Chương 19 : Theo đuổi

3 năm sau

Thành phố Tokyo, Nhật Bản.

- Ngô Diệc Phàm - Anh quay lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Giọng nói này thực không thể nhầm lẫn với ai được. Suốt 3 năm qua không ngày nào là Ayaka không quấn lấy anh. Cô giống như âm hồn không tan vậy.

- Có chuyện gì - Anh lùi lại giữ khoảng cách với Ayaka  một chút, anh cũng đã nói với cô rất nhiều lần là anh đã có người yêu thậm chí đưa cả nhẫn ra vậy mà cô vẫn không tin. Một mực đòi anh dẫn người yêu đến trước mặt nếu không cô sẽ không từ bỏ. Anh cảm thấy thật phiền phức nhưng vẫn không thể hiện lên mặt mà bỏ đi, Âyka vẫn lẽo đẽo theo sau. Anh phát bực, thấy bóng người phía trước rất giống ai đó, anh chạy theo kéo người đó quay lại trước mặt cô kia.

- Đây là người yêu tôi - Anh còn chẳng nhìn mặt xem người anh đang nhận là người yêu mình là ai, vì anh đang muốn nhanh chóng đuổi cô đi.

- Bằng chứng đâu? - Ayaka vẫn không chịu từ bỏ.

- Nhẫn đôi -  Anh cầm tay người kia đưa lên, lúc này anh mới giật mình. Chiếc nhẫn người kia đang đeo thật giống chiếc mà anh đeo trên tay. Giống như, giống như nó là một đôi vậy. 

Ayaka xịu mặt, anh thầm cảm ơn người này, cuối cùng thì cô cũng chịu từ bỏ. Anh quay lại nhìn người bên cạnh, chiếc mũ che gần hết nửa khuôn mặt. Có lẽ người này không muốn ai thấy mặt. Nhận ra vẫn còn cầm tay người ta,anh vội buông ra.

- Cảm ơn đã giúp tôi - Anh toan bước đi thì bị người kia kéo lại.

- Cảm ơn thế thôi sao, tôi đã giúp anh việc lớn vậy mà? 

Anh sững người, giọng nói này là của Park ChanYeol. Cậu bỏ mũ xuống nhìn thẳng vào gương mặt anh. Giống như một giấc mơ, cậu bật cười không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này. 

- Thế nào? Không định cảm ơn tôi sao? - Cậu tinh nghịch vuốt má anh. Bỗng chợt anh ôm chầm lấy cậu. 

- Park ChanYeol. Tôi nhớ em.

- Anh nói gì cơ - Chưa kịp nói xong thì anh đã buông cậu ra sau đó bỏ đi. Cậu vội đuổi theo. - Này. Ngô Diệc Phàm, tôi nói anh có nghe thấy gì không đấy. Này - Cậu quát lên - Thôi khỏi đi coi như tôi giúp một người qua đường. Tạm biệt anh - Cậu quay người đi về hướng ngược lại. 

Trong 3 năm cậu đã học được cách buông tình cảm cố chấp kia lại. Nếu như đã giữ không được thì buông để bắt đầu lại. Cậu sẽ lại theo đuổi anh, đến khi anh gần đầu đồng ý làm bạn trai cậu thì thôi, hà hà. Cậu cười sau đó đội mũ lên trở về nhà, 3 năm trước cậu đã chọn rút lui, không làm ca sĩ thần tượng gì gì đó nữa mà đi học một khóa về máy tính, trở thành 1 hacker chuyên nghiệp không địch thủ. Mọi thông tin về anh, cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cậu cũng đã lên kế hoạch thật tỉ mỉ gặp lại anh như thế nào? Làm những gì, vậy mà, haiz mọi kế hoạch đều tan thành mây khói. Cậu vò đầu khiến mái tóc đang vào nếp rối tung lên.

Đi được một đoạn, không thấy tiếng người lèo nhèo bên tai nữa anh bất chợt thấy lạ, quay lại thì cậu đã biến mất. Không phải là anh không để ý đến cậu mà anh đang suy nghĩ xem nên mời cậu ăn món gì. Đồ ăn ở Nhật đều rất ngon và hợp khẩu vị anh nhưng lại sợ cậu không ăn được. Khi nghĩ xong thì cậu cũng biến mất luôn. Ngồi trong quán cafe quen thuộc, anh lôi máy tính ra. Những thao tác thuần thục, anh đang làm gì ư? Thì đang làm một việc rất không phải là style của anh. Lấy thông tin trong máy tính của Park ChanYeol.  

" Hệ thống bảo mật quá chặt, quý khách không thể truy cập được"

- Park ChanYeol, em giỏi lắm - Anh nhấp một ngụm trà.  

Anh khẽ cười, vốn anh không nghĩ rằng cậu ấy lại từ bỏ ước mơ để học một ngành chẳng hề liên quan đến công việc trước đây. Con người vẫn luôn như thế, không phải anh không nhớ hay không muốn gặp cậu mà vì với tính cách của anh nếu chủ động cũng sẽ khiến cậu tức chết mà thôi. Ba năm, khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn. Cái bóng của quá khứ, những nỗi đau, ám ảnh, dằn vặt làm sao có thể quên nhưng anh vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại. Anh vẫn chờ, chờ ngày cậu chủ động theo đuổi anh. Sau khi biết cậu học máy tính anh cũng đã theo học và trình độ của hai người bây giờ nếu hợp lại có thể phá hệ thống an ninh bảo mật của bất cứ quốc gia nào? Đáng tiếc anh học chỉ vì muốn đột nhập và biết thông tin của cậu. Thực ra anh cũng muốn biết trong khi anh học chỉ mất hai tháng thì cậu lại mất nửa năm. Với trình độ IQ của cậu có thể học nhanh hơn cả anh.

Máy tính báo có tin nhắn.

"Anh là ai?" Tin nhắn từ Park ChanYeol. Cậu vẫn biết có người luôn theo dõi hành tung của mình nhưng không ngờ lại dám đột nhập máy tính của cậu. Hình như người này cũng là hacker có thể phá bảo mật ngoài của máy tính cậu, cậu cũng cảm thấy tò mò nên đã dò theo địc chỉ IP để tìm hiểu ai ngờ nó lại dẫn đền 1 webchat. 

Thấy cá đã cắn cậu anh thong thả gõ từng chữ 

" Cậu là ai?" 

Bên kia Park ChanYeol đang uống nước, thấy câu trả lời hiện trên màn hình nước trong miệng phun hết lên màn hình. Vội vàng lấy khăn lau, giống như đang lau bảo bối.

- Chết tiệt. Ướt hết màn hình rồi. 

Máy tính đối với cậu gần như là vật quan trọng nhất và cũng gần như là vật bất li thân với cậu, không chỉ lưu trữ thông tin mà cậu chỉ làm việc hiệu quả nhất khi sử dụng máy tính của mình. 

" Sao lại đột nhập máy tính của tôi? " Cậu vẫn bình tĩnh trả lời. Đảm bảo nếu là người khác thì cậu đã cho hắn biết tay rồi nhưng linh cảm của cậu cho biết người này cũng không phải dạng tầm thường. Và linh cảm của cậu luôn đúng.

" Lấy thông tin" 

"Hả?"

Park ChanYeol bật cười. Người này cũng thành thật quá đi nhưng mà hắn muốn lấy thông tin gì mới được chứ.

" Thông tin về cậu"

" Anh biết tôi" 

" Không biết"

" Vậy sao lại muốn lấy thông tin của tôi"

" Thích"

" Đồ tâm thần"

Cứ một người hỏi một người trả lời khiến cậu phát bực,đến lúc không chịu được nữa ậu tức giận gập máy tính lại, thầm rủa xả trong bụng. Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở máy tính lên. Cậu đã quyết định rồi, cậu phải biết được hắn là ai? Dám đùa giỡn với cậu, nhất định cậu sẽ không tha cho hắn. Thao tách nhanh gọn, hệ thống báo đột nhập thành công, cậu bật cười.

- Hacker gì chứ, hóa ra cũng chỉ có thế.

Cậu mở hòm thư điện tử, mọi thông tin đều gửi một bản sao vào đó, muốn lấy thư gốc trong máy tính rất phiền phức thế nên lực chọn nhanh nhất là thư điện tử.

" Thông tin máy chủ Wu Yi Fan. Sinh ngày 06/11/1990."

Cậu dụi mắt nhìn lại lần nữa, khi xác nhận mình không nhìn nhầm cậu mới tin đây là sự thật. Nếu là anh thì cậu đã biết vì sao cậu lại đột nhập dễ vậy. Anh cố tình. Mở webchat thì thấy tin nhắn từ một địa chỉ lạ

" Park ChanYeol"

Cậu giả vờ như không biết, nhắn lại một câu tỉnh bơ. Nếu như đã muốn vờn cậu thì cậu sẽ chiều theo ý anh thôi.

" Anh là ai?"

Ở bên kia Ngô Diệc Phàm đang chơi game thấy cậu trả lời thì không khỏi phấn khích nhưng vẫn phải kìm chế lại.

" Phác Xán Liệt. Cậu lại dám đột nhập máy tính tôi"

" Ồ" Lần đầu tiên anh gọi tên cậu như vậy khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

" Biết được những gì rồi?" Anh cười, lại còn dám giả vờ giả vịt với anh

" Cũng không nhiều lắm, một vài thông tin thôi"

"Ừ"

Cuộc nói chuyện của cậu và anh luôn kì cục vậy luôn khiến đối phương phát bực nhưng mà họ là người trong cuộc đâu có nhận ra điều đó. Khi biết được đối phương là Ngô Diệc Phàm, Park ChanYeol tự nhủ "Ngô Diệc Phàm, nếu em không bắn được anh em sẽ là con heo". Cậu bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi anh và việc đầu tiên cậu làm là gọi điện cho Sehun. 

- Hyung.

- Sehun, anh có chuyện muốn hỏi.

- Chuyện của anh với anh Diệc Phàm đúng không? Anh tự giải quyết đi, chuyện của em còn chưa xong sao em giúp anh được - Nói xong Sehun dập máy khiến cậu nghẹn lời. Sao cậu lại tự dưng điên khùng đi gọi cho thằng nhóc này chứ. 

"Thôi kệ, cứ làm theo cách của mình đi".

Sau khi ăn tối xong, vì không có việc gì làm cậu lại mò lên webchat thấy nick anh vẫn sáng cậu gửi tin nhắn cho anh.

"Người lạ mặt, tôi giúp anh mà anh không định cảm ơn tôi à?"

" Cậu muốn gì"

" Trở thành người của tôi đi"

" Không được"

" Tại sao?" 

" Tôi không thích" 

Cậu phớt lờ anh, không trả lời lại mà đi ngủ. Anh giỏi lắm, cậu đã chủ động mở lời mà giám từ chối. 

Ngô Diệc Phàm sau khi gửi tin nhắn kia đi, thấy cậu không trả lời thì lái xe đến chỗ cậu ở, anh đứng ở dưới nhìn lên. Phòng cậu đã tắt đèn, chắc đã đi ngủ.  Gần  một tháng nay hành động này đã trở thành thói quen, ngày nào anh cũng đứng đó chờ cho đèn tắt rồi mới về. Lúc vừa đi được vài bước thì bị kéo lại. Người kia lại dám hôn anh nhưng mùi hương quen thuộc khiến anh nhanh chóng nhận ra và đáp trả lại. Một nụ hôn triền miên và mãnh liệt môi lưỡi quấn lấy nhau. Đến khi gần ngạt thở cậu mới buông tha cho anh, lại còn lên giọng trách anh

- Anh muốn em chết à.

Anh tức giận, bước nhanh ra xe. Cậu vội đuổi theo.

- Đừng đi mà, khó lắm mới tìm được anh. Không để anh đi vậy được.

- Em định theo đuổi tôi à? - Anh dựa vào xe, khoanh tay chờ câu trả lời của cậu.

- Ừ - Cậu gật đầu

- Em chắc chứ

- Không cưa đổ anh em là con heo - Park ChanYeol gật đầu lần nữa để xác nhận lại.

- Tôi cho phép em theo đuổi tôi - Anh nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào và vụt đi để cho ChanYeol còn đứng đó ngẩn ngơ với câu trả lời của anh. Khi hiểu ra thì xe anh đã khuất bóng rồi

"Yeah. " Bước đầu đã thành công cậu chỉ cần lên kế hoạnh tiếp theo để hạ gục hoàn toàn Ngô Diệc Phàm thôi. Cậu trở về phòng, lăn trên chiếc giường ấm áp của mình và chìm vào giấc ngủ.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip