[Longfic] Hồng trần khách trạm! Phiên ngoại 13
Chương phiên ngoại 13: Duyên!
Tại một khu chợ nhỏ trong một thị trấn không có điểm gì nổi bật. Nơi này không có danh lam thắng cảnh, cũng không phải nơi giao thương của các thương nhân. Lại càng không phải nơi chiến sự gì đặc biệt. Tuy nhiên nơi này lại thuộc địa bàn của Lam Ảnh tông, một tông môn lâu đời khá nổi tiếng nên lúc nào cũng ồn ào, phi thường náo nhiệt. Có rất nhiều kẻ lưu lạc tụ tập về đây để tìm một chỗ dung thân, lại càng hy vọng có thể gia nhập vào Lam Ảnh tông này.
Lúc này ở đầu chợ có một đám đông đang chen lấn, xô đẩy, la hét tranh giành thứ gì đó. Nhìn qua toàn bộ đều là tiểu hài tử từ bốn, năm tuổi cho đến mười một, mười hai tuổi, thân hình gầy gò, bẩn thỉu, quần áo rách rưới. Ở giữa dường như có một hài tử tầm sáu, bảy tuổi, nét mặt thanh tú, y phục trên người tuy không thể nói là sang trọng, hoa mỹ thế nhưng đứng giữa một đám hài tử khác ăn mặc lôi thôi như vậy thì cực kỳ nổi bật. Tiểu hài tử này nét mặt nhăn nhó dường như đang sợ hãi, nó cố gắng tránh né, một tay giữ quần áo trên người, một tay giơ lên cao ra sức vẫy. Miệng nó hét lớn đầy bi thiết:
- Sư phụ, người ở đâu mau cứu con! Oa ai nha, đừng có kéo, áo ta sắp rách rồi! A, sư phụ, người ở đâu? Mau cứu!
Lời vừa dứt, một bóng người liền lóe lên không biết từ hướng nào chạy đến, chỉ chớp mắt đã lướt tới sát bên cạnh. Cánh tay gầy guộc vươn ra túm lấy gáy áo tiểu hài tử này nhấc lên nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây của đám trẻ ăn mày. Đám trẻ kia kinh hãi vội ngừng lại đưa mắt nhìn theo nhưng rất nhanh liền không còn chú ý mà lao vào nhặt những đồng xu rơi vãi đầy dưới nền đất.
Y nhân kia thân ảnh nhẹ như lông ngỗng lướt đi trên không cách xa khỏi chỗ kia rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Nhìn qua dung mạo y nhân này hóa ra lại là một lão nhân khoảng trên năm mươi tuổi, mái tóc buộc rối lấm tấm hoa tiêu. Lão thả tay để tiểu hài tử kia đứng thẳng xuống. Tiểu tử này được cứu ra nét mặt vẫn còn chút kinh hãi. Nó đưa tay vỗ vỗ ngực, giọng run rẩy than thở:
- Ai nha, thật dọa chết ta. Bọn họ sờ soạng khắp người ta, chỗ nào cũng động tới. Thật không có ý tứ, bảo ta lớn lên làm sao có thể đem gả đi được đây?
Lão nhân kia nghe vậy thân hình có chút lảo đảo. Lão cúi đầu nhìn tiểu hài tử này, khóe miệng giật giật lắc đầu, vẻ mặt dường như có điểm bất lực. Lão khẽ lên tiếng răn dạy:
- Tiểu Khải, không phải ta đã dặn con không được cho tiền lung tung hay sao? Số tiền mẫu thân con cho phỏng chừng đã dùng hết rồi có đúng không?
- Dạ thưa sư phụ, vừa nãy đệ tử đã đem cho hết rồi. Con thấy con cũng không cần dùng đến mà bọn họ rất đáng thương, lại không có tiền, vậy thì tại sao lại không thể cho? _ Tiểu Khải ánh mắt trong sáng mở to nhìn sư phụ mình bướng bỉnh hỏi lại.
- Ta không phải cấm con không được cho, nhưng con cũng không thể đem cho lung tung như vậy.
- Tại sao?
- Bởi vì nếu con gặp ai cũng cho con sẽ không còn tiền, đến lúc thật sự cần thiết sẽ không có để dùng. Hơn nữa con đem cho nhiều như vậy, sẽ có người có ý đồ xấu lừa lấy hết tiền của con. Đến một lúc nào đó con cũng sẽ giống như họ. Đồng tiền rất quý trọng, con phải biết tiêu dùng đúng chỗ. Đã hiểu chưa?
- Dạ sư phụ! _ Tiểu Khải hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó cúi xuống chỉ vào áo mình nói _ Áo con rách rồi!
Lão nhân kia thở dài đầy chán nản. Trong lòng lại tự hỏi không biết đây đã là cái áo thứ mấy bị rách rồi. Hai tháng trước lão tình cờ đi ngang qua Kinh thành thì nhìn thấy đứa nhỏ này, phát hiện căn cốt của nó không tệ mới muốn thu làm đồ đệ. Lão ở lại Kinh thành hai tháng, vừa dạy dỗ, vừa thuyết phục cha mẹ của Tiểu Khải để đem nó theo mình ra ngoài một thời gian học hỏi, sớm làm quen với thế giới bên ngoài. Lúc lên đường mẫu thân của Tiểu Khải vốn muốn đưa cho lão tiền đi đường nhưng lão không nhận mới dấm dúi đưa cho Tiểu Khải, coi như cho nó phòng thân. Tiểu Khải lần đầu ra khỏi nhà nên vô cùng thích thú, thế nhưng thời điểm này cũng là sau chiến tranh vài năm, có rất nhiều người mất nhà cửa tứ cố vô thân, rất nhiều người không có ăn mà chết đói. Trên đường có rất nhiều xác chết bốc mùi thối rữa không được ai thu dọn. Tận mắt nhìn thấy những hình ảnh này cũng làm thay đổi cái nhìn của Tiểu Khải. Tâm tính nó vốn thiện lương nên đã đem số tiền mẫu thân cho lần lượt bố thí hết. Hơn thế nữa còn vươn tay xin từ sư phụ mấy lần. Tuy lão nhân này không cấm đoán hành động này của Tiểu Khải nhưng cũng không muốn nó tùy tiện cho tiền lung tung nên đã nhiều lần căn dặn. Thế nhưng chỉ vừa rời mắt ra thì Tiểu Khải không biết đã chạy biến đi đằng nào, sau đó một lát liền nghe thấy tiếng nó la hét kêu cứu mạng.
Đám người ăn xin kia thấy Tiểu Khải chỉ là một đứa nhỏ nên không chút ngần ngại nhào đến tranh giành khiến nó ở giữa bị lôi kéo đến rách áo, có lần còn rơi cả giày. Tuy là mỗi lần khiến nó kinh hãi không thôi nhưng khi nhìn thấy kẻ nghèo đói như vậy vẫn không nhịn được lấy tiền đem cho.
- Được rồi, chúng ta đi đến tiệm may mua cho con một bộ quần áo mới. Đi thôi!
- Cảm ơn sư phụ! _ Tiểu Khải vui vẻ gật đầu. Trước khi nó bước theo sư phụ mình vẫn không quên ngoái lại nhìn đám hài tử rách rưới kia một lần, trong ánh mắt tràn đầy buồn bã cùng thương cảm.
Đứng chờ trong tiệm y phục hồi lâu, Tiểu Khải không kiên nhẫn bèn đứng lên bước ra ngoài. Nó đứng trước cửa đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Khi ánh mắt lướt qua con hẻm nhỏ chéo góc phía đối diện thì phát hiện một đứa nhỏ bẩn thỉu, tóc tai bù xù, ánh mắt to tròn mở lớn tràn đầy căng thẳng đang đưa ta vẫy gọi mình. Tiểu Khải hơi chần chừ, ngoái nhìn sư phụ đang đứng phía trong rồi lặng lẽ chạy nhanh tới chỗ đứa nhỏ kia.
Tiểu tử kia chờ Tiểu Khải chạy đến gần thì lùi hai bước rồi ra dấu sau xoay người chạy đi. Tiểu Khải trong lòng tràn ngập tò mò đuổi theo, nó vừa đưa mắt quan sát xung quanh vừa lên tiếng bắt chuyện nhưng tiểu tử kia một lời cũng không nói. Vòng vèo qua hai, ba ngã rẽ đến một khúc cua không người tiến vào một ngõ cụt khuất dưới bóng một tán cây lớn thì tiểu tử kia mới dừng lại. Nó xoay người, vươn bàn tay bé nhỏ gầy gò ra trước mặt Tiểu Khải khẽ nói:
- Cho ta!
- Cho ngươi? Cho cái gì? _ Tiểu Khải ngạc nhiên, không hiểu hỏi.
- Tiền!
- A, ta hết rồi!
- Cho ta tiền! _ Tiểu tử kia nói lớn, giọng có chút không kiên nhẫn.
Tiểu khải giơ hai tay bất đắc dĩ giải thích:
- Tiểu đệ này, vừa nãy ta đã cho hết tiền rồi, trong người không còn đồng nào cả, quả thực không còn gì cho ngươi.
Tiểu tử này nghe vậy thì thất vọng hạ tay xuống, nét mặt nó vốn khẩn trương dần trở lên lạnh lùng. Trong ánh mắt nó lúc này ngoài sợ hãi thì phần lớn là điên cuồng. Nó quả thật đang rất đói bụng, hơn nữa mẹ nó còn đang bị ốm đang nằm trong một ngôi miếu bỏ hoang ở phía ngoài thị trấn. Cả hai vất vả lắm mới đi được đến nơi này thế nhưng mẹ nó lại ngã bệnh, tiền bạc trong người cũng đã hết sạch không thể mua thuốc cùng thức ăn. Cùng đường nó phải đi ăn xin nhưng nó còn quá nhỏ không thể tranh giành được cùng những đứa trẻ khác. Vừa nãy khi Tiểu Khải đem tiền ra cho cũng không ngoại lệ nó bị bọn chúng đem đẩy ra ngoài nên một đồng cũng không nhặt được. Không còn cách nào khác nó mới chạy theo Tiểu Khải cùng lão nhân lợi hại kia. Từ nhỏ nó đã được mẹ nó dạy đọc sách, viết chữ nên khá thông minh. Đối với những hành động như ăn trộm, ăn cướp nó thật sự rất khinh thường nhưng hiện tại nó không còn lựa chọn. Nó chờ ở bên ngoài, khi thấy Tiểu Khải chỉ có một mình mới tìm cơ hội dụ Tiểu Khải đi theo. Bàn tay nó run rẩy lôi từ trong ngực ra một cục đá to cỡ hai nắm tay mình, góc cạnh sắc nhọn giơ lên. Thế nhưng cơ thể nó còn bé hơn Tiểu Khải rất nhiều, lại đang đói bụng không có sức lực, thật sự muốn làm gì được Tiểu Khải quả thực khó nói.
Tiểu Khải không những không sợ còn cười nói:
- Ngươi biết không, ta vừa nhận ra tai của ngươi rất to!
Tiểu tử kia run rẩy bước tới, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Khải không đoái hoài tới những lời nó vừa nói.
Tiểu Khải như nhớ ra lại kinh ngạc thốt lên:
- A, ta nhận ra ngươi!
Tiểu tử kia giật mình, hòn đá trong tay buông lỏng rồi rơi bộp xuống đất. Nó dường như sợ hãi vì câu Tiểu Khải vừa nói liền lắp bắp hỏi:
- Ngươi...ngươi biết ta?
- Đúng vậy, chính là ngươi! Vừa nãy là ngươi đụng vào tiểu đệ đệ của ta, còn bóp nó!
- Hả?...
Tiểu tử kia ngây người không hiểu tên nhóc trước mặt này đang nói cái gì. Tiểu Khải nét mặt cực kỳ bất mãn, vung vẩy tay nói:
- Ngươi sàm sỡ ta như vậy sau này ta làm sao có thể gả đi. Nếu để mọi người biết được ta sẽ rất xấu hổ đó. Ngươi phải chịu trách nhiệm mới được! A, nhưng mà như vậy không được...nhưng mà còn tiểu đệ đệ của ta...
Tiểu Khải đứng lảm nhảm lung tung, thật không biết lúc này trong đầu nó đang nghĩ gì nữa. Bỗng nhiên nó quay đầu liếc nhìn phía sau mình một cái rồi dừng lại không nói tiếp. Nó vội vàng tháo sợi dây trên cổ xuống đưa tới trước mặt tiểu tử kia cười nói:
- Đây, ngươi cầm lấy đi! Trên người ta chỉ còn mỗi miếng ngọc bội này thôi. Đem nó đi đổi lấy tiền mà mua đồ ăn, sau này đừng bao giờ làm chuyện như vậy nữa, rất nguy hiểm đó. Sinh mệnh là do phụ mẫu ban cho, ngươi phải biết quý trọng. Dù là cuộc sống khó khăn thì vẫn phải luôn luôn cố gắng, đừng bỏ cuộc. Là nam nhi phải không ngừng tự cường. Ta phải đi rồi, nếu để sư phụ chờ lâu sẽ lại mắng ta. Tạm biệt!
Tiểu Khải dúi miếng ngọc bội trắng tinh vào tay tiểu tử kia rồi vội vàng xoay người chạy đi. Thực ra đối với kẻ muốn ăn cướp nó tuyệt đối không có hảo cảm, chỉ là nhìn đứa nhỏ gầy yếu còn bé hơn cả mình này, trong lòng nó lại không đành, cũng không có chán ghét. Chính vì thế mới đem miếng ngọc bội bình an quý báu mà mẫu thân tặng đem cho, bởi trên người nó cũng chỉ còn duy nhất thứ đó là có giá trị.
Vừa chạy ra khỏi con ngõ thì lão nhân kia đã bước tới trước mặt Tiểu Khải. Sắc mặt lão lạnh lùng liếc nhìn tiểu tử kia một cái rồi mới nhìn đến Tiểu Khải.
Tiểu Khải đưa tay gãi đầu, cười khan một tiếng hỏi:
- Sư phụ, sao người lại ở đây?
- Hừ, biết ta đến mà vẫn còn cố lấy tiền đem cho. Tiểu tử ngươi thật giỏi!
- Ách, sư phụ, đệ tử không có cho tiền! Ta...
- Được rồi, đi thôi. Ta không thích nghe tên nhóc ngươi lại nói nhảm nữa.
Lão nhân kia biết Tiểu Khải nếu như mở miệng nói nhất định sẽ lại lảm nhảm một hồi liền không kiên nhẫn phất tay xoay người rời đi. Vốn lão muốn ra tay với tiểu tử kia nhưng Tiểu Khải đã chặn lại thì lão cũng không để ý tới nữa. Chỉ là trong lòng không khỏi thầm than tên đệ tử này của mình quá mức ngốc nghếch rồi, chờ sau này cho nó gặp mấy người sư huynh của mình, sau đó phải nghiêm khắc dạy dỗ lại thì mới được.
Tiểu Khải vội gật đầu rồi nghiêng người đưa tay vẫy chào tiểu tử kia một cái xong mới sải bước chạy nhanh theo sư phụ mình.
Tiểu tử kia vẫn ngơ ngác đứng đó mãi cho đến khi Tiểu Khải cùng lão nhân kia đi khuất từ lâu. Nó vốn định liều mạng một lần kiếm tiền để mua thuốc cho mẫu thân, không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhìn miếng ngọc bội trong tay, bên tai vẫn còn văng cẳng câu nói của nam hài kia "Là nam nhi phải không ngừng tự cường". Đôi mắt nó đỏ hoe, bàn tay cầm miếng ngọc bội siết chặt lại. Nó ngẩng lên nhìn về phía trước, trong đôi mắt tràn ngập một thần sắc kiên định. Miệng nó khẽ mấp máy thì thào hai chữ "Cảm ơn!".
_Phiên ngoại hoàn_
P/s: Vậy là ta đã giữ đúng lời hứa đăng xong toàn bộ phiên ngoại của fic rồi nhé. Vậy là "Hồng trần khách trạm" đã đi tới cuối con đường rồi, mong rằng mọi người khi đọc xong đều nhớ và mãi yêu thích nó, một trong những"đứa con tinh thần" đầu tiên của ta, và mong tình yêu của chúng ta dành cho TFBoys vẫn sẽ mãi như vậy không thay đổi. Hẹn gặp lại mọi người ở những fic khác của ta nhé! Tạm biệt! <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip