Chương 26: Khúc Nhạc Tử Thần

Chương 26: Khúc Nhạc Tử Thần


Anh nói, chúng ta là người của hai thế giới, mãi mãi cũng không thể dung hợp.

Em nói, nếu đã không thể cùng nhau, vậy cớ gì phải tự giày vò lẫn nhau?

Anh trầm mặc, rất lâu sau mới nhẹ nhàng đáp, bởi vì so với làm em tổn thương, tôi càng sợ mất em hơn...


-------


Lúc mọi chuyện tưởng chừng như đến hồi bế tắc thì trong không gian bỗng nhiên vang lên tiếng khúc khích quỷ dị, tiếng cười như đòi mạng hòa vào câu hát rùng rợn tựa cơn ác mộng len lỏi vào trong tâm trí.

Một thằng nhóc đôi mắt nhuốm máu đỏ tươi đang dần tiến về phía họ, trong tay nó là Karry Wang đang thoi thóp thở gấp, máu từ tai và miệng anh không ngừng trào ra, vệt máu kéo dài trên nền đất như bảng màu pha trộn với đất cát.

Xung quanh là những tiếng hét vang vọng cùng tiếng nức nở điên cuồng của Roy Wang, cậu nhìn thấy một tia sáng bạc trắng còn sót lại rút cạn sinh lực cuối cùng trong anh.

Nơi đó chỉ còn tồn tại một thân xác vô hồn.

"AAAAA..."

Tiếng hét thất thanh khiến mọi người giật bắn mình.

Roy Wang hoảng sợ cuộn người vào góc tường ôm đầu gào lên.

Thiên Tỉ đứng bên cạnh vọt lên ngồi xổm xuống lay lay bả vai cậu -"Roy, Roy, cậu sao thế? Roy?"

Roy Wang dường như đang chìm vào cơn ác mộng, không có bất kì phản ứng nào, cơ thể run rẩy từng cơn.

Percy ngồi bên cạnh đặt đưa tay bao lấy những ngón tay lạnh ngắt đang bấu chặt vào tóc mình của Roy, giọng sửng sốt -"Roy? Roy?"

Bỗng nhiên Roy Wang ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm Percy, trong một khoảnh khắc, mọi người bắt gặp một ánh mắt xa lạ từ cậu.

Đôi con màu đen ngươi của Roy co lại như đang cố nhớ ra người trước mặt là ai.

Lưu Chí Hoành giật thót mình, cậu mở to mắt nhìn Roy đang đờ đẫn như người mất hồn ngồi đó.


Một lúc sau..


Lưu Chí Hoành đi đến nhẹ giọng hỏi -"Cậu thế nào rồi?"

Lúc này Roy mới quay đầu sang nhìn cậu, hỏi một câu khiến mọi người thất kinh -"Tớ làm sao?". Ánh mắt hoảng loạn sau một giây liền trở lại bình thường, cậu đưa mắt hướng đến những người khác nghiêng đầu khó hiểu -"Còn các cậu nữa? Sao cứ nhìn tớ chằm chằm thế?"

Lưu Chí Hoành hít vào một ngụm khí lạnh.

"Roy, cậu không nhớ gì sao?"- Percy bên cạnh cất giọng sợ hãi như sắp khóc. Lúc nãy không phải cô không nhìn thấy ánh mắt xa lạ từ cậu ấy.

Roy nhíu mày đáp lại -"Nhớ cái gì? Không phải chúng ta đang tìm đường thoát ra khỏi mật thất sao?". Roy nhìn Percy bằng ánh mắt cậu hỏi gì lạ thế.

"Vậy cậu có nhớ tại sao mình lại ngồi đây không?"- Thiên Tỉ nhíu mày hỏi.

Cả quá trình Thiên Tỉ đều quan sát cẩn thận những biểu hiện của Roy, cậu như người trở về từ thế giới khác.

Roy hơi cười -"Không phải Nick bảo chúng ta ngồi nghỉ một chút sao?"

Mọi người bàng hoàng nhìn cậu.


________


Sự khác thường của Roy khiến mọi chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng, mọi người cứ thế đi tiếp, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Roy Wang đi phía sau, cậu kín đáo liếc nhìn xung quanh sau đó quay sang nhìn chằm vào bóng lưng Nick Holson. Ánh mắt đen thẫm hiện lên vẻ nghi hoặc.

Lúc nãy khi mọi người đang bàn bạc, Roy bỗng nhiên thấy tim mình nhói lên một cái, cậu đưa tay lên ôm lấy ngực, chân không tự chủ được lùi ra sau tựa vào bức tường.

Nhưng khi lưng vừa chạm vào vách đá, những hình ảnh hư hư ảo ảo thật thật giả giả cứ thế chạy loạn trong đầu cậu như thước phim chậm rãi lướt qua, tiếng hát xa lạ cứ thế vang vọng đập vào tai khiến màng nhĩ Roy đau buốt.

Trước mặt xuất hình ảnh của một người, là Karry.

Anh cô độc đứng giữa trời tuyết, cứ thế nở nụ cười hạnh phúc và nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp. Nhưng một giây sau, màu đỏ thẫm từ cái lỗ nhỏ ngay vị trí giữa tim trào ra, máu ào ạt tuôn xối xã không ngừng.

Karry cứng người, gương mặt kinh ngạc. Anh từ từ gục xuống, ánh buồn bã nhìn cậu, môi mấp mấy nói câu gì đó.

Nước mắt trào ra khỏi khóe mi làm nhòe hình ảnh người phía sau, Roy điên cuồng chớp mắt cố nhìn rõ. Người đó bước tới cúi người kéo cổ áo Karry lên, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt tiếc hận, khóe môi cậu ta nhướn lên một đường cong rợn người.

Roy ngã người xuống đất nhìn chằm chằm cảnh tưởng trước mắt, Nick Holson trong tay cầm khẩu súng hướng cậu nhắm bắn.

Những hình ảnh như thực như ảo dày vò Roy sắp phát điên, cậu có cảm giác đó không đơn giản chỉ là những kí ức thoáng qua. Từng câu hát của Percy vang lên trong đầu vô tình trùng lập với tiếng hát trong giấc mộng ấy khiến Roy không dám buông lỏng cảnh giác mà đề phòng.

Roy biết, nếu muốn giải đáp những thắc mắc đó thì phải tìm được bí mật trong bản nhạc kia. Nhưng làm cách nào đây? Những thứ cậu nói ra thật quá hoang đường, lỡ như mọi người không tin cậu thì phải làm sao?


Hai năm trước tại Los Angeles...


Một vụ xả súng cướp đi hàng nghìn sinh mạng vô tội khiến cả nước Mĩ rung chuyển. Băng đảng 1D là đầu não của tổ chức tội phạm ma túy đứng đầu thế giới đã lãnh đạo bọn tội phạm tiến vào trung tâm thành phố thực hiện tội ác của chúng. Lúc đó Roy Wang và ông Jack vừa đáp chuyến bay và bắt xe đi vào thành phố.

Có một quy ước bất thành văn giữa Roy và ông ấy, mỗi năm vào thời điểm kết thúc một năm học ông sẽ dẫn Roy đi du lịch nghỉ mát như một phần thưởng cho sự cố gắng của cậu. Thế nên năm đó Roy đã chọn Los Angeles làm nơi dừng chân.

Xe băng qua con đường lớn, cảnh vật cứ thế lùi dần, những tòa nhà cao trọc trời làm Roy cực kì hưng phấn.

Tài xế xe taxi sau khi chạy đến phía trước khách sạn thì dừng lại, anh ta mỉm cười huyên thuyên câu gì đó, trong một khoảnh khắc, đầu Roy xuất hiện vô số hình ảnh xa lạ lướt qua.

Ngươi tài xế tắt máy và đi xuống mở cửa xe cho họ, nhưng ngờ đâu vừa bước được một vài bước thì phía sau vang lên tiếng nổ rầm trời. Một loạt đạn tung tóe bắn xối xả về hướng này mang theo một sức mạnh hủy diệt kinh hoàng.

Roy Wang còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì chú Jack ngồi cạnh bên đã nhanh tay ấn đầu cậu xuống. Chiếc xe rung lên một cái thật mạnh rồi bỗng chốc nổ tung như một quả cầu lửa sáng rực cả một vùng trời, khói bốc lên nghi ngút, chú Jack bên cạnh cậu cả người đầy máu, im lặng nằm đó không còn hơi thở. Một giây sau vô số đầu đạn bắn tới khiến cậu không khác gì một tổ ong vò vẽ, be bét máu, không nhìn ra hình dạng.

Sau tất cả, một thành phố náo nhiệt dần trở nên ảm đạm. Mùi máu tanh nồng lan tỏa vào không khí, cảnh tượng chết chóc ghê người.

Roy kinh hoàng nín thở, đến khi cậu mở mắt ra thì trước mắt là khung cảnh phồn hoa của đô thị, bàn tay đặt trên đùi run rẩy không thể kiểm soát, gương mặt cậu trắng nhợt. Những hình ảnh đó quá thực đến mức cậu ngỡ rằng mình đã chết rồi.

Roy siết chặt tay quay sang chú Jack, giọng lắp bắp -"Chú, chú ơi. Chúng ta có thể đến bệnh viện trước được không ạ?"

Ngày hôm sau, hàng loạt những tờ báo tại Mĩ được xuất bản và bán chạy một cách nhanh chóng. Tiêu đề chính là vụ thảm sát hàng loạt và hình ảnh thảm khốc còn sót lại.

Roy ngồi trong phòng thất thần nhìn ra bên ngoài, những hình ảnh trên trang bìa chính là cảnh tượng xuất hiện trong đầu cậu ngày hôm ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip