Ngoại truyện 1: Về cuộc sống sau khi bị "ăn" của bạn nhỏ Park
Sau cái đêm định mệnh ấy thì bất đắc dĩ bạn nhỏ Park của chúng ta bị biến thành một người vợ ngoan thực sự. Ngô Diệc Phàm dạo này càng đi sớm về khuya vậy mà bạn Park không hề nói gì. Thực ra không phải không nói gì mà đã tức giận đến mức không thèm nói chuyện rồi. Cứ đến giờ Ngô Diệc Phàm về là bị cậu đẩy vào nhà tắm sau đó ôm gối sang phòng bên cạnh khóa trái cửa, chìa khóa do cậu cầm hết nên Ngô Diệc Phàm chỉ đành bất lực về phòng. Cứ như vậy một tuần liền, điều đó khiến anh không thể chịu đựng được mới về nhà sớm một hôm. Lúc này Park ChanYeol đang ngồi xem phim rất chăm chú, xem đến mức nước miếng chảy hết ra, anh mới hướng theo tầm mắt cậu. Trên màn hình đang là một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau say đắm, quần áo cũng đã cởi bỏ được phân nửa. Anh lắc đầu, để cho cậu tự do đúng là sai lầm rồi, bị mấy bộ phim kia làm hư rồi. Anh với tay lấy điều khiển tắt ti vi đi.
- Anh làm gì vậy? - cậu quay lại nhìn anh.
- Em bị mấy bộ phim này dạy hư rồi.
Cậu đứng dậy bỏ về phòng thì bị kéo lại, còn chưa kịp mở miệng nói thì môi anh đã ập xuống, không để cho cậu kẽ hở nào. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến cậu suýt nữa thì đứt hơi. Khi anh buông ra cậu vội vã chạy đi, không quên quay lại nói với anh.
- Không được động vào em trong một tháng.
"Ngô Diệc Phàm ơi Ngô Diệc Phàm. Không ngờ mày cũng có ngày để người khác dắt mũi". Anh thở dài, xắn tay áo vào bếp làm bữa tối. Vốn dĩ Park ChanYeol định ở trong phòng không ăn tối nhưng mùi thức ăn khiến cậu không kìm lòng được đành mở của ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy những món ăn đó cậu lại chán nản quay về phòng. Diệc Phàm vốn định dùng bữa cơm này dụ dỗ cậu nhưng ai ngờ không thành, anh thấy lạ nên gõ cửa phòng cậu, không có ai mở cửa cũng không nghe thấy tiếng động.
- Park ChanYeol, em không mở cửa là anh tông cửa vào đấy.
"Cạch", ChanYeol khó khăn lắm mới ra được đến cửa, mấy hôm nay người cậu vẫn luôn cảm thấy khó chịu, gần như không ăn được gì. Lúc ngủ thì nửa mê nửa tỉnh, có lúc thì mệt không đứng dậy nổi nhưng có lúc sức lực tràn trề. Ngô Diệc Phàm vừa đặt chân vào đến cửa thì thấy cậu sắp ngã bèn đưa tay ra đỡ.
- Sao vậy? Đau ở đâu?
- Khó chịu - Cậu dựa vào người anh, tùy ý để anh bế lên giường.
- Anh gọi bác sĩ. - Anh nói xong thì cậu đã thiếp đi từ lúc nào, anh sờ trán cậu, có hơi nóng trong khi tay cậu thì lạnh.
Park ChanYeol tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, cậu đang vòng tay ôm ai đó. Giật mình, cậu nhẹ nhàng rút tay lại để không đánh thức người bên cạnh. Khi cậu rút được tay ra thì vòng tay đang ôm cậu siết chặt hơn.
- Dậy rồi à? - Anh vẫn không mở mắt, nhìn mặt anh có vẻ rất mệt mỏi.
- Ừ - Cậu trả lời.
Lúc này anh giống như con mèo lười biếng, hàng lông mày nhíu chặt, cậu đưa tay vẽ từng đường nét gương mặt anh.
- Đừng lộn xộn - Anh cầm lấy tay cậu.
- Em không có.
- Vậy em đừng nói nữa.
- Em không có nói...- Tức thì Park ChanYeol bị anh chặn lại những lời kế tiếp, cậu vòng tay ôm anh. Hai người quấn lấy nhau nhưng đến nửa chừng thì anh dừng lại.
- Em vẫn còn ốm, ngủ chút nữa đi, anh dậy nấu cháo. - Ngô Diệc Phàm cố đè nén dục vọng của mình xuống, rời giường, chỉnh lại quần áo.
- Ừ - Park ChanYeol ở trong chăn trả lời, không phải vì cậu ngại mà cậu đang cố nhịn cười, nếu để anh biết được chắc chắn cậu sẽ bị anh ăn sạch sẽ mặc kệ cậu có ốm hay không. Cậu phát hiện ra tuyệt đối không được chạm đến giới hạn của anh, đàn ông khi ở trên giường cho dù hàng ngày có tốt với bạn đến mấy thì lúc đó cũng sẽ biến thành cầm thú.
Những ngày sau đó, cho dù có bận rộn đến mấy anh cũng sẽ cố gắng về nhà đúng giờ, nấu cơm cho cậu. Nếu như không thể về thì anh gọi đồ ăn ở ngoài mang đến, vì ChanYeol từ khi ở cùng anh bắt đầu rất kén ăn, những thứ bên ngoài hầu như cậu không ăn nhưng lại rất thích ăn vặt. Hôm nay anh thực sự bận đến mức không có thời gian uống nước, anh nhìn đồng hồ, đã 7h tối. Anh đứng lên lấy áo khoác vắt trên ghế, nới lỏng cà vạt đi về. Vừa ra đến phòng khách thì thấy một bóng người đang nằm cuộn tròn trên ghế, trên bàn còn đặt vài gói snack.
- Giám đốc.
- Em ấy đến lúc nào?
- 3 tiếng trước ạ. Lúc đó tôi định báo cho giám đốc nhưng cậu ấy nói không cần cứ để anh làm việc.
- Vậy cô không biết ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh sao? Không có chăn thì không biết đi mua à? - Anh lại gần cậu định bế cậu thì cậu tỉnh dậy.
- Anh xong việc rồi à.
- Ừ, chúng ta về thôi - Anh ôm cậu ra xe.
Trên đường đi ChanYeol cũng không có nói gì, chỉ im lựng chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính. Bất chợt như nhớ ra điều gì cậu quay sang nói với Ngô Diệc Phàm
- Không ngờ anh lại là tổng tài đấy - ChanYeol nói xong cũng bật cười.
Anh nhìn cậu.
- Anh tưởng em sớm biết rồi chứ.
- Em đâu có giống anh.
- Không phải trước đây em thường xuyên đột nhập máy tính anh lấy thông tin hay sao?
- Không phải em. Những điều em biết không phải do em hack máy tính anh mà do thuê thám tử.
Sau khi nghe xong câu nói ấy thì anh có vẻ đăm chiêu nhưng nhanh chóng lại trở về với bình thường. Anh đang nghĩ xem nên nói chuyện này với cậu thế nào? ChanYeol thấy anh im lặng thì thấy điện thoại ra chơi, dạo này đúng là cậu càng ngày càng lười biếng. Hầu hết thời gian của cậu đều dành cho việc ăn và ngủ.
- ChanYeol, anh có chuyện muốn nói với em.
- Anh nói đi.
- Cuối tuần này mẹ anh sẽ đến.
- Anh nói cái gì - Cậu bật dậy khiến đầu cụng vào nóc xe. Cậu xoa xoa cái đầu đáng thương của mình, mãi lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn quay sang trách anh. - Sao giờ anh mới nói, hôm nay là thứ 6 rồi.
- Anh vốn không định nói cho em biết
- Thế sao bây giờ lại nói
- Anh nghĩ lại rồi, dù sao thì mẹ cũng sẽ biết, nên cho mẹ biết sớm chút cũng không sao. Chỉ có điều anh sợ em chưa sẵn sàng - Ngô Diệc Phàm dừng xe và lề đường quay sang nhìn cậu một cách chăm chú. - Nếu như em không đồng ý thì để lần sau vậy.
- Thực ra cũng không phải, mẹ anh vốn khó tính mà, em chỉ sợ mẹ sẽ không thích em. Với lại dù sao anh cũng là con trai duy nhất của mẹ sao có thể... Nếu mẹ anh nổi giận thì phải làm sao? - Những điều cậu nói cũng không hoàn toàn vô lí, cho dù ở xã hội này người ta không còn kì thị những người như anh và cậu nhưng không phải ai cũng thế. Nhất là những ông bố bà mẹ có con một, họ luôn muốn con cái mình hạnh phúc và hơn thế nữa là họ muốn có con cháu nối dõi.
- Không sao. Mẹ anh tuy khó tính nhưng lại là người rất rộng lượng, bà ấy chắc chắn sẽ thích em.
Park ChanYeol im lặng, anh đã nói thế thì cậu còn biết nói gì nữa chỉ biết thở dài. Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, dù sao thì cũng phải đối mặt.
Buổi tối.
Khi ChanYeol đang mơ màng ngủ thì bị ai đó ôm, không chỉ có ôm mà cái tay bắt đầu không yên phận sờ lung tung khiến cậu bừng tỉnh. Vốn định quay lại mắng anh một trận, ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị người ta... (À ừm thì ai cũng biết chuyện sau đó là thế nào rồi đấy). Cậu vòng tay qua cổ anh dần đáp lại nụ hôn, cậu cũng học theo anh bắt đầu cởi từng nút áo.
- ChanYeol, em học rất nhanh.
Hừ, cậu khẽ nhếch môi lại một lần nữa cúi xuống hôn lên mắt, mũ cho đến xương quai xanh của anh. Lần đầu tiên cậu chủ động nên không khỏi có chút lúng túng và vụng về, nhưng rất nhanh sau đó liền tìm được cảm giác.
- Diệc Phàm.
- Hử.
- Em yêu anh
Anh mở một nụ cười thỏa mãn, đẩy cậu xuống giường, sau đó thì... ( Mọi chuyện như ý của bạn đấy, hiu hiu).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip