Chương 9: Hụt Hẫng

Chương 9: Hụt Hẫng

Thời tiết đã bắt đầu vào xuân nhưng cái lạnh vẫn còn quẩn quanh đâu đây. Những giọt sương sớm mai còn đọng lại trên những phiến lá và những nụ hoa vừa chớm nở. Roy Wang có một thói quen, vào buổi sáng cậu thường thức dậy rất sớm. Theo lời cậu thì như thế sẽ rất tốt cho sức khỏe, lại còn có thể tận hưởng được bầu không khí trong lành và ngắm mặt trời mọc.

Từ lâu đài có thể nhìn bao quát cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, núi non trùng trùng, cây cối xanh tươi cao ngất trải rộng cả một vùng, bầu trời trong xanh thoáng đãng không chút mây mù.

Nơi mà Roy thích nhất nhưng vẫn chưa có dịp đặt chân đến chính là ngôi nhà gỗ cạnh bờ hồ phía xa xa lâu đài, cậu nhất định sẽ đến đó vào một ngày không xa.

Đang mơ màng thì có một giọng nói ấm áp vang lên bên tai cậu -"Em có vẻ rất thích nơi đó"- Roy giật mình xoay người lại, bắt gặp bóng dáng cao lớn của một người con trai, trên môi anh ta nở một nụ cười nhẹ, bước về phía cậu.

Roy ngơ ngác, tự hỏi "Sao anh ta lại ở đây?"- Như hiểu được ý cậu, anh không nhanh không chậm trả lời.

"Tôi sẽ ở lại đây một thời gian! Thế nào? Làm em ngạc nhiên?"- Henry cười cười hỏi.

"Vâng!"- Henry đứng cạnh bên làm cho Roy có chút hồi hộp, cậu bất giác đỏ mặt.

Hôm nay Henry diện một bộ đồ thể thao rộng rãi trông rất thoải mái. Áo phông trắng cùng chiếc quần màu đay và đôi giày thể thao càng làm nổi bật khí chất phóng khoáng của anh. Henry lúc này trông giống như một người anh trai nhà hàng xóm, rất gần gũi.

"Em muốn đến nơi đó sao?"- Anh đưa tầm mắt ra xa, hướng về phía căn nhà gỗ.

"Đúng vậy! Từ lúc đến đây em đã rất thích nó, nhưng vẫn chưa có dịp"- Mặt Roy hiện lên vẻ thất vọng và tiếc nuối.

"Vậy, tôi sẽ dẫn em đến đó! Thế nào?"- Anh nghiêng người quay mặt nhìn Roy, xem ý kiến của cậu.

"Thật không?"- Roy tròn mắt, ngập ngừng hỏi lại.

"Là thật! Tôi không lừa em!"- Nhìn vẻ rụt rè xen lẫn vui mừng của Roy, anh bất giác đưa tay lên xoa đầu cậu. Cậu nhóc này thật quá đáng yêu rồi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tim anh đã chệch mất một nhịp đập.

Nhưng có một điều anh rõ hơn ai hết, chính là, cậu nhóc này vĩnh viễn cũng không thuộc về anh. Henry nở nụ cười có chút bất đắc dĩ.

Roy lúc này không chú lắm đến suy nghĩ cùng thái độ hơi khác lạ của Henry, cái làm cậu quan tâm nhất bây giờ chính là căn nhà gỗ kia.

-----------

Ngôi nhà được xây dựng nằm sâu trong khu rừng, cạnh bên là một hồ nước xanh trong vắt, không khí thiên nhiên của rừng làm cho bất cứ ai đặt chân đến đây cũng đều cảm thấy thư thái, mọi phiền muộn cũng phần nào vơi đi.

Khi vừa tới nơi, Roy không khỏi thốt lên một câu cảm thán.

Thế nào là thiên đường chốn nhân gian? Chính là đây!

"Đẹp thật đấy..."- Roy nhanh chóng đi vào căn nhà gỗ.

Từng chi tiết bên trong được xếp đặt vô cùng tỉ mỉ, từ chiếc bàn gỗ làm bằng tre cho đến kệ sách, trên đó có bày một lọ hoa làm bằng đất nung xiêu vẹo trông rất buồn cười, hay từng khung tranh làm bằng thủ công treo trên tường, bấy nhiêu thôi đã có thể thấy được người bày trí phải đặt bao nhiêu tâm huyết.

"Đây là nơi Karry cho người xây, là do chính cậu ấy thiết kế"- Henry lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Roy.

Roy ngạc nhiên -"Thật ạ?"

"Đúng vậy! Dành cho một người quan trọng với cậu ấy"- Henry tiếp lời.

"Ra vậy"- Roy gật gù nhìn xung quanh, vẻ mặt càng hứng thú.

Henry hơi nhíu mày đánh giá nhìn bóng lưng tò mò của cậu, giọng không chắc chắn -"Em, không biết là ai?"

Roy Wang xoay người nhìn Henry bằng ánh mắt quái dị -"Làm sao em biết được?"

Ấn đường Henry càng nhăn tợn, anh lại hỏi -"Em có biết một chút gì về Karry không?"

Roy lắc đầu -"Không ạ, từ lúc đến lâu đài cho đến giờ em chỉ gặp anh ta không đến ba lần!" - Roy hơi ngập ngừng -"Chí Hoành từng bảo em nên tự tìm hiểu nhưng em không dám đến gần anh ta!"- Roy nói.

Henry hít một hơi thật sâu, đáy lòng trở nên nặng nề.

Lúc này mặt trời đã dần lên cao, chiếu những tia nắng nhẹ xuống khu rừng, xuyên qua kẻ lá, sau đó mất hút ở tầng tán cây thấp. Henry và Roy Wang hai người một lớn một nhỏ ngồi trên thảm cỏ xanh gần hồ nước. Henry chống hai tay ra sau, một chân duỗi thẳng, mắt nhắm lại dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Roy ngồi cạnh bên cũng không lên tiếng, không khí rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng chim cùng tiếng lá xào xạc. Sau một hồi trầm mặc, anh bỗng lên tiếng.

"Có một cậu nhóc từng sống ở lâu đài. Bọn anh rất thân với nhau, dường như là không gì có thể chia cắt được phần tình cảm ấy. Trong ba người thì cậu bé ấy là người nhỏ tuổi nhất, tên Nick Holson. Ngôi nhà này, là quà sinh nhật Karry tặng cho Nick"- Henry hồi tưởng lại quá khứ, chậm rãi cất tiếng.

"Nick, là người Karry yêu nhất. Là người, Karry đã yêu bằng cả sinh mạng!"- Henry mở mắt, buồn bã nhìn Roy.

Roy cứng đờ người, ánh mắt mông lung mờ mịt đối diện Henry. Vì Herny nói tiếng Anh nên cậu có thể nghe rõ, anh nói, Karry yêu Nick?

Tay Roy vô thức siết chặt lại, là người anh ta yêu nhất sao? Ánh mắt có một tia hỗn loạn thoáng qua. Không hiểu sao trong lòng cậu cảm thấy vô cùng hụt hẫng cùng một chút đau đớn len lỏi trong tim.

Henry thu hết vào tầm mắt tâm tư của Roy, anh cười khổ rồi nói tiếp.

"Nhưng hiện tại Nick, đã không còn nữa!"

Roy giật mình -"Không còn nữa, có nghĩa là?". Từ trong sâu thẳm Roy lờ mờ xuất hiện một ý nghĩ nhưng không kịp nắm bắt.

"Karry rất hận bố mình. Bởi ông ấy là người ra lệnh cho thuộc hạ giết chết Nick Holson"- Henry khó khăn nói -"Cậu ấy trở thành như hiện tại cũng là do vậy. Hãy hứa với tôi, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng sẽ bên cạnh cậu ấy, được không? Em là hi vọng cuối cùng trong cuộc đời cậu ấy!"- Henry nhìn Roy với ánh mắt kiên định pha chút nài nỉ.

Anh sẽ không nói với Roy, rằng ông Daurant cho người giết chết Nick Holson là vì người ấn định, anh không muốn cậu tự trách bản thân mình, điều duy nhất anh có thể làm là bảo vệ cậu tránh khỏi những tổn thương cho dù là, nhỏ nhất. Nói anh ngốc nghếch cũng được, nhưng anh thực sự đã không còn đường lui nữa rồi, anh sẽ bảo vệ cậu bằng tất cả khả năng của mình.

Nhưng anh lại sợ! Sợ rằng Karry sẽ là người gây ra tổn thương lớn nhất đối cho Roy Wang.

-------

Tối đến...

Khác hẳn với mọi ngày, nhờ có mặt của Henry Brown nên không khí trên bàn ăn hôm nay khá nhộn nhịp. Mọi người vừa dùng bửa vừa cùng nhau cười nói trò chuyện rất vui vẻ. Riêng Roy, dường như hôm nay cậu chẳng động đến món nào cả, khi có người nào đó nhắc đến tên mình cậu cũng chỉ trả lời ậm ờ trả lời cho qua chuyện.

Buổi ăn kết thúc, Roy lang thang trở về phòng mình, cậu miên man suy nghĩ về Karry, về những lời mà ban sáng Henry nói với cậu.

Do mãi mê suy nghĩ nên Roy cũng chẳng ý thức được mình đi sai đường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi đến căn phòng cuối hành lang trên tầng ba của lâu đài. Trước mặt cậu hiện giờ là một cánh cửa gỗ màu đen trông rất huyền bí và lạnh lẽo. Nhìn thấy căn phòng này cậu sực mới nhớ, từ lúc tới đây cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ đặt chân vào đây cả, Roy tò mò, mở cửa.

"Cạch!"

Bên trong căn phòng tối đen, một luồng khí lạnh bao quanh lấy cậu, Roy rùng mình nuốt nước bọt một cái. Tuy sợ nhưng cậu vẫn cố chấp đi vào, đang định lấy điện thọai soi tìm công tắc đèn thì bỗng có bàn tay lạnh ngắt túm lấy cổ cậu ép mạnh vào vách tường khiến vai cậu đau nhói.

"Bốp..."- Điện thọai rơi xuống sàn, ánh sáng mờ mờ từ điện thọai hắt lên gương mặt của một người con trai. Trong bóng tối, một đôi mắt màu xanh chiếu thẳng vào cậu, cái nhìn như muốn...ăn tươi nuốt sống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip