Chương 15
Mọi chuyện được làm rõ.
Ngô Diệc Phàm.
Tôi đã biết trước thân phận của em ấy, chỉ là chưa kịp nói cũng chưa có cơ hội nói. Tôi cũng không ngờ họ lại nhanh đến vậy, càng không ngờ người cứu tôi hôm đó là cô gái ấy. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở New York. Trước giờ tôi vốn không bận tâm đến chuyện của người khác nhưng rồi chính tôi cũng không hiểu bị cô gái này thu hút từ lúc nào? Tối hôm đó, tôi lái xe trở về khách sạn, lúc đó tôi không hiểu sao một người luôn rõ phương hướng như tôi lại lạc đường mà lại còn lạc vào ngõ hẻm.
"Nơi này chắc hẳn không nên ở lâu" Tôi đang định lùi xe lại thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Sau đó là tiếng một người con gái vọng ra, có vẻ như là một đám côn đồ, tôi lại chẳng nghe rõ họ nói gì. Tôi tặc lưỡi
"Dù sao cũng không phải chuyện của mình." Nhưng lí trí lại chẳng nghe lời, tôi vẫn bước xuống xe tiến lại gần phía phát ra tiếng động lúc nãy. Tôi không thể tin vào mắt mình, một cô gái đang bị treo lơ lửng trên cây, gương mặt dính máu nhưng ánh mắt tuyệt đối không có chút sợ hãi.
- Nói mau, hắn đang ở đâu?
Cô ta khẽ nhếch môi
- Muốn ta nói. Đừng có mơ.
Tôi vốn chỉ muốn xem chuyện gì chứ không hề có ý xen vào nhưng lỡ bị phát hiện rồi thì phải làm sao? Đương nhiên với người khác thì sẽ chọn cách chạy trốn nhưng tôi không phải người như thế. Nếu đã xen vào rồi thì sẽ vào tới cùng. Tôi rút con dao trong túi phi đến cắt đứt sợi dây đang treo cô gái kia. Quả thật không uổng công lúc trước ngày nào cũng tập phi tiêu cùng BaekHyun, giờ đã có chỗ dùng rồi. Tôi còn tưởng cô ta cảm kích tôi ai ngờ cô ta lại trừng mắt nhìn tôi
- Anh khhông thể dùng cách khác được à? Có biết là rơi từ độ cao ấy xuống nếu là người thường thì đã chết rồi không?
Rõ ràng tôi là người cứu cô ta mà giờ lại cảm thấy giống như mình là người có lỗi. Lúc này đám người kia mới quay lại nhìn tôi. Ừ nhìn đi, hôm nay anh cho nhìn miễn phí đấy nhưng mà kiểu nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh thế kia thì không được rồi nha.
- Mấy người không thấy xấu hổ à?
- Hắn là ai? - Một đám nhìn nhau hỏi.
- Đừng nói hắn là người yêu cô ta nhé
- Câm miệng - Tôi vẫn luôn nghĩ những cô gái ở trong hoàn cảnh này sẽ chạy ra sau lưng người cứu mình và tỏ ra sợ hại nhưng cô ta lại ngược lại. Vẻ ngang ngược hiện rõ trên gương mặt. Cô ta hất mặt - Bây giờ có còn muốn biết tung tích của anh trai ta không?
Cả đám nhìn nhau, lùi lại. Giống như gặp phải một ác quỷ. Đúng, là ác quỷ. Vẻ mặt này... Đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt sống đám người kia.
- Tao đã muốn tha cho chúng mày nhưng lại dám làm tao chảy máu. Cơ thể của tao ngoài hai người đó ra thì thứ dơ bẩn như chúng mày lại dám chạm vào.
Hoảng sợ, cả đám đều hoảng sợ, tôi sợ nếu mình cứ còn đứng khoanh tay nhìn thì cô ta sẽ giết cả đám này mất. Tôi kéo cô ta lại, có vẻ cô ta sửng sốt lắm. Tôi cố giữ lại cô ta và quát lên
- Còn không chạy mấy người muốn bị cô ta giết à?
Khi chúng đã chạy hết tôi mới yên tâm thả cô ta ra. Tôi nhận ra toàn thân mình đầy máu nhưng không phải máu của tôi mà là máu của cô ta. Cô ta đẩy tôi ra
- Ai cho phép anh thả bọn chúng đi.
- Cô muốn giết hết bọn chúng. Cô còn muốn bị phát hiện sao? Tôi là ân nhân cứu mạng cô đấy. Là ân nhân đấy, đã không cảm ơn thì thôi. Cô là loại gì vậy? - Tôi càu nhàu mà không biết cô ta đã bỏ đi trước. Đi được một đoạn cô ta mới quay lại.
- Này anh. Đi xe chứ, đưa tôi về đi.
Tôi giống như người bị thôi miên hoặc ánh mắt của cô ta quá giống em ấy. Tôi bỗng sinh cảm giác muốn bảo vệ cô gái này giống như tôi luôn muốn bảo vệ em ấy.
"Park ChanYeol, đến bao giờ tôi mới có thể hoàn toàn từ bỏ em đây."
Tôi đưa cô ta về khách sạn. Hóa ra cô ta cũng ở đây à. Tôi định gọi cô ta dậy nhưng nhìn cô ta ngủ lại có chút không nỡ nên đành bế cô ta vào. Vừa vào đến sảnh thì một đám người áo đen chạy ra..
- Princess (Tiểu thư)
- Quiet. She is sleeping (Yên lặng. Cô ấy đang ngủ)
Một người đàn ông bước đến, nhìn tôi một lượt sau đó cúi đầu nói với tôi.
- Princess's room in the 16th floor room 1612. This is the room key (Phòng của công chúa ở tầng 16 phòng 1612. Đây là chìa khóa phòng)
- Ok. Bring me a basin of warm water and a first aid kit (mang cho tôi một chậu nước ấm và hộp cứu thương)
- Yes (Vâng)
Tôi bế cô ta lên phòng. Cô gái này, rút cuộc thân thế ra sao mà lại khiến chúng sợ hãi đến vậy. Nếu tôi không nhầm thì cô ta mang một nửa dòng máu của "wolf". Tôi hi vọng là suy đoán của mình sai, nếu không thì cô ta sẽ nguy hiểm. Tôi đặt cô ta xuống giường, tìm một chiếc khăn bông lau hết vết máu trên mặt cô ấy. Quả thực tôi đã giật mình, gương mặt này có đến 8 phần giống em ấy.
- Anh. Đừng... Anh.... - Cô ta đang mơ thấy ai đó sao? Tôi cố gắng nghe xem người cô ta gọi tên là ai nhưng lại không nghe được gì cả. Nhưng lúc tôi định rời đi thì cô ta kéo tay tôi lại và thốt gọi tên ChanYeol.
Tôi rất thắc mắc, tại sao cô gái này lại biết ChanYeol mà còn lại gọi em ấy là "anh", bởi vì tôi chỉ biết rằng ChanYeol có một người chị gái chứ không hề có em gái. Vậy là tôi đã điều tra, kết quả cũng thật bất ngờ. Hóa ra ChanYeol lại là người kế thừa của vương quốc A. Mẹ em ấy vốn là công chúa của nước A, nhưng vì tranh giành quyền lực và chạy trốn nên cả nhà để thất lạc đứa con út, cũng chính là cô gái tôi đã đưa về đó. Hóa ra cô ta là công chúa còn ChanYeol lại là hoàng tử duy nhất của vương quốc A. Sự thật này cũng thật trớ trêu, tôi không biết nếu như em ấy biết thì sẽ vui hay buồn. Tôi cũng luôn biết em ấy không ham mê quyền lực, em ấy chỉ muốn làm một người bình thường, làm một ca sĩ.
Sau đó một thời gian tôi trở về nước, cô ta cũng nhất quyết đi theo. Nói cái gì mà nhất định phải báo đáp ơn khiến tôi lạnh sống lưng. Nhưng khi đến Thượng Hải cô ta lại không bám theo tôi nữa. Trong hai tháng đó, cô ta như biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi cũng dần quên đi sự tồn tại của cô ta. Nếu như không có sự việc lần này, có lẽ tôi cũng sẽ không định nói chuyện này ra. Tôi sợ nó sẽ thành gánh nặng của em ấy, hiện tại em ấy đang sống rất tốt đang thực hiện ước mơ của mình, cái danh hoàng tử hay người thừa kế sẽ trở thành gánh nặng của em ấy. Nhưng chuyện đã đến nước này có dấu cũng không được nữa.
Tôi đến tìm em ấy. Có lẽ Chan Yeol cũng đã đoán được tôi sẽ đến nên có vẻ bình thản lắm.
- Anh vào đi.
Tôi vào nhà, cảm giác giống như trước đây, chỉ có hai chúng tôi. Tôi vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu thì ChanYeol đã lên tiếng.
- Anh biết từ khi nào?
- Cách đây khoảng 2 tháng lúc ở Mỹ.
- Tại sao lại không nói.
- Chưa có cơ hội - Tôi trả lời rất thật. Mặc dù không muốn nói ra nhưng với ChanYeol, tôi không muốn dấu bất cứ điều gì liên quan đến em ấy và thực là sau khi về nước tôi lại càng bận hơn cũng dần quên đi chuyện đó.
ChanYeol trầm tư một lúc sau đó gọi điện cho ai đó, tôi đoán là mẹ em ấy. Mọi chuyện sẽ được làm rõ nếu hỏi mẹ ChanYeol thôi. Tôi không cần phải cảm thấy có lỗi với em ấy. Tôi đứng dậy định đi về thì ChanYeol kéo tay tôi lại, theo phản xạ tự nhiên tôi rụt tay lại nhưng ChanYeol đã kịp bắt lấy tay tôi. Tôi không biết bản thân mình làm sao, rõ ràng rất quan tâm nhưng lạ giả vờ như không thấy, cứ bỏ mặc em ấy. Tôi không biết đến khi nào mới có thể dũng cảm đối mặt với em nhưng chưa bao giờ tôi hối hận khi lựa chọn rời xa. ChanYeol không còn là đứa trẻ, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Vui có, buồn có, đau lòng có, hạnh phúc cũng có không ai có thể trốn chạy mãi được. Tôi biết rất nhiều chuyện không thể dấu mãi nhưng vẫn là dấu được ngày nào hay ngày ấy. Tôi đã dứt khoát như vậy thì không được phép rung động. Tôi gạt tay em ra, cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tôi làm hành động này. Mỗi lần đều không nỡ, đúng tôi ích kỉ nên tôi chọn cách rời xa. Tôi bước nhanh ra khỏi phòng, tôi cũng không biết rằng em vẫn đứng nhìn tôi từ cửa sổ. Tôi cũng không cảm nhận được lúc đó em đã đau đến mức nào.
Một tuần sau.
Bệnh viện.
- Cô gái kia sao rồi? - Tôi bước vào phòng của Hàn. Nhìn vẻ mệt mỏi của cậu ấy hiện rõ trên gương mặt, tôi cũng không hỏi nhiều nữa mà bước đến chỗ tủ lạnh lấy một lon cafe đưa cho cậu- Uống đi.
- Cậu biết rồi sao? - Hàn hỏi tôi.
- Có lẽ đây là số mệnh. Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì? - Tôi bật cười. Cơ thể tôi, đương nhiên tôi là người rõ hơn ai hết.
- Cậu muốn chết à?
- Phụ thuộc vào số mệnh.
- Nếu cậu nghĩ vậy thì cô gái kia tôi cũng sẽ mặc kệ, tôi phải đi ngủ bù cái đã.
- Không được. Này.... - Tôi chưa kịp nói xong thì cậu ta đã đi vào phòng nghỉ bên trong, tôi chỉ nói là phụ thuộc vào số mệnh chứ đâu có nói là tôi sẽ chết. Nhưng nếu cậu ta đã chịu nghỉ ngơi thì chắc chắn đã tìm được cách. Tôi vẫn luôn tin sẽ có điều kì diệu xảy ra cho dù điều đó không ứng nhiệm vào tôi mà vào cô gái đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy cũng chính là người đã cứu tôi. Tôi đứng dựa người vào tường nhìn ra cửa sổ, thời tiết hôm nay không tệ, có lẽ sẽ là lúc bắt đầu một việc gì đó may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip