Chương 9
Nếu cả thế giới này quay lưng lại với anh, em sẽ quay lưng lại với cả thế giới.
- Cứ đi như vậy liệu có ổn không hyung? - Cậu lo lắng nhìn người đang thu xếp đồ kia.
- Chỉ một ngày có lẽ không sao. Anh đã nói với quản lí, chúng ta sẽ về nhanh thôi, anh cũng có chuyện muốn hỏi rõ với cậu ấy.
- Vâng - Cậu gật đầu. Tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn lên. Cậu sắp gặp anh, lần này cho dù anh có nói thế nào cậu nhất định phải hỏi rõ. Là một mình cậu đơn phương hay anh cũng có tình cảm với cậu. Cậu nhớ đã từng đọc ở đâu đó một câu như thế này
"Có những người.
Đôi khi chỉ vô tình lướt qua cuộc đời bạn. Khi họ rời đi, chỉ mình bạn nhớ.
Cuộc sống mà.
Không ai biết trước được điều gì. Việc cần làm thì vẫn phải làm, vẫn phải bước. Đã lựa chọn thì không được phép quay đầu, càng không được phép hổi hận"
Cậu tự hỏi mình, liệu có bao giờ anh hối hận khi quyết định rời đi. Chắc câu trả lời là không, cậu hiểu anh cho nên cậu tình nguyện tin tưởng nhưng khi thấy anh cậu lại hối hận rồi. Cậu hối hận sao lúc đó không nhất quyết giữ anh lại, nếu như cậu làm thế có lẽ anh sẽ vì cậu. Dù chỉ một lần cũng sẽ ở lại, sẽ bên cậu. Chỉ cần như thế cậu cũng đã mãn nguyện rồi. Đáng tiếc, lúc đó cậu đã không làm thế, cứ mặc cho anh rời xa mình.
Seoul, 8:00 p.m
- ChanYeol, giúp mình đưa cho Diệc Phàm cái này - Baekhyun đưa cho cậu một chiếc hộp. Bề ngoài rất tinh xảo, xem ra đồ vật bên trong nó cũng không hề rẻ. Cậu cẩn thận cất vào túi. Chỉ cần là những thứ của anh cậu sẽ vô thức mà cất giữ cẩn thận.
- Sao cậu không hỏi mình đó là thứ gì? - Baekhyun ngước mắt lên nhìn cậu giọng nói có phần nghẹn ngào. Hóa ra cậu hiểu hết nhưng lại vờ như không biết.
Nếu như đã không đáp lại tình cảm của người ta được hà cớ gì cứ cho người ta hi vọng rồi hết lần này đến lần khác chà đạp lên niềm hi vọng ấy. Cậu cũng không biết phải nói thế nào, một lát sau mới khó khăn mở lời
- Baekhyun, mình xin lỗi.
- Cậu đi đi. Nếu còn đứng trước mặt mình thì có lẽ mình sẽ đi nói với quản lí mất. Mau đi đi. - Cậu quay đi nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu quay lại ôm chầm lấy Baekhyun
- Cảm ơn cậu, Baekhyun.
- Nếu muốn cảm ơn, sau này đối xử tốt với mình một chút là được.
- Được - Cậu gật đầu.
Sân bay Seoul
Máy bay sắp cất cánh, cậu cũng không cảm thấy gấp gáp. Có lẽ điều này là học được từ anh, suốt hai năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng bình tĩnh đối mặt. Anh nói đúng, càng lên tiếng chỉ càng khiến mọi chuyện rắc rối thêm. Nếu họ thực sự yêu mến mình thì vì họ yêu chính cọn người của mình chứ không phải vì vẻ bề ngoài hay bất cứ thứ gì. Anh cũng từng nói " Nếu việc sống đúng với bản thân mình em còn không làm được thì sao có thể khiến người khác tin tưởng mình. Làm fan vui cũng tốt nhưng phải có chừng mực. Em sống cuộc sống của em không phải sống cuộc sống của họ. Cứ là chính mình, làm những việc em muốn làm, thực hiện ước mơ của em. Hyung sẽ luôn ủng hộ mọi quyết đinh của em."
Lúc đó cậu còn không hiểu hàm ý trong câu nói ấy, hóa ra lúc đó anh cũng đã có ý muốn rời đi. Khi cậu hiểu ra thì đã quá muộn nhưng mọi lời nói của anh cậu đều ghi nhớ. Cậu im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, có lẽ XiuMin thấy lạ nhưng hiện tại cậu không muốn nói chuyện. Tâm trạng chùng hẳn xuống. Cậu cảm thấy thế nào ư? Chả thế nào cả, vốn cậu không hi vọng gì ở cuộc gặp này nhưng cậu vẫn mong một lần, một lần được nghe chính miệng anh nói câu trả lời.
- Chợp mắt chút đi, hyung đã đặt phòng rồi xuống máy bay chúng ta sẽ về khách sạn trước.
- Vâng - Cậu gật đầu. Quả thực có chút buồn ngủ nên cậu chợp mắt một lát. Cậu có thói quen đó là dù trên máy bay có ngủ say đến đâu nhưng chỉ cần máy bay hạ cánh là cậu sẽ tỉnh lại. Lần này cũng không ngoại lệ. Trước đây người ngồi cạnh cậu trên máy bay luôn là anh, có đôi lúc cậu vô thức dựa đầu vào vai anh mà ngủ quên. Anh cũng không đánh thức cậu, cả 2 người cứ thế dựa vào nhau ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh.
Xuống máy bay, bắt một chiếc taxi đến khách sạn thì vừa đúng 5h sáng. Cảm thấy người nhớp nháp do mồ hôi cậu lấy một bộ đồ đi tắm. XiuMin đến Trung Quốc khá nhiều lần nên cũng biết một chút tiếng Trung và cũng khá quen đường. Những món ăn ở đây đều là do anh gọi mang đến.
- ChanYeol, hyung đi mua đồ.
- Vâng - Cậu nói vọng ra.
Tắm xong đã là 30 phút sau. Mặt trời đã bắt đầu mọc, khách sạn này hướng ra biển mà căn phòng cậu đang ở lại rất đặc biệt, dù đứng bất cứ đâu cũng nhìn thấy biển. Cậu đứng ngoài ban công nhớ lại lần đầu tiên cả nhóm cùng nhau đi biển là lần quay EXO's showtime. Mặc dù lần đó anh không mấy hào hứng nhưng cậu lại rất vui vẻ, ít nhất sau này khi nhớ lại cậu vẫn có cái để trêu chọc anh.
Một lúc sau, XiuMin đã quay về, tay lại xách túi lớn túi bé. Cậu vẫn nhớ trước đây anh rất thích ăn vịt quay Bắc Kinh nhưng ở Hàn Quốc không có. Cậu đành dẫn anh đi ăn gà rán nhưng anh lại nói với cậu "Gà rán không phải style của anh". Thế là cậu đành ăn hết một mình. Nghĩ đến đây bất giác môi nhếch lên thành một nụ cười. Có lần quay showtime cả nhóm 12 người cùng ăn gà thi xem ai là người ăn nhiều nhất anh cũng nói như vậy, nhưng mà cuối cùng cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của gà nên anh đã ăn. Sau đó còn lén dẫn Kai đi ăn mà không rủ cậu đi cùng. Chuyện đó đã khiến cậu giận anh cả tuần.
Khách sạn.12 giờ trưa
*Hắt xì* Nãy giờ anh hắt xì không biết bao nhiêu lần rồi.
"Chắc là bị cảm". Anh ngồi xuống ghế, tay cầm cốc nước lạnh.
*Cốc cốc*
Anh đứng dậy mở cửa, có cảm giác chóng mặt. Chống tay vào tường mới có thể đứng dậy.
*Cạch*
- Diệc Phàm - Là tỷ tỷ Lưu Diệc Phi.
- Chị vào đi.
Anh ngồi xuống chố trống bên cạnh Phi tỷ. Chị đã tự mình lấy nước uống rồi, bị nhìn đến mất tự nhiên chị đành quay lại nhìn anh
- Cậu nhìn gì tôi.
- Không có gì. Chỉ là bỗng dưng thấy chị giống một ngừơi em quen - giọng anh đã trở nên khàn khàn.
- Cậu không sao chứ? Đạo diễn nhờ tôi mang kịch bản đã sửa đến cho cậu. Cảnh chúng ta hôn nhau có nên dùng diễn viên đóng thế không?- Chị lấy từ trong túi xách ra một cuốn kịch bản đưa cho anh.
-Không cần đâu.
- Nhưng mà tôi sợ fan của cậu sẽ đau lòng - Chị cười, nhưng anh đã không nghe được câu nói đó. Gương mặt bắt đầu tái nhợt, chị có chút sợ hãi vội vã sờ trán anh - Nóng quá.
Trong lúc mê man, anh vẫn cảm nhận được một bàn tay mát lạnh đang vuốt ve gương mặt mình. Người này chắc chắn không phải có tình cảm nam nữ với anh, mà giống như đang chăm sóc đứa em trai. Cơ thể anh ngày một nóng, sốt những 39 độ. Chị không có cách nào khác đành dùng điện thoại của anh gọi cho quản lí.
- Đừng, chị đừng gọi cho anh ấy - Anh giữ tay chị lại - Em ngủ một giấc rồi sẽ khỏe lại.
- Được rồi.
Khi anh đã ngủ say chị đứng dậy định đi về nhưng chuông cửa lại reo vang.
"Giờ này còn ai đến". Chị đứng dậy ra mở cửa. Trước mắt chị là 2 chàng trai. Chị lục tìm trong trí nhớ của mình. "Hình như là 2 thành viên trong nhóm EXO".
- Chào chị em là XiuMin, Diệc Phàm có nhà không ạ? - XiuMin chào chị sau đó mới hỏi về Diệc Phàm.
- Cậu ấy đang sốt, may quá 2 người đến không thì tôi không biết phải làm sao. Cậu ấy đang ngủ, 2 cậu vào đi giờ tôi có việc phải đi - Chị gật đầu với ChanYeol, bóng chị khuất dần sau hành lang dài.
Cậu bước vào phòng, căn phòng rất đơn giản, độc một màu trắng, chỉ có duy nhất bộ sô pha và chiếc ti vi màu đen. " Anh ấy vẫn chẳng hề thay đổi". Đang mải ngắm nhìn căn phòng thì XiuMin gọi
- Em vào xem cậu ấy thế nào? Anh sẽ nấu cháo, lát nữa cậu ấy tỉnh lại sẽ ăn.
Cậu khẽ mở cửa phòng ngủ. Anh đang ngủ, đôi mày nhíu chặt như đang khó chịu lắm, gương mặt này vốn cao ngạo lạnh lùng và có khí chất vương giả như thế vậy mà khi ngủ lại như đứa trẻ cô độc. Cậu ngồi xuống cạnh anh dùng ngón tay vẽ gương mặt đã khắc ghi trong tâm trí cậu. Cậu vuốt ve gương mặt anh, lưu luyến không muốn rời đi.
- ChanYeol, đừng, đừng đi - Sờ thấy tay cậu anh như người chết đuối vớ được cọc. Trong vô thức lại gọi tên cậu. Cậu vui mừng, siết chặt tay anh.
- Diệc Phàm, có phải anh rất mệt mỏi đúng không? Chịu đựng nhiều như vậy hẳn là mệt lắm. Nếu cả thế giới này quay lưng lại với anh, em sẽ quay lưng lại với cả thế giới
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip