Chap 49: Làm người yêu của anh
Không biết qua bao lâu, cậu nghe có người gọi tên của cậu, ý thức khôi phục, trước không mở mắt, mà là giật giật ngón tay, cơ hồ đồng thời cũng cảm giác được bàn tay bị người cầm thật chặt."Vương Nguyên! Em đã tỉnh?" Tuấn Khải thanh âm có chút kích động, có chút phát run.
Cậu gật gật đầu.
"Cậu trai, thử mở to mắt nhìn xem." Một cái rất giọng ôn hòa truyền đến.
Cậu dừng lại một chút, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt vốn là mơ hồ một mảnh, chậm rãi mới khôi phục rõ ràng, đối diện chính là một người mặc áo khoác trắng là bác sĩ cùng khuôn mặt Tuấn Khải lo lắng đến tái nhợt.
"Có thể nhìn rõ ràng không?" Bác sĩ hỏi cậu.
Cậu nhẹ gật đầu.
"Không có thương tổn đến mắt, chỉ là mi tâm thấy một đường vết rách, làm tiểu phẫu khâu lại một chút, yên tâm đi, không có chuyện gì." Bác sĩ tra nhìn một chút ánh mắt của cậu rồi nhẹ nói.
Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, cậu đối với anh cười cười, anh mím môi nắm chặt tay của cậu, nhìn về phía ánh mắt của cậu tràn đầy đau lòng.
Tại nơi xương mày gây tê, bác sĩ thuần thục bắt đầu khâu lại, trong lòng của cậu có chút sợ hãi, nắm thật chặt tay Tuấn Khải , về sau lại thêm hai chân, cảm giác một hồi toàn đau đớn, cậu tuyệt vọng nắm chặt bàn tay của anh.
"Làm sao vậy? Có phải rất đau không?" Tuấn Khải thanh âm tràn ngập lo lắng.
Cậu còn không nói chuyện, bác sĩ lưu loát cắt đứt đầu sợi, băng bó kỹ , rồi có chút áy náy nói: "Hai mũi gây tê cuối chưa ngấm hết, có thể có chút đau, đã khâu xong rồi, nghỉ ngơi một chút đi tiêm uốn ván có thể rời đi, ba ngày sau cắt chỉ."
Cậu ngồi dậy, nhìn người đàn ông mặt đen bên cạnh , kéo cánh tay của anh, ý bảo anh không nên gây chuyện.
Bác sĩ sau khi rời đi, ngoài cửa tiến mấy đồng nghiệp tiến vào, đều là vẻ mặt lo lắng, cậu buông nắm tay anh, cảm thấy có chút xấu hổ ngượng ngùng, đáng lẽ đều là vô cùng cao hứng đi ra ngoài du lịch, bị cậu như thế, mọi người phỏng chừng đều bị sợ hãi, bất quá cũng may xế chiều ngày mai trở về đi.
Cậu cười theo chân bọn họ nói đã không sao, kiên trì để bọn họ về trước khách sạn, chờ tất cả mọi người sau khi rời đi, Tuấn Khải đi tới, thở dài một hơi nhẹ nhàng đem cậu kéo vào trong ngực, sờ lên tóc của cậu, thấp giọng nói: "Có đau không?"
Cậu lắc đầu, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, ngụy trang kiên cường như là nháy mắt tan rã, tâm yếu ớt rối tinh rối mù, nghĩ đến mới vừa chảy nhiều máu như vậy, cậu vẫn như cũ là lòng còn sợ hãi, không muốn đi so đo lúc này động tác họ có nhiều thân mật, chỉ là muốn muốn một ít an ủi cùng ôn hòa.
Tiêm xong, từ bệnh viện ra trở lại khách sạn đã một giờ.
Tuấn Khải vẫn nhẹ nhàng ôm cậu, tiến vào thang máy, anh nói: "Đã trễ thế như vậy, Tống Dĩnh phỏng chừng đã ngủ, buổi tối đi phòng anh nhé."
Cậu cúi đầu, không nói gì.
"Hơn nữa, vạn nhất sốt lên hoặc là quá đau đớn , anh cũng lo lắng."
Cậu ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không đau."
"Nghe lời!" Anh cau mày, thanh âm thoáng nghiêm khắc một ít, trực tiếp nhấn tầng phòng của anh.
Tới phòng, rửa mặt xong, cậu nằm ở trên giường, Tuấn Khải tắm rửa xong đi ra, nhìn cậu liếc mắt một cái, xoay người đi lấy vali mở ra, sau đó cầm một chiếc áo sơ mi rộng đi tới.
"Thay đồ đi, toàn là vết máu."
Cậu hai tay cầm lấy chăn, nghĩ nghĩ gật đầu, xuống giường bị anh đè hai vai xuống.
"Anh đi sân thượng, em ngay tại trên giường đổi lại."
Cậu cắn môi cúi đầu, anh đi ra được vài bước, còn nói: "Quần jean cũng cởi ra, mặc ngủ không thoải mái."
Cậu cúi đầu, cảm thấy quẫn bách muốn chết, đừng nói thẳng thắn như vậy chứ!
Thay xong quần áo, cậu liền tiến vào trong chăn, Tuấn Khải một lát sau mới tiến vào, rót một chén nước ấm đặt ở tủ đầu giường, sau đó an vị tại giường bên cạnh nhìn cậu.
"Anh không ngủ được?" Cậu bị anh thấy lại bắt đầu xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Một thân hình cao lớn thở dài, người con trai đi tới trực tiếp ngồi ở cạnh giường của cậu, tay sờ trên trán cậu , thanh âm có chút khàn khàn nói: "Sao không để bớt lo lắng như vậy, anh không chậm nửa bước, liền chuyện lớn như vậy xảy ra mà, Nguyên Nguyên, em thật sự đem anh hù chết, lúc ấy mặt em toàn là máu ở trong ngực anh ngất đi, anh thật sự cảm thấy trời như muốn sụp!"
Cậu đem mặt chôn ở trong gối nằm, buồn bực thanh âm nói: "Em lại không phải cố ý, bản thân cũng bị sợ hãi."
"Đừng đè nặng miệng vết thương, nằm ngang ngủ!" Tuấn Khải hai tay nắm chặt lấy đầu của cậu, tay xoay về sau, cười nói.
Cậu hướng mắt nhìn anh xem thường, rồi nhắm mắt lại.
Một lát sau, mi tâm truyền đến vuốt ve êm ái, ngón tay của anh hơi lạnh, tại miệng vết thương chung quanh nhẹ nhàng vuốt ve, rất thoải mái.
Cậu trợn mắt nhìn về phía anh, "Anh mau đi ngủ đi, lộn xộn cả đêm, khẳng định mệt chết đi được."
Anh một lần nữa trên đầu của cậu, tiếp tục tại miệng vết thương bốn phía nhẹ vỗ về, cười cười nói: "Anh không mệt, em ngoan ngủ đi."
Cậu mím môi lặng yên trong chốc lát, khép mắt, cũng không biết là thật sự quá mệt mỏi, hay là anh vân vê rất thoải mái, mí mắt cậu càng ngày càng chìm, thẳng đến ngủ say, chỗ mi tâm như cũ có thể cảm nhận được nhè nhẹ mát lạnh, miệng vết thương này đau đớn tựa hồ thật sự hòa mất trong chăn.
Đêm nay cậu ngủ được tốt thần kỳ, một đêm không mộng.
Buổi sáng mở mắt, hơi lạnh ngón tay như cũ đặt ở miệng vết thương của cậu, mà Tuấn Khải trực tiếp ngồi ở trên mặt thảm, ghé vào giường của cậu bên cạnh ngủ say , mặt trời xuyên thấu qua bức màn khe hở trượt ra vài đạo ánh sáng, chiếu đến trên mặt trắng nõn của anh, từng tầng một nhàn nhạt vầng sáng, khuôn mặt anh tuấn đẹp không gì sánh kịp.
Cậu rõ ràng nghe được, tâm phòng tuyến bắt đầu "Oanh" một tiếng, lập tức sụp xuống!
Từ Hải Nam sau khi trở về, cậu cùng Phùng Tô Xuyên được hai ngày nghỉ, ngủ dậy đến bệnh viện, Lưu Chí Hoành mỗi ngày nấu canh cho Thiên Tỷ vô cùng phong phú, đem tiểu tử này dưỡng trắng trắng mập mập , sắc mặt so với không nằm viện trước còn tốt hơn.
Buổi tối Tuấn Khải tới gói không ít rau cải, lúc ăn cơm, Lưu Chí Hoành hỏi cậu làm sao bị thương , cậu không nói, anh rũ mắt thật bình tĩnh nói: "Đụng cửa thủy tinh."
Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỷ hơi sững sờ, sau rất không đạo đức cất tiếng cười to.
Cậu trừng anh liếc mắt một cái, cắn răng nói: "Anh cần thiếu đạo đức như vậy không a, em tại sao phải đụng cửa thủy tinh?"
Tuấn Khải cúi đầu mím môi, khóe miệng rõ ràng giơ lên, giúp cậu thêm một chén canh xương, cũng không giải thích.
Chí Hoành đem đầu tiến đến trước mắt cậu, cười hì hì nói: "Vì sao thế?"
Cậu cắn cắn bờ môi, đẩy ra cái ót nó, cúi đầu mãnh liệt ăn cơm, bên tai có chút nóng lên.
"Ai nha, Vương Nguyên, mày xấu hổ cái gì à? Không nói tao cũng biết rõ, nhất định là tại lúc đi vào cõi thần tiên không phát hiện." Lưu Chí Hoành cười đến vẻ mặt muốn ăn đòn, nhìn về phía anh, nói: "Tuấn Khải, tôi đã nói với anh, loại sự tình này đã không còn là lần đầu tiên, mùa đông năm ba, vào một cái buổi sáng, chúng tôi đều đang tự học, tôi đang học thuộc từ đơn tiếng Anh, nghe được bịch một tiếng, quay đầu thấy cả khung cửa sổ đều đang lắc lư, mà phòng học bên ngoài, Vương Nguyên của chúng ta chính đang vẻ mặt hoang mang xoa trán, còn giống như tại lúc buồn bực tại sao có thể có khung cửa sổ, tất cả mọi người lo lắng nó là không phải là bị đụng choáng váng chứ, chỉ thấy nó vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng học, ngồi ở bên cạnh tôi, mở sách bắt đầu tự học, tôi lúc ấy quả thực bội phục nó, thầm nghĩ xú tiểu tử kia tám phần là luyện qua Thiết đầu công, 10 phút sau không biết thế nào, tay nó ôm lấy một cái bao sưng đỏ lớn, xoạch xoạch bắt đầu rơi nước mắt, tôi mới biết được nó không phải không đau, mà là phản xạ tự nhiên quá chậm!"
Nó một hơi nói xong, trung gian cũng không dừng lại, trong phòng bệnh hai người đàn ông cười đến ngửa tới ngửa lui, cậu quay đầu hung dữ trừng mắt nó, "Lưu Chí Hoành, đây là đang lấy tao trêu đùa đúng không? Mày cho rằng mày sẽ không có tai nạn xấu hổ sao? Muốn nói một chút Tiểu Đào ca ca mày thầm mến ba năm hay không? Hửm?"
Cậu vừa dứt lời, Lưu Chí Hoành một bả bưng kín miệng của cậu, dốc sức liều mạng nháy mắt.
Cậu ngậm miệng lại, nhưng là cười đến cực kỳ vui vẻ.
Thiên Tỷ hai con mắt híp lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Chí Hoành, u ám nói: "Tiểu Đào ca ca? Chính là hai ngày trước với em QQ nói chuyện phiếm đến nửa đêm kia?"
Cậu sững sờ, vội vàng thoát ly ma chưởng của nó, Tuấn Khải cũng là tại một khắc liền để đũa xuống, đứng lên đem cậu kéo ra phía sau, chặn Chí Hoành hồi tưởng bóp chết hai tay của cậu.
Cậu dắt lấy góc áo của anh, nghiêng đầu qua, cười híp mắt nói: "Cái kia, đã muộn, chúng tôi đi trước, các người chậm rãi giải thích, ha ha!"
Thiên Tỷ "Ừm" một tiếng, đứng lên, né tránh Chí Hoành đỡ, kéo chân tổn thương từng bước một chuyển hướng bên giường, Lưu Chí Hoành cho cậu một cái nhìn thật to, vội vàng theo đi qua, Tuấn Khải nghiêng đầu, nhéo nhéo cái mũi của cậu, cười nắm ở bờ vai của cậu, nhẹ nói: "Gây họa xong? Rút lui thôi!"
Cậu mãnh liệt gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay theo anh rời phòng bệnh.
Từ bệnh viện đi ra, cậu chưa ăn no, muốn hỏi một chút có muốn ăn khuya không, bởi vì cậu bị Tuấn Khải kéo, cho nên ngửa đầu không cẩn thận đụng phải cái cằm của anh, va chạm nhẹ nhàng phát ra một tiếng, đâm vào trong lòng của cậu, bắn ngược lên vài vòng gợn sóng, thấy trên mặt anh nhẹ nhàng ý cười, tim đập thình thịch.
Cảm giác từ lâu, cũng chỉ đối với anh mới có cảm giác!
Thu thập xong tâm tình, cậu mở miệng: "Chúng ta đi ăn đồ nướng đi?"
Tuấn Khải nắm vững vai cậu một chút, tay bóp nhẹ chóp mũi cậu, "Không được, phải ăn kiêng, húp cháo thôi."
Cậu vặn lông mày, "Cháo hoa không có hương vị, cháo Bát Bảo không ngon."
"Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu, anh trở về hầm cho em." Người bên cạnh vuốt cằm , sủng nịch cho đã mắt là không hề che dấu .
Cậu cúi đầu xuống nhu nhu lên tiếng, cảm giác cảnh tượng như vậy như thế quen thuộc, chỉ có điều bị dung túng chính là cái kia đổi thành cậu, mà người sắm vai nhân vật ban đầu của cô.
Từ siêu thị trở về, tới căn hộ đã hơn tám giờ, cậu vào nhà thay quần áo, anh mang theo mấy cái cái túi trực tiếp đi phòng bếp, từ phòng ngủ đi ra, cậu một bên chải tóc, một bên liếc về phía phòng bếp , trong lúc này lộ ra vầng sáng chiếu rọi ra một bóng dáng thon dài, mông lung hơi nước lượn lờ bay lên , trong phòng tràn ngập nhàn nhạt mùi gạo, cậu đè xuống trong lòng rung động, đi tới.
Tuấn Khải đưa lưng về phía cửa ra vào tay phải nhẹ nhàng quấy trong nồi cháo, nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, thần sắc nhu hòa thỏa mãn mà thư thái tươi cười, anh vươn tay cánh tay đem cậu kéo đến trước mặt, đưa tay sờ lên thái dương cậu có băng gạc, trong mắt có nhàn nhạt thương yêu, "Còn đau không?"
Hơi thở của anh ấm áp, hỗn hợp có bạc hà mùi thơm ngát, cậu né một chút, tựa ở bên cạnh, lắc đầu, "Không đau, không có cảm giác gì rồi."
Đối với tránh né của cậu, Tuấn Khải nét mặt thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là mím môi cười cười, quay người đem lửa chỉnh nhỏ nhất, để muỗng canh xuống, xoa xoa tay , rồi nói: "20′ sau là được rồi, đi nhìn tivi trước."
Thân thể của anh sát cánh tay của cậu từ từ mà qua, cậu ngẩng đầu chỉ còn lại có một bóng lưng màu trắng anh tuấn rất phong nhã, quay đầu liếc qua trong nồi ục ục rung cháo sôi, trong lúc đó có cảm giác cuộc sống sáng sủa lên.
Cậu lúc đi ra đã qua năm phút đồng hồ, trên ghế sa lon người đàn ông trong tay kẹp lấy một điếu thuốc, thấy cậu bật người dập tắt, cười hướng cậu ngoắc, "Tại sao lâu như thế mới đi ra, sang đây nhìn Mc Dull* yêu thích của em." (*Mc Dull là nhân vật hoạt hình con heo con, học lớp mẫu giáo, rất mộng mơ, thích ăn thịt và có một bà mẹ yêu thương con rất ngàn chấm, phim này rất đáng yêu)
Cậu nhãn tinh sáng lên, đi qua ngồi xuống, một cánh tay duỗi tới thuận thế khoác lên trên vai của cậu, cậu giương mắt nhìn một chút anh vẻ mặt thản nhiên, không có cự tuyệt.
Hiện tại, anh có cùng Phùng Tô Xuyên bản lãnh giống nhau, chính là bất kể làm cái gì đều có thể bảo trì một bộ thuần lương, để cho cậu đoán không ra trong lòng của anh rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào vậy.
Đối mặt Phùng Tô Xuyên cậu có thể bảo trì nội tâm bình tĩnh, còn đối với thế nhưng anh lại căn bản không cách nào làm được, cậu chỉ có thể một bên đè nén tâm xao động, một bên tâm thần bất định nhìn tivi, tại lúc cậu lần thứ ba không tự chủ nhìn tư thế thân mật, người bên cạnh rốt cục buông cánh tay xuống, theo một hồi trầm thấp cười khẽ, đỉnh đầu nơi một cái giọng ôn hòa truyền đến: "Anh đi nhìn cháo xong chưa."
Cậu thở dài một hơi, đưa mắt nhìn anh nhàn nhã xoay người rời đi, thầm nghĩ: vì sao cậu cảm thấy áp lực thế!
Trên bàn cơm, họ đều rất an tĩnh, cậu nhìn đối diện chậm rãi chấp nâng lên cái thìa ưu nhã húp cháo, cảm giác, cảm thấy hôm nay không khí có chút quái dị, có thể rốt cuộc là lạ ở chỗ nào lại nói không nên lời.
Sau khi ăn xong, cậu rửa chén đi ra, nhìn đồng hồ nói: "Không còn sớm, ngày mai anh còn phải đi làm, sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."
Tuấn Khải tựa ở khung cửa bên cạnh ban công, hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, sau lưng ánh trăng đem trên mặt anh lười biếng cùng thích ý chiếu lên hết sức rõ ràng, anh thản nhiên buông thõng đôi mắt, cũng không có ý rời đi.
Cậu đi qua, thấy anh nét mặt uể oải, kéo cánh tay của anh, "Ngày hôm qua trở về đều đã rạng sáng rồi, cũng không có nghỉ ngơi tốt."
Người đàn ông phía trước giương mắt, mặt mày tràn đầy ý cười, anh rất nhanh, đứng thẳng phía sau liền trở tay bắt được tay của cậu, không cho phép cậu giãy dụa, anh nắm chặt, mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Vương Nguyên, làm người yêu của anh đi!"
Cậu ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía anh, căn bản không biết trả lời như thế nào.
Tuấn Khải chậm rãi cúi đầu, duỗi ra hai tay ôm bờ vai của cậu, cái cằm trên trán của cậu nhẹ nhàng cọ , cảm xúc êm ái rất nhỏ, làm lòng cậu thình thịch đập loạn.
Một lát sau, anh còn nói: "Coi như vẫn chưa nói những lời này những lời này."
Cậu không dám ngẩng đầu, cắn môi nhấm nháp trong lòng chua chua ngọt ngọt, không biết là hạnh phúc hay là cảm giác ủy khuất.
Tấm lòng dần dần lắng xuống, cậu ngửa đầu nhìn anh, do dự một chút, nhẹ nói: "Tuấn Khải, em..."
Miệng của cậu bị bàn tay của anh nhẹ nhàng che, câu nói kế tiếp cũng bị ngăn trở về.
Tuấn Khải trên mặt hiện lên một tia bị thương, anh cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo nhàn nhạt khẩn cầu, "Em không cần áp lực, anh chỉ nói là ra ý nghĩ của mình, em có thể nghĩ kỹ về sau trả lời, mặc kệ bao lâu anh cũng chờ."
Cậu biết rõ anh hiểu lầm, kỳ thật cậu mới vừa cũng không muốn cự tuyệt, là muốn nói có lẽ họ trước tiên có thể thử xem, bất quá lời nói này của anh cũng đúng cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ, tuy rằng cậu thừa nhận lần nữa đối với anh động tâm, nhưng cũng không có chuẩn bị tốt cùng anh một lần nữa bắt đầu .
Hôm sau, Tuấn Khải xin nửa ngày nghỉ mang Vương Nguyên đi bệnh viện, cắt chỉ lại chảy một ít máu, giữa trưa ăn cơm xong đem cậu đưa về căn hộ, anh liền chạy tới công ty.
Cậu đứng ở trên ban công, nhìn tên kia thân hình cao to trong ánh mặt trời, lòng cảm động theo ánh dương sau giữa trưa ôn hòa ấm áp một chút chảy ra.
Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
End chap 49
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip