Chương 7

Tại khách sạn.

- Alo, lịch làm việc của em trong tháng tới thế nào? - Anh khoác chiếc áo ngủ, cầm điện thoại gọi cho quản lí.

- Cũng không nhiều lịch trình, cậu có thể nghỉ ngơi

- Vậy được, anh đặt giúp em vé máy bay đến Seoul.

- Được.

Anh tắt máy, nhìn đồng hồ. 23h đúng, anh giật mình mở điện thoại ra xem lại một lần nữa. Hôm nay là ngày 8 tháng 6. Anh ngồi phịch xuống ghế sopha, sao anh có thể quên được nhỉ? Ngày mai là ngày họ comeback, công việc khiến anh quên mất, cũng may là vẫn kịp. Anh mỉm cười vào phòng ngủ, bật laptop để đó. 

- Trăng hôm nay sáng thật. 

1 tiếng sau.

- Cậu ấy đã thực sự trưởng thành rồi - Anh gập máy tính lại, khẽ cười. Cũng lâu lắm rồi tâm trạng anh mới vui vẻ đến vậy.

Sáng hôm sau, tại sân bay

- Vé máy bay của cậu - Quản lí đưa cho anh vé máy bay.

- Chuyến bay cất cánh lúc mấy giờ anh.

- Cậu còn 2 tiếng nữa.

- Em cảm ơn - Anh đeo kính lên và sải bước đi, môi khẽ nở nụ cười. Vài tiếng nữa anh có thể thấy cậu, anh đang nghĩ nếu như gặp rồi thì anh sẽ phải nói những gì. Câu xin lỗi hay cảm ơn. Trong lúc mải suy nghĩ anh va phải một người, anh vội vã xin lỗi.

- Xin lỗi - Anh cúi xuống nhặt giúp người kia.

- Diệc Phàm - Người kia ngạc nhiên không kém.

- Sư huynh - Anh nhận ra người anh va phải là Vĩ Đình. 

Quả thực sau khi về nước, anh và Vĩ Đình khá thân thiết, có thể  nói là hảo huynh đệ. Anh bị Vĩ Đình kéo đi đến chỗ ít người.

- Cậu định đi đâu? 

- Em đến Seoul.

- À - Anh à một tiếng, như hiểu ra mọi chuyện - Mấy giờ cậu bay

- Còn hơn một tiếng nữa - Anh nhìn đồng hồ trên tay.

- Vậy cậu mau đi đi.

Anh kéo vali đi, đằng sau Vĩ Đình đang ôm bụng cười sằng sặc "Thằng nhóc này..." Anh quay lại vẫy vẫy tay với sư huynh, thấy sư huynh đang cười không ngừng thì khẽ nhíu mày "Anh ấy làm sao vậy nhỉ?". Khi đã làm xong mọi thủ tục, anh nhắn tin cho XiuMin 

"XiuMin, tớ đến Seoul"

~ Trên máy bay ~ 

Anh cố chợp mắt một chút, mấy ngày qua anh đã mệt quá rồi. 

Seoul

Khi tỉnh dậy đã đến nơi, anh xuống máy bay. Việc đầu tiên là mở điện thoại. Tin nhắn của XiuMin

"Tớ đợi cậu ở quán kem trước công viên Elise Park, khi nào xuống máy bay gọi cho tớ"

Cũng may khách sạn anh đặt phòng cũng khá gần đó, anh về khách sạn trước sau đó mới đến chỗ hẹn với XiuMin.

"Chỗ này vẫn thế, chỉ là cảm giác đã không còn như xưa". 

Đến nơi hẹn, anh gọi cho mình một cốc capuchino, vị cà phê mà cậu yêu thích. Anh vốn không thích cafe nhưng vì cậu anh dần coi cafe như là đồ uống hằng ngày.Vị cafe không hề khác nhưng con người đã không còn thuộc về nơi này nữa. Khi uống hết một tách cafe thì cũng là lúc XiuMin chạy đến. Anh cũng không biết họ bận rộn đến mức nào?

- Diệc Phàm - XiuMin ôm chầm lấy anh.

- Cậu rất bận sao? - Đó là câu đầu tiên anh hỏi khi thấy cậu bạn này.

- Ừ, cũng khá bận. Nhưng tớ đã đến đây rồi, cậu không định đuổi tớ về đấy chứ - XiuMin lau mồ hôi trên gương mặt mình. 

Có trời mới biết, khi nhận được tin nhắn của anh, cậu đã vui biết nhường nào, thâm chí còn quên không báo cho ChanYeol biết. Cậu muốn dành cho đứa em này một sự bất ngờ, chắc hẳn ChanYeol sẽ rất vui. Lúc anh gọi điện họ đang chuẩn bị cho buổi ghi hình tối nay, hôm nay là sân khấu đầu tiên trong đợt comeback lần này. Anh nhìn XiuMin một lượt sau đó mới mở miệng

- Mọi người vẫn khỏe chứ

- Ừ, nhưng rất nhớ cậu - XiuMin nhìn thẳng vào mắt anh - Cậu gầy đi rồi.

- Cậu cũng vậy - Anh cười, giống như những người bạn lâu năm mới có dịp gặp lại nhau - ChanYeol, em ấy sao rồi.

- Có vẻ đã ổn hơn, nhưng thực ra tớ vẫn chưa cho Chan biết cậu đến Seoul - XiuMin trả lời. Cậu biết mà, trong mắt con người này chỉ có thằng nhóc ChanYeol kia thôi, nếu không vì cậu ấy thì chắc cậu cũng chả có dịp gặp người bạn này.

- Đừng cho em ấy biết tớ đến Seoul.

- Tại sao?

- Cậu không thấy bản thân tớ quá ích kỉ sao? Tớ làm tổn thương mọi người, còn mình thì ở một chỗ vui vẻ. Tớ đã làm được gì cho em ấy, quả thực đến đối mặt tớ cũng chưa từng nghĩ đến. Hai năm qua, mọi người đều cố gắng, sự xuất hiện của tớ sẽ làm mọi thứ trở nên rắc rồi hơn - Anh không nhìn thẳng vào mắt XiuMin mà nhìn ra phía cửa sổ.

- Nhưng bản thân cậu cứ trốn tránh mãi như vậy cũng không phải là cách tốt. Không phải hai người yêu nhau sao? Em ấy hi sinh nhiều như vậy, thậm chí cố gắng cũng chỉ là để cậu nhìn thấy em ấy ổn. Cậu có biết hằng ngày em ấy đều lên mạng, bất kì có thông tin nào về cậu đều đọc không sót một cái nào không? - XiuMin lớn tiếng khiến mọi người đều quay lại nhìn. Cậu chợt phát hiện ra mình không kìm nén được bản thân nên dịu giọng xuống - Con người, ai cũng ích kỉ nhưng mình hi vọng cậu có thể nghĩ cho em ấy một chút.

Cũng may nơi này khá yên tĩnh và ít người nên cũng không gây sự chú ý. Anh ngây người, đây là lần đầu tiên anh thấy XiuMin tức giận. Anh cũng không lên tiếng, bởi vì XiuMin nói đúng, nhưng anh có suy nghĩ của mình. Vốn dĩ anh không nên xuất hiện tại đây, không phải vì anh mà cậu ấy đang bị ảnh hưởng sao? Điện thoại chợt đổ chuông. Là của XiuMin.

- Alo - Cậu ấy nghe máy, thậm chí mở loa ngoài cho anh nghe

- XiuMin, cậu đang ở đâu.

- Em có chút việc gấp, một lát nữa sẽ về, anh cứ để mọi người chuẩn bị trước đi, em sẽ về kịp thời gian.

Cậu ấy dập máy, quay sang nhìn anh

- Cậu thấy rồi chứ, chúng tớ bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng bị bó hẹp lại. Cậu không thể nhẫn tâm lấy đi niềm vui nhỏ ấy của ChanYeol được. Thấy cậu em ấy chắc chắn sẽ rất vui.

- Thật sao? - Anh hỏi. 

- Ừ. Bây giờ tớ phải đi rồi, cậu cứ suy nghĩ đi. À, đây là vé vào M Countdown, cậu sẽ đến chứ? 

- Ừ - anh nhận lấy tấm vé, gật đầu một cách chắc chắn.

- Tớ đi đây - XiuMin đứng dậy chạy đi, cậu ấy còn quay lại vẫy tay với anh.

Anh trở về khách sạn với tâm trạng hỗn độn, mục đích anh đến đây chẳng phải là để gặp cậu hay sao. Tại sao anh lại do dự, anh nhìn đồng hồ, còn 2 tiếng nữa là đến giờ họ biểu diễn. Anh bật dậy, khoác thêm chiếc áo co mũ và không quên đem theo tấm vé. Vì quá vội nên anh đã đến sớm hơn một tiếng. Ngồi ở hàng ghế này, anh có thể quan sát hết được sân khấu, không gần cũng không xa. Hình ảnh cậu lọt vào tầm mắt anh. "Cũng may là fan cũng chưa tới đông". Anh đội mũ áo lên, ánh mắt không ngừng di chuyển theo bóng dáng nhỏ trên sân khấu kia. Chợt

- Mình ngồi đây được chứ.

Anh chỉ khẽ gật đầu

- Cậu cũng đến xem họ biểu diễn sao? - Người ngồi bên cạnh tiếp tục hỏi, vì sợ bị phát hiện nên anh chỉ có thể gật đầu.

- Cậu không có lighstick sao? - Anh lắc đầu, cô gái kia đưa cho anh lighstick của mình - Cậu cầm lấy đi, mình đi lấy chiếc khác.

Sau khi cô gái kia chạy đi anh lấy điện thoại, nhắn tin cho XiuMin

"Tớ đã đến, theo ý cậu"

~ Ở bên kia ~ 

Sau khi đọc được tin nhắn, XiuMin khẽ cười.

- Hyung, anh lại cười một mình, nhắn tin cho bạn gái sao? - Sehun từ đâu xuất hiện khiến anh giật mình

- Vớ vẩn - anh đáp lại.

- Vậy cho em xem được không?-  Sehun vẫn đùa dai kéo tay XiuMin để lấy điện thoại.

- Cậu đang làm cái gì vậy? - Chen kéo Sehun ra khỏi cậu. Chen nhìn cậu em út bằng ánh mắt cảnh cáo " Cậu mà còn dám chạm vào "Người của anh" là không xong đâu đấy"

- Được rồi, được rồi. Em chỉ đùa thôi mà. - Sehun dơ tay đầu hàng sau đó chạy biến đi.

- Có chuyện gì vậy hyung? - ChanYeol bước vào. Vừa rồi thấy trong này hơi ồn ào với lại cậu cũng khát nước nên tiện vào lấy.

- Không có gì, chỉ là trò nghịch của Sehun thôi - Anh đưa cho cậu chai nước - Vẫn tốt chứ.

- Vâng, chúng ta chỉ cần tổng duyệt lại một lần nữa thôi hyung - Cậu ngửa cổ tu gần hết chai nước.

- Được rồi, chúng ta đi thôi - Chen khoác vai ChanYeol ra ngoài.

"Cậu đợi mình ở đó" XiuMin nhắn lại cho anh sau đó cất điện thoại vào túi.

Trên sân khấu, 9 người đang tập lại một lần nữa cho ca khúc mới, cả vũ đạo và lời bài hát đều khá bắt mắt. Anh không thể rời mắt khỏi sân khấu. Anh đã thấy cậu rồi nhưng anh lại tham lam muốn thấy cậu gần hơn nữa. Muốn chạm vào cậu, muốn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu. Anh nhìn chiếc lighstick trong tay, sau đó đặt xuống ghế và đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip