Chương 17 : Tình địch
– Lớp trưởng đâu ? - Vương Tuấn Khải
– Nó kìa ca
– Đợi tao tí
– ...
– Ê, dạo này có công việc gì ko, tui làm phụ cho - Tuấn Khải
– Kiểm tra 15' vài môn chứ nhà trường ko có gì đặc biệt - Âu Dương Nana
– Ờ
Hết giờ học cậu chạy nhay về bệnh viện, may là bệnh viện gần trường chứ ko cậu ta phải chạy đến thế nào ko biết. Khác với cách chăm sóc của cậu, mẹ cậu chỉ nằm sang 1 cái giường khác bỏ Vương Nguyên nằm 1 mình vậy đó
– Chăm người bệnh mà ngủ thế đấy
– ...
– Em sao rồi , em biết ko, lớp chỉ có thằng Bảo bị ghi tên 1 2 lần thôi chứ chưa bị gì nhiều, em phải ráng tỉnh dậy để còn dạy anh học đi, sắp kt rồi kìa
– E hèm
– Mẹ...mẹ dạy khi nào dậy?
– Từ khi tui bị chửi ko biết chăm sóc người bệnh chỉ biết ngủ
– Mẹ, lúc đó con...
– Biết rồi, đúng là 2 cha con mày y chang nhau, dại vk thấy sợ lun
– Dại vk mình chứ đâu dại vk ng khác
– Cãi vs mày ko lại, tao đi ăn
– Ăn quài mai mốt mập rồi lại tập thể dục
– Kệ tao mày, mày ăn trưa chưa vậy?
– Chưa
– Tao mua cho mày lun hộp cơm sườn ha
– Dạ
– Lát mày đi học nữa phải ko?
– Dạ
– Ừm để lát tao lên trông Vương Nguyên cho
– Cám ơn mẹ
Cậu nắm tay Vương Nguyên rất lâu rất lâu, khẽ đưa tay Vương Nguyên lên má và hun nhẹ vào đầy. Chợt... tay Vương Nguyên khẽ run lên, phải, cậu đã bắt đầu tỉnh lại
– em tỉnh rồi sao?
– Đây..là..
– Đây là bệnh viện, em ngủ 3 ngày rồi đó con heo lười
– Bảo...Bảo
– Bảo khỏe rồi, em yên tâm
– Anh..có..đi..học..đàng hoàng..ko?
– Có chứ
– Thật...ko?
– Thật nhưng...
– ...
– Nhưng anh có nghỉ 2 ngày
– Hư..quá
– Anh xin lỗi, em mún đánh lại phải khỏe lại đó
– Được
– Mấy...giờ..rồi..sao ko...khự..khự
– Em có sao ko, để anh gọi bác sĩ
– ...
– Chúng tui đến kiểm tra tình hình bệnh nhân
– Cậu ấy tỉnh rồi, bác sĩ kiểm tra giúp
– Cậu ấy đã bình phục, chờ vài ngày cho cậu ta khỏe lại thôi
– Dạ
– ...
– Em nghe ko, em phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy
– Biết...rồi
...
– Nè, tao mua cho...Vương Nguyên, con tỉnh rồi sao?
– Dạ
– Nè, cơm của mày nè
– Em ăn vs anh nha
– Cái thằng khùng này, nó đang bệnh, ăn cháo thôi
– Vậy em đói chưa anh đi mua cháo
– Ừ
– Mẹ ở đây vs em ấy nha, con đi mua cháo
– Ờ
– ...
– Vương Nguyên à, con còn hạnh phúc hơn cả Bác
– Con...
– Con ko biết chứ khải nào giờ nó làm biếng lắm cái gì cũng mẹ, cũng vú chứ có chịu tự làm đâu. Lúc nào cũng chơi bóng riết rồi nó cao nhất nhà lun...kể từ khi con về bác nghe vú kể nó chịu xuống rửa chén với con, biết dọn dẹp đồ đàng hoàng, ko cứ suốt ngày đi chơi mà chịu học hơn
– Con...đâu...có
– Cháo về rồi
– Thôi, tao ra ngoài dạo
– Nè, ngồi dậy ăn đi
– Cháo..gì..vậy?
– Cháo cá
– Ừm...nóng
– Anh quên thổi, xin lỗi
– ...
– Phù phù... nè, hết nóng rồi
– Ừm
Cậu ăn rất ngon nhưng cả 2 ko biết ở ngoài có người đang nhìn họ và....rất giận dữ
– Hết rồi, em ngồi nghỉ nha
– Dạ
– Anh ra ngoài tí
– Ừm..
– Lớp trưởng, đến đây chi vậy? - Vương Tuấn Khải
– Các bạn nhờ tui đến coi thầy ở đâu rồi nói các bạn biết - Hải Minh
– Ừ, thầy mới vừa tỉnh á
– Ừ, để lát đi học tui nói vs mấy bạn rồi vào thăm thầy
– Ừ, bạn vô chơi vs thầy đi, tui đi giục rác
– ...
– Thầy khỏe chứ?
– Ừ..thầy...khỏe
– Khải chăm sóc thầy tận tâm quá, thầy và Khải...
– Phải, thầy...và...Khải...đang..iu
– Chắc thầy phải tốt lắm mới chiếm được lòng Khải chứ đó giờ cậu ấy toàn cặp "qua đường" với mấy đứa bánh bèo choai choai ko à?
– Ý...em...là
– Hai thầy trò nói gì vui vậy?
– Thôi tới giờ rồi, thưa thầy vs Khải tui về, thầy mau khỏe. lát nhớ đi học nha Khải
– Ừm, bye
– Bye
– Nãi lớp trưởng nói gì vậy?
– Kcj,.. chỉ... nói... anh..làm ...biếng...khụ khụ
– Thôi, em nghỉ đi, đừng nói nữa. Mau khỏe lại nha, còn thiếu tui "cái gì cũng dk" á nha, anh vs Bảo hòa lại rồi đó
– Ừm..
– Sao cậu 3, chịu đi học chưa đây
– Rồi rồi, con về liền. Bye em, bye mẹ, mẹ nhớ chăm...
– Biết rồi, về đi nhiều chuyện quá hà
– ...
– Bác ra ngoài tí, con có mún gì ko?
– Dạ...ko
– Ừm, bác đi chút
– ...
– *cốc cốc cốc*
– Vào...đi
– Em chào thầy - Hải Minh
– ..em..sao..
– Thầy định hỏi tui sao ko đi hox chứ gì? Tui nói vs thầy 1 số chuyện đã. Thứ 1 tui thích Khải và cho dù thầy ko cho tui làm lớp trưởng tui cũng thích Khải. Thứ 2 thầy nên hạn chế tiếp xúc vs Khải , tất cả tốt cho thầy thôi, nếu cả trường biết thầy "cặp kè" vs học sinh thì danh tiếng thầy cũng giảm phần nào vả lại nếu thầy cứ như vậy thì tui ko chắc đảm bảo tính mạng cho thầy
– Ý em..
– Thầy đừng giả nai. Tui nhắc lại 1 lần nữa tránh xa Khải ra
– Chào con
– Cháu chào bác
– Con là...
– Con là bạn Khải ạ
– Ừ, mà sao giờ này con ko đi học?
– Dạ con đến thăm thầy chút ạ
– Thôi, con đi hox đi, coi chừng trễ
– Dạ, con chào bác, chào thầy con đi
– Bye con
...
– Wow, lạ nha, lớp trưởng nay đi trễ kìa
– Tại ngủ quên
– Thôi, vào chỗ đi, nay thầy bận, thầy nhờ lớp trưởng trông lớp dùm thầy và bạn nào ko biết tập như thế nào thì cứ hỏi tui
...
– Đại ca, lát có vô thăm thầy ko?
– Kiu mấy đứa thôi
– Mấy bạn, nghe Khải nói nè!
– Khải định rủ mấy bạn vô thăm thầy, bạn nào rảnh ko?
– Khải có đi phải ko, tui đi nữa
– Tui nữa
– ...
– Nhưng nói trước là đi bộ nha, cũng gần
– Đi taxi đi, 3h mấy còn nắng quá trời. đi taxi đi, tui "tình nguyện" ....ngôi kế Khải
———END CHAP 17---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip