Chương 10
Cả 2 chịu tổn thương. Anh từ bỏ, thậm chí lừa gạt để cậu buông tay, anh cũng lừa dối chính bản thân mình rằng không còn quan tâm cậu. Nhưng hơn ai hết người đau nhất khi thấy cậu rơi nước mắt là anh. Người đau nhất khi nói ra những câu lạnh lùng cũng là anh. Cuối cùng cả cậu và anh đều tổn thương nhưng cậu lại chẳng thể hận anh.
Giống như trước đây, mỗi lần cậu ốm đều là anh chăm sóc, còn bây giờ là ngược lại. Cậu đặt chiếc khăn lên trán anh. Cậu thật không hiểu anh, tại sao lại để bản thân sốt cao như vậy?
Một tiếng sau.
- XiuMin hyung, không ổn rồi chúng ta đưa anh ấy vào viện thôi. Thân nhiệt của anh ấy không giảm chút nào cả.
- Được - XiuMin chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu, cho dù là việc khó đến cỡ nào chỉ cần anh có thể làm anh nhất định sẽ làm cho cậu. Đối với cậu XiuMin không chỉ là một thành viên trong nhóm nữa mà anh ấy đã trở thành người thân của cậu.
Bệnh viện
- Ai là người nhà bệnh nhân? - Vị bác sĩ mặc áo trắng bước ra, lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy 2 người họ - Hai cậu là gì của bệnh nhân.
- Anh em thưa bác sĩ - XiuMin trả lời
- Hai cậu đi theo tôi.
Cậu không hiểu gì nhưng cũng cùng XiuMin đi theo vị bác sĩ ấy. Anh ấy bị làm sao ư? Tại sao lại phải gặp riêng. Cậu đang đi thì bất chợt vị bác sĩ đó dừng lại khiến cậu không kịp dừng mà đâm vào lưng anh ta. Cậu lùi lại phía sau một bước, lấy tay xoa xoa trán.
- Cậu không có mắt à - Anh ta nhíu mày nhìn cậu. Cậu im lặng, dù sao người ta cũng là bác sĩ, mà lại là bác sĩ của anh. Cậu cũng nên lịch sự một chút.
Hai người theo anh ta vào phòng.
- Tôi không cần biết các cậu nổi tiếng đến mức nào, công việc của các cậu quan trọng hơn hay tính mạng quan trọng hơn - Giọng điệu anh ta có vẻ khinh khỉnh, nụ cười nhếch môi mà người bác sĩ không nên có.
- Ý anh là sao, tôi không hiểu - Lúc cậu định đứng dậy thì XiuMin đã kéo cậu lại.
- Các cậu không biết cậu ta bị bệnh tim sao? Đây không phải là sốt bình thường. Nếu không muốn sống thì cứ để cậu ta làm việc bán mạng đi. Vốn dĩ chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là sẽ không có có chuyện gì lớn nhưng cậu ta lại lo nghĩ quá nhiều khiến ảnh hưởng đến thần kinh. Làm việc quá sức, cơ thể suy nhược trầm trọng - Anh ta vắt chân chữ ngũ, tay cầm cốc cafe. Vẫn là điệu cười nhếch môi ấy nhưng cậu nhìn anh ta chả vừ mắt chút nào. Có ai làm bác sĩ như anh ta không, cậu đứng dậy.
- Xin lỗi anh, chúng tôi tôn trọng anh vì anh là bác sĩ nhưng cũng mong anh tôn trọng lại chúng tôi. Không phải vì chúng tôi là người nổi tiếng hay gì cả mà chúng tôi cũng chỉ là người bình thường như các anh - Cậu đi ra khỏi phòng. XiuMin cũng đứng dậy đi theo cậu.
Anh ta vẫn ngồi đó, đặt cốc cafe xuống khẽ bật cười.
"Diệc Phàm, tôi đã hiểu tại sao cậu lại yêu cậu ta nhiều vậy? Nhưng nếu cậu không biết quý trọng bản thân, e rằng..."
Cậu trở về phòng bệnh của anh, cậu hốt hoảng khi giường trống không. Cậu mới chỉ theo bác sĩ sang phòng kia 30 phút.
Cạch.
Tiếng mở cửa. Cậu quay lại, là anh. Cậu bỗng như đứa trẻ, vội chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh giật mình, chỉ biết để cho cậu ôm, nước mắt rơi xuống thấm qua áo anh. Anh cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên.
- Em đã rất sợ, rất sợ anh xảy ra chuyện. May quá, anh không sao? - Cậu càng ôm anh chặt hơn như chỉ cần buông ra là anh sẽ hoàn toàn biến mất. Hơi ấm từ cơ thể anh khiến cậu biết rằng đây hoàn toàn không phải mơ. Anh đang đứng trước mặt cậu, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, nhưng. Tại sao? Anh giống như một bức tượng vô hồn, không một chút cảm xúc.
- Buông ra - Anh mấp máy môi nhưng đủ để cậu nghe thấy.
Vừa mở cửa bước vào thấy cảnh 2 người ôm nhau đến thân mật, XiuMin vội đóng cửa lại và đi ra ngoài. Anh khẽ cười, chuyến đi này cũng không phải là không có ích. Nhưng anh lại không ngờ trong phòng 2 con người kia không phải đang cảm thấy hạnh phúc. Cả 2 người đều đau khổ, chỉ có điều một người che dấu bằng lớp vỏ bọc lạnh lùng, còn người kia thì cố gắng hỏi rõ.
Trong phòng
Cậu sững sờ nhìn anh. Đôi bàn tay cũng bất giác buông ra khỏi áo anh, giọng như nghẹn lại
- Tại sao?
- Chả tại sao cả? Cậu là gì của tôi?
- Đúng - Cậu bật cười - Em chẳng là gì của anh.
Nhìn nụ cười của cậu, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt. Khó chịu đến ngạt thở.
- Cậu đi đi - Anh quay lưng bước đi
- Em muốn hỏi rõ một chuyện - Cậu kéo tay anh lại, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu trái tim anh nhưng cuối cùng cậu lại chẳng thấy gì ngoài sự thờ ơ và lạnh lùng của anh - Anh có từng thích em chưa?
- Chưa bao giờ - Anh dứt khoát - Giờ cậu buông tay tôi được chưa?
-Em sai rồi, thực sự sai rồi. Hóa ra thứ tình cảm này ngay từ đầu đã là sai lầm. Từ khi chúng ta biết nhau, em cứ nghĩ đó chỉ là chút tình cảm bình thường. Khi anh rời đi, em mới biết. Hóa ra không có anh, cuộc sống của em không hề hạnh phúc - Cậu vẫn không buông tay anh.
- Bây giờ mới biết mình sai, có phải quá muộn rồi không? - Anh rút tay ra khỏi bàn tay cậu toan bước đi nhưng một lần nữa cậu lại ôm lấy anh.
- Anh diễn tốt lắm Ngô Diệc Phàm - Đây là lần đầu tiên cậu gọi cả họ và tên anh - Em thua rồi, em chấp nhận buông tay.
- Quên tôi đi, BaekHyun cậu ấy tốt hơn tôi.
- Nếu có thể, không cần anh nói, em sẽ tự mình làm - Cậu buông tay, để anh bước đi. Cậu cứ đứng đó nhìn cánh của đóng lại. Cậu không hề khóc, chỉ là đau đến mức không cách nào diễn tả, đến nước mắt cũng không rơi được nữa. Thà rằng cậu cứ khóc một trận thỏa thích sau đó trở lại cuộc sống trước đây.
Vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, XiuMin có chút hoảng hốt. Lúc thấy Diệc Phàm bước ra khỏi phòng anh đã đuổi theo cậu ấy và nhận lại được một câu
- Vào đi, mang em ấy về Hàn Quốc đi.
Anh thật không hiểu, tại sao cậu ta lại thay đổi nhanh đến vậy. Con người vốn khó hiểu như vậy sao?
- ChanYeol - Anh gọi - Em không sao chứ?
- Chúng ta về Hàn Quốc thôi hyung - Cậu đứng dậy, gương mặt trắng bệch, môi tái nhợt. Cậu lúc này giống như. Quả thực giống lúc cậu tưởng cậu ấy đã chết, giống một cái xác không hồn. Cậu cứ thế bước đi. XiuMin vẫn đứng đó. Có phải anh đã sai rồi không? Anh không nên khuyên cậu đi gặp cậu ta, không nên tiếp hi vọng cho cậu ấy rồi để cậu ta đập nát hi vọng ấy. Nếu như không có chuyến đi này liệu cậu ấy có thể vẫn vui vẻ, vẫn là happy virut của nhóm không? Anh thực sự phân vân, nhưng đã sai rồi thì không quay lại được. Cậu ta thay đổi nhưng tuyệt đối không thể làm cậu ấy tổn thương như vậy? Chắc chắn có nguyên nhân gì đó, ánh mắt cậu ta lạnh lùng như vậy nhưng trong đó vẫn có chút đau đớn. Anh đuổi theo cậu.
- ChanYeol - Cậu ngước lên nhìn anh - Anh xin lỗi.
- Hyung không sai. Trước giờ đều là em ảo tưởng, anh ấy không hề thích em. Thậm chí anh ấy cho rằng tất cả là trách nhiệm, với ai anh ấy cũng đối xử như thế. Anh ấy nói em chẳng là gì của anh ấy.
- Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên khuyên em đi gặp cậu ta..
- Không - Cậu ngắt lời anh - Hyung, anh không sai gì cả, nếu như bản thân em không muốn thì anh có khuyên em cũng vô ích.
- Nhưng..
- Em không sao. Cũng không phải không có ý nghĩa, em có thể buông tay nếu việc đó làm anh ấy hạnh phúc - Cậu nhìn lên bầu trời - Chúng ta về đi hyung, trời hôm nay đẹp quá.
- Ừ - XiuMin hơi ngạc nhiên vì thái độ của cậu. Cậu ấy thực sự không đau lòng chút nào ư? Chắc chắn cậu trả lời là có, nhưng nó đã đến mức bất cứ thứ gì cũng không thể diễn tả được nữa. Tình yêu đối với cậu ấy là một thứ tình cảm cố chấp. Dù biết đối phương không hề có chút tình cảm nào với mình nhưng muốn quên là điều không thể.
Sau hôm đó cậu như trở thành một người hoàn toàn khác, cười nhiều hơn nói nhiều hơn làm việc càng nhiều hơn nữa. XiuMin biết sự thay đổi đó tất cả đều là vì cậu ta. Anh còn có thể làm gì đây. Tất cả chỉ là cái vỏ bọc mà lại là cái vỏ bọc rất hoàn hảo..
- Hyung - Chen kéo anh ra khỏi đám ồn ào kia.
- Chuyện gì vậy?
- ChanYeol. Cậu ấy...
- Không có chuyện gì đâu. Sắp đến chúng ta diễn rồi, đã chuẩn bị tốt chưa? - Anh gài lại mic cho cậu.
- Mọi thứ đều tốt hyung.
- Ừ.
Chen cúi đầu, cậu đang nghĩ về XiuMin. Cậu không biết đến bao giờ vị trí của cậu mới có thể bằng với ChanYeol. Cậu thực sự ghen tỵ với cậu ấy. Với cậu chỉ cần XiuMin hyung quan tâm cậu dù chỉ là cử chỉ nhỏ nhất cũng khiến cậu vui lắm rồi huống hồ hai người họ suôt ngày dính lấy nhau. Thực ra cậu cũng muốn hỏi rõ rằng tại sao anh lại đối tốt với cậu? Nhưng lại sợ anh trả lời rằng anh chỉ coi cậu như em trai, và anh trai quan tâm em trai là chuyện đương nhiên. Vì vậy cậu không giám hỏi.
12h đêm
- Có muốn đi ăn gì không? - XiuMin vỗ vai cậu.
- Em muốn về kí túc xá - Cậu trả lời.
Lần này, anh cứ mải mê đứng nhìn bóng cậu khuất dần, cũng không hề biết phía sau cũng đang có người đứng nhìn anh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip