiếc nuối, ngày đêm lưu luyến mấy bình rượu đó không thôi.
Vương Nguyên đặt chiếc khay lên bàn rồi cũng ngồi luôn xuống. Hắn cầm bình rượu rót ra hai chiếc chén, cầm một chén đưa cho Vương Tuấn Khải, tay cũng nâng chén rượu còn lại lên. Vương Tuấn Khải thấy vậy, ánh mắt khẽ đảo cười nói:
- Vương Nguyên, tối hôm trước chỉ có khăn đỏ trùm đầu mà chưa có rượu. Bây giờ nhân tiện có rượu ở đây, chúng ta uống rượu giao bôi đi, đệ thấy có được không?
Vương Nguyên khựng lại, bối rối cúi đầu, hai tay vân vê chén rượu nhỏ khẽ đáp:
- Vương Tuấn Khải, huynh đừng có nói bậy...gì mà khăn đỏ với rượu giao bôi chứ? Mau uống rượu đi, đừng có nói linh tinh nữa.
- Đệ có còn giữ chiếc khăn ta trao cho đệ? _ Vương Tuấn Khải không để ý tới lời Vương Nguyên, vẫn cười hỏi.
Vương Nguyên đưa tay vào ngực áo lấy ra chiếc khăn cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy rồi vội cất ngay vào. Khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Đó là món quà huynh tặng cho ta, tất nhiên ta phải giữ nó...
- Đó không chỉ là một món quà mà là tình yêu của ta, là lời hứa của ta dành cho đệ! _ Vương Tuấn Khải chậm lắc đầu, cất giọng dịu dàng nói _ Ta sẽ dùng cả cuộc đời của mình bảo vệ cho đệ, yêu thương đệ, cùng đệ trải qua mọi khó khăn, đau khổ hay vui vẻ trong cuộc đời này. Nhất định ta sẽ chứng minh cho đệ thấy tình cảm của ta dành cho đệ là thật tâm, không gì có thể thay đổi. Đệ chỉ cần tin tưởng ở ta, có được không?
Vương Nguyên nhẹ gật đầu, trong lòng một mảng ngọt ngào ấm áp. Lúc này hắn không muốn nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác nữa. Đang định lên tiếng trả lời thì Vương Tuấn Khải đã lại nói một câu khiến Vương Nguyên đầu đầy hắc tuyến quả thực không biết phải nói gì:
- Thế giờ chúng ta uống rượu giao bôi nhé!
Nhìn Vương Tuấn Khải cười rạng rỡ làm lộ ra hai chiếc răng khểnh trông thật vui vẻ. Vương Nguyên cũng không nỡ làm mất hứng của hắn nên gật đầu đồng ý. Sau khi uống xong, Vương Tuấn Khải cầm một chiếc bánh nhỏ đút cho Vương Nguyên ăn đầy vẻ cưng chiều rồi cười hạnh phúc đến híp cả mắt lại. Cả hai cứ thế vừa uống rượu vừa ngồi trò chuyện, bất tri bất giác những đóa hoa quỳnh đã nở rộ rực rỡ từ lúc nào, tỏa mùi hương thơm ngát lại được ánh trăng bằng bạc chiếu rọi trông càng đẹp đến yêu dị.
Vương Nguyên ngửi thấy hương thơm liền vội đứng dậy, nhanh chóng xỏ giày rồi bước đến cạnh khóm hoa quỳnh. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa, đôi mắt si mê nhìn ngắm. Vương Tuấn Khải vẫn ngồi yên tại chỗ, tay nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, đôi mắt cũng ánh lên sự si mê mà chăm chú ngắm nhìn. Nhưng không phải là ngắm những bông hoa đang nở rộ kia mà là thân ảnh cao gầy đang đứng ở cạnh bên. Ngồi một lát hắn cũng đứng dậy xỏ giày vào chân rồi thong thả bước tới đứng cạnh Vương Nguyên, cất giọng trầm trồ khen ngợi:
- Thật là đẹp! Đẹp đến mức khiến bất cứ kẻ nào một khi nhìn ngắm cũng bị mê hoặc không thể dứt ra được! _ Hắn liếc nhìn Vương Nguyên, ánh mắt tràn ngập thâm tình.
Không biết là Vương Tuấn Khải đang nói tới người hay hoa đây?
- Đúng vậy! Thật khiến người ta ưa thích, khó có thể rời mắt! _ Vương Nguyên gật đầu đồng tình, vẫn chăm chú nhìn những bông bạch quỳnh tỏa hương thơm ngát.
- Nguyệt lai hương...một loài hoa chỉ nở một thoáng vào buổi đêm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, quyến rũ đến mê người. Ta thấy loài hoa này như là hiện thân của đệ vậy...thật khiến người ta không nỡ rời xa. _ Vương Tuấn Khải tay vân vê một đóa hoa đang nở, mỉm cười nói.
Vương Nguyên nghe vậy bất giác khuôn mặt đỏ lên, hắn quay ra nhìn Vương Tuấn Khải ngượng ngùng đáp lại:
- Huynh...những lời như vậy...sao có thể...ta lại thấy những bông hoa này giống huynh hơn. Công tử hoa quỳnh! Đệ nhất nhân chốn Kinh thành. Không ai là không yêu mến. Tất cả các cô nương, tiểu thư đến công chúa đều phải lòng huynh, không phải sao?
Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng của Vương Nguyên không khỏi bật cười lắc đầu, hắn ghé lại gần Vương Nguyên nhỏ giọng nói:
- Ta không quan tâm lại có những ai yêu quý ta, trong tâm ta chỉ yêu một người duy nhất mà thôi. Một người còn đẹp hơn tất cả mọi thứ trên đời, cho dù là hoa cũng không thể sánh bằng. Lần đầu tiên ta gặp người ấy ta đã bị đánh gục rồi. Tất cả tình cảm, trái tim, linh hồn ta cũng đã trao hết cho y...Không như đệ, suốt ngày chỉ biết ngắm hoa, còn yêu hoa hơn cả ta nữa.
- Thưởng hoa là một việc trang nhã! Đâu như huynh...xảo ngôn...yêu nhiều loại hoa như vậy tất nhiên không thể hiểu được rồi! _ Vương Nguyên mặt càng đỏ, đầu cúi gằm xuống, điệu bộ lúng túng lí nhí đáp.
Vương Tuấn Khải bật cười vui vẻ, hắn giơ tay ngắt lấy một bông hoa, đưa lên ngửi mùi hương ngọt ngào đang lan tỏa rồi nhẹ đặt lên đó một nụ hôn. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải im lặng thì tò mò ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp cảnh như vậy, trong lòng càng nhiều hơn bối rối vội cúi đầu. Lúc Vương Tuấn Khải hôn lên đóa hoa quỳnh, Vương Nguyên lại có cảm giác như Vương Tuấn Khải đang hôn mình vậy. Vừa nghĩ như vậy Vương Nguyên không khỏi tự cười bản thân suy nghĩ kỳ quái.
Vương Tuấn Khải ngẩng lên nhìn Vương Nguyên, ánh mắt tràn ngập yêu thương, thật dịu dàng nói một cách nghiêm túc:
- Vậy thì từ giờ ta chỉ yêu một mình đóa hoa quỳnh này thôi!
- Gì chứ...
- Vương Nguyên!
Vương Tuấn Khải khẽ cất tiếng gọi, bàn tay vươn ra nâng cằm Vương Nguyên lên, lại kéo Vương Nguyên sát lại người mình rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi y. Giữa không gian tĩnh lặng thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của hoa quỳnh, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên trao cho nhau một nụ hôn dài, lưu luyến có chút vị quế thơm. Hai vệt bóng kề sát bên nhau đổ dài xuống dưới ánh trăng bạc thật lâu, thật lâu không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip