Chương 17 : Hàn
[Hàn] Điều gì quan trọng
Trong khoảng thời gian tìm hiểu về căn bệnh lạ này, tôi đã phát hiện ra rất nhiều thứ, cũng biết rất nhiều bí mật. Tôi yêu Diệc Phàm, nhưng với tư cách một người bạn thân tôi không được phép nói ra điều đó. Tôi sợ, sợ chúng tôi sẽ không thể làm bạn với nhau được nữa. Nhưng không sao, tôi đã tìm ra cách cứu cậu ấy và cô gái tên Erry kia. Nếu như không cứu cô gái đó, tôi sợ cậu ấy cả đời này sẽ sống trong đau khổ dằn vặt thận chí là sống không bằng chết, bởi vì cô là em gái của người cậu yêu thương - Park ChanYeol.
Lần đầu gặp cậu ta, ấn tượng của tôi chẳng mấy tốt đẹp, nhưng tôi lại khẳng định cậu ta đáng được trân trọng và yêu thương. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn luôn nghĩ tại sao Diệc Phàm yêu cậu ta nhiều đến vậy nhưng lại cố đẩy cậu ta ra xa. Con người đúng là một kiểu ích kỉ, nhưng có người ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân còn Phàm cậu ấy chỉ ích kỉ nhưng lại ích kỉ vì chỉ muốn người khác không cần lo lắng hay quan tâm đến mình mà thôi. Mọi việc đều bắt đầu từ cậu ta mà ra, có lẽ còn có lí do nào khác nhưng chính tôi cũng sợ phải biết cái lí do đấy nên tôi dừng lại. Biết quá nhiều thì sẽ tổn thương nhiều. Và chuyện Diệc Phàm yêu ChanYeol nhiều như thế nào thì chắc hẳn cậu ta vẫn chưa biết. Tôi cũng sẽ không nói ra. Tôi chợt phát hiện ra mỗi người đều có một thứ quan trọng mà mình không muốn đánh mất nhưng cuối cùng vẫn là phải buông tay để có thể chúc phúc cho người đó.
Tôi đứng ngoài ban công, thời tiết hôm nay đã ấm lên chút ít nhưng gió vẫn khá to và lạnh. Khi nghe thấy tiếng bước chân tôi quay lại. Cậu ấy lại không nghe lời tôi nữa rồi, tôi cũng đành chỉ biết thở dài.
- Cậu lại không nghe lời tôi. Sao lại ra đây? - Tôi giả bộ tức giận.
- Đừng cố làm điệu bộ đó với tôi, cậu diễn kém quá. Muốn hóng chút không khí ngoài trời thôi. - Cậu ấy lúc nào cũng hiểu tôi thế đấy.
- Cậu nói xem tôi nên làm gì đây?
- Hử?
- Tôi đang nghĩ xem có nên dùng khóa hay xích nhốt cậu trong phòng không?
- Cậu dám?
- Đương nhiên là tôi dám rồi. - Tôi đang thực sự rất nghiêm túc nên cậu ấy cũng không nói gì nữa
- Cậu thấy tốt thì cứ làm vậy đi, à cậu nên đưa cả Erry tới đây.
- Được chuyện này tôi sẽ nhờ Danel, bây giờ thì cậu cút vào phòng đi cho anh đây suy nghĩ - Tôi đẩy cậu ấy vào trong nhà rồi chốt cửa ban công lại.
Tôi rút điện thoại gọi cho Danel
- Alo, tôi là Hàn. Cậu có thể đưa Erry đến đây không?
- Được. Khoảng 30 phút nữa chúng tôi sẽ đến.
- Ok, bye.
- Bye.
Tôi chống tay lên lan can,châm một điếu thuốc. Chuyện này thực phức tạp hơn tôi nghĩ, nhưng dù sao tôi cũng đã nghĩ ra cách, nếu như để 2 người họ gần nhau sẽ tốt hơn. Thực ra vẫn có cách giải quyết tốt hơn nữa nhưng với tính cách của Erry tôi nghĩ chắc chắn sẽ không chịu vì cô ấy đã mặc định cậu ấy là người đàn ông của anh trai mình. Tôi cũng thấy rất lạ, tại sao cô ấy lại cố gán ghép cho anh trai mình và cậu ấy thay vì tìm một người phụ nữ tốt cho anh trai. Có lẽ trước khi biết cậu ta là anh trai mình thì cô đã biết chuyện tình cảm giữa hai người họ. Lúc đầu tôi cũng chỉ nghĩ đó là tin đồi, những cô gái fan cuồng thường gán ghép họ thành cặp giống như Lộc Hàm và cái cậu tên Oh Sehun gì đó. Lúc đầu tôi vốn không hề để tâm, sau khi cậu ấy về nước chúng vẫn vui vẻ bên cạnh nhau, giống như anh em. Tính cách của cậu ấy có lẽ ai cũng biết, chuyện gì cũng dấu trong lòng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng nói "không sao, tôi ổn". Có đôi lúc tôi cũng thấy bất lực với con người này nhưng rất ít ai biết đó cũng chỉ là cái vẻ ngoài, là cái vỏ bọc hoàn hảo của cậu ấy mà thôi. Cậu ấy là người sống rất tình cảm, luôn đặt người khác quan trọng hơn bản thân.
Những thứ mà cậu ấy cho rằng quan trọng thì tuyệt đối sẽ không nói cũng không khoe ra. Giống như một kiểu ích kỉ chỉ muốn giữ riêng cho mình nhưng thực ra chỉ là muốn bảo vệ nó mà thôi. Tôi vội dập tắt điếu thuốc khi tiếng chuông cửa vang lên. Tôi ra mở cửa.
- Cậu muộn 5 phút đấy Danel.
- Kẹt xe quá, muộn 5 phút là đã ít lắm rồi đấy - Cậu ta vỗ vai tôi.
- Diệc Phàm đâu? - Erry nãy giờ im lặng nhìn chúng tôi bỗng lên tiếng.
- Trong phòng đấy.
- Hẳn là anh đã tìm ra cách. - Cô ấy nhìn tôi tuy là hỏi nhưng ánh mắt này chắc chắn cô ấy đã có câu trả lời rồi.
- Ừ. - Tôi cười - Nhưng tôi vẫn cần thời gian.
- Chỉ cần anh ấy sống, tôi không quan trọng.
- Cô nói cái gì vậy? - Diệc Phàm từ trong phòng bước ra, áo sơ mi trắng càng tôn lên gương mặt không chút tỳ vết. Tôi đã mất vài giây để bình tĩnh lại.
- Anh không thể chết.
- Cô nghĩ tôi có thể sống một mình sao? Đúng là cô chẳng có quan hệ gì với tôi cả, cô muốn chết tôi không quản nổi. Chuyện của tôi có quyền gì mà xen vào, nếu muốn chết thì cô có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Tôi chẳng ngờ cậu ấy lại nói ra những lời ấy, nếu là người khác thì sẽ thấy tổn thương lắm. Nhưng, cô gái kia lại mỉm cười giống như đó là chuyện cô đã biết từ lâu. Tôi thực rất ngạc nhiên, cô gái này rút cuộc có thể thấu hiểu bao nhiêu mới có thể bình thản đến như thế. Vẻ mặt của cô ta khiến tôi có cảm giác chán ghét. Tại sao nhỉ? Là vì cô ấy hiểu rõ Phàm hơn tôi hay vì lí do nào khác thì bây giờ tôi không quan tâm nữa.
- Cậu định đi đâu? - Tôi kéo lại khi cậu ấy bước ra phía cửa.
- Đến gặp quản lí, tôi sẽ về trước 6h tối. Không cần chờ, ăn tối trước đi.
Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ đi vào phòng, mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt dần lên nếu như không ai phá hỏng mọi thứ tôi đang cố gắng. Dù sao thì vẫn phải đề phòng bất trắc vậy nên tôi cũng đã chuẩn bị hết rồi. Tôi lấy ống tiêm, tự tiêm cho mình loại dung dịch mà đã nghiên cứu ra vài tuần trước. Danel bước vào, cậu ta đứng khoanh tay nhìn tôi
- Anh lấy chính mình ra làm thí nghiệm đấy à?
- Cậu không có ý ngăn cản à? - Tôi bật cười, cậu ta lúc nào cũng thế. Chả bao giờ xuất hiện đúng lúc.
- Tôi ngăn thì anh cũng có đâu làm theo đâu. Con người anh ấy mà ,giống hệt Ery, luôn tự làm theo ý mình, chả bao giờ để tâm đến lời nói của người khác. - Cậu ta đưa cho tôi cốc nước sau đó ngồi xuống ghế. - Dung dịch này có thể uống được, nhưng tiêm vào máu sẽ có tác dụng nhanh hơn?
- Cậu đã biết à còn hỏi à?
- Để chắc chắn thôi.
Tôi lấy trong tủ ra một hộp đựng rất nhiều ống dung dịch đã được điều chế từ trước đưa cho Danel.
- Mỗi ngày 1 ống, tốt nhất nên tiêm trực tiếp cho cô ấy.
- Được rồi, cảm ơn anh. Vì tất cả.
Tôi nói muốn ở một mình nên Danel ra ngoài, tôi ngồi sụp xuống, chống tay xuống sàn, tôi không biết cơ thể mình còn có thể chịu được bao lâu nữa, tôi đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, cũng đến lúc phải rời đi. Tôi không biết phải lấy lý do gì để nói với cậu ấy, có lẽ với trực giác của Diệc Phàm chắc chắn cậu ấy sẽ sớm phát hiện ra thôi. Cách tốt nhất vẫn là không nên nói gì cả. Mọi thứ khi ổn định lại tôi sẽ rời khỏi đây, đến một nơi thật nóng hoặc thật lạnh.
Một tháng sau.
Sân bay.
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi, nhưng chuyện này tuyệt đối không được nói cho Diệc Phàm biết - tôi quay lại nhìn Danel, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhờ một người không hề thân quen với mình giúp đỡ.
- Không cần khách khí, cậu dù sao cũng là ân nhân của chúng tôi, chút chuyện này có đáng gì - Danel vỗ vai tôi.
Tôi quay đi cố gắng để không cho cậu ta phát hiện ra cơ thể mình đang run lên, cơ thể giống như đang dần bị mất trọng lực, tôi bước thật nhanh cho đến khi mình đã ngồi trên máy bay mới an tâm. Vốn dĩ yêu là một loại cố chấp cho dù đau đớn nhưng vẫn muốn giữ lại cũng không muốn quên đối phương, cũng là một loại chấp niệm mà con người mãi mãi chẳng thể nào bỏ được, cho dù bản thân có chết cũng chỉ muốn người đó hạnh phúc.
"Ngô Diệc Phàm, tạm biệt" Máy bay cất cánh, tôi vươn tay ra như muốn chạm vào bầu trời kia nhưng lại không thể. Cuối cùng tôi vẫn không biết lựa chọn của tôi lại càng khiến hai người họ khó xử càng đẩy hai người ra xa cho dù đó không hề là mong muốn của tôi nhưng ngoài bản thân ra không có sự hi sinh nào tốt hơn thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip