Ngoại truyện 2 Park ChanYeol
Lần đầu tiên thấy anh ấy, tôi đã rung động. Sau này khi nghĩ lại, trên thế giới này cũng chỉ có anh mới khiến tôi vừa gặp đã yêu. Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi có bao nhiêu kỉ niệm, có thể nó quá nhiều, tôi cứ nghĩ bản thân mình sẽ hận anh đến chết nhưng lại không làm được. Tôi yêu anh, đó là điều tôi chưa bao giờ muốn phủ nhận.
Anh ấy đối với tôi lúc đầu giống như một đứa em trai nhỏ, tùy ý để tôi bắt nạt, tôi biết anh là người che dấu cảm xúc rất tốt, thế nên tôi cũng không biết anh bắt đầu có tình cảm với tôi từ lúc nào. Ba năm trước, lúc tôi quyết định từ bỏ mọi thứ là lúc tôi biết được tất cả sự thật. Là Wool nói hết với tôi, tôi không ngờ rằng em ấy lại biết nhiều đến vậy. Cả những chuyện tôi chưa từng biết. Tôi biết chuyện của Hàn, cũng biết tình cảm thật của anh. Nhưng cho dù là hàn có còn sống, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của anh ta. Cũng giống tôi đối với BaekHyun. Nếu như anh đã từ bỏ, tôi còn lí do gì để tiếp tục nữa, tôi phải bắt anh thực hiện lời hứa của mình. Vậy là tôi bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi anh.
Tôi đến Nhật, học một khóa về máy tính, thực lòng tôi không mấy hứng thú với nói, nhưng cứ nghĩ đến có thể đột nhập và phá được hệ thống là nhiệt huyết lại dâng lên. Vốn chỉ cần học một tháng nhưng tình trạng chán nản cứ thế kéo dài, đến khi kết thúc khóa học đã là 6 tháng sau. Tôi thuê thám tử theo dõi anh, thật xấu hổ khi nói điều đó nhưng khi thấy anh tôi lại không kìm được lòng mình. Tôi biết nơi anh ở nhưng lại không muốn làm phiền, cũng chẳng nghĩ đến việc anh cũng thuê người theo dõi tôi.
Như mọi ngày, tôi đang rửa rau định nấu cơm thì anh trở về, anh có vẻ rất vội. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang.
" Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ anh đang ở sân bay". Tôi giật mình, không phải nói chủ nhật mới đến sao, hôm nay là thứ 7. Tôi nhìn đống rau củ trên bàn, nhất thời không biết làm gì với chúng. Mẹ anh đến, sao có thể làm sơ sài như mọi hôm được. Anh là người rất cẩn thận và kĩ tính trong công việc nhưng đối với chuyện ăn uống lại rất thoải mái, tôi nấu gì anh cũng sẽ ăn. Anh thường nói với tôi rằng "Có người nấu cơm hằng ngày cho mình cũng là một loại hạnh phúc rồi, cần gì phải tính toán nữa".
" Hay chúng ta ra ngoài ăn".
" Không được, như vậy mẹ anh sẽ không có ấn tượng tốt với em". Tôi lắc đầu quyết định đi siêu thị mua thêm vài thứ. "Anh đi đón mẹ đi, em đi siêu thị mua thêm đồ".
Anh nhất quyết đòi đưa tôi đến siêu thị rồi mới quay lại đón mẹ mình, tôi cười. Cuộc sống phải chăng chỉ cần thế là đủ. Thế giới này đẹp biết bao nhiêu nhưng trong mắt tôi cũng chỉ có anh. Tôi đi một vòng quanh siêu thị, tay xách túi lớn túi bé ra đến đường lớn bắt taxi.
Chưa kịp vẫy tay thì một chiếc xe dừng lại, cửa kính hạ xuống.
"Lên xe đi con". Tôi thất kinh, nhìn sang bên cạnh là anh. Tôi mở cửa ngồi vào xe, không khí im lặng khiến tôi bối rối, cũng không biết phải nói gì, cũng may rất nhanh sau đó đã đến nhà.
" Đưa bác xách giúp cho". Mẹ anh mở cửa giúp tôi, thấy tôi tay xách nhiều đồ thì đề nghị. Tôi cười.
"Bác vừa xuống máy bay, bác cứ nghỉ đi con xách được mà."
" Mẹ à, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con giúp em ấy là được rồi". Anh đẩy mẹ vào trong nhà rồi mới ra xách đồ vào giúp tôi. Tôi thở phào khẽ nói vào tai anh: "Mẹ anh đẹp thật đấy". Anh nhìn tôi sau đó hôn lên môi tôi. "Để mẹ nhìn thấy không hay đâu". Thật ra thì mẹ anh cũng đã thấy hết, tôi chỉ muốn đập anh một trận.
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong một bàn đầy thức ăn. Mẹ anh thấy thế thì cười, nói với tôi:
"Bác không kén ăn đâu, con làm nhiều đồ quá".
Tôi chỉ biết cười ngượng, thật ra khi gặp mẹ anh tôi cũng không thấy bà khó tính như tôi nghĩ ngược lại rất hiền.
" Mau ăn đi". Mẹ anh gắp thức ăn bỏ vào bát tôi, tôi cũng không có từ chối.
" Em cũng ăn nhiều chút, dạo này gầy đi rồi".
" Có vợ rồi, quên cả mẹ".
" Mẹ đã nói thế thì em cũng nên gọi "Mẹ" đi chứ"
"Mẹ". Tôi cúi đầu
"Đúng là đứa trẻ ngoan".
Cả tôi và anh đều bật cười, đúng như anh nói, mẹ anh rất quý tôi, những ngày sau đó tôi cùng mẹ đi mua sắm. Tôi biết khá nhiều nơi tham quan liền dẫn mẹ anh đi cùng. Lúc rảnh rỗi anh sẽ kiêm tài xế chở cả nhà đi chơi.
Một hôm mẹ gọi tôi vào phòng, nói rất nhiều chuyện hồi nhỏ của anh, tôi không ngờ quá khứ của anh lại buồn đến vậy. Ít nhất tôi vẫn còn cả bố và mẹ hơn nữa họ cũng rất yêu thương tôi.
" Mẹ chỉ hi vọng hai đứa thực sự hạnh phúc, chuyện gì nó cũng giấu trong lòng. Lúc đầu vì sợ mẹ buồn nó cũng không dám nói chuyện của hai đứa. Mẹ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, nếu hai đứa thật sự yêu thương nhau, mẹ cũng sẽ không vì chuyện gì mà phản đối. Nó làm chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước, mẹ hi vọng con cũng thế".
Tôi gật đầu, tôi yêu anh, nếu nhất thiết phải dùng thời gian để chứng minh thì tôi sẽ yêu anh một vạn năm.
Ngày hôm sau, mẹ trở về Canada, tôi muốn giữ mẹ lại nhưng vì công việc, mẹ không thể ở lại lâu hơn.
Tối hôm đó, người nào đó rất ôn nhu mà ôm lấy tôi. tôi không chút khách khí mà gạt tay anh ra.
"Em mệt lắm".
Anh bỏ ngoài tai lời tôi nói, bàn tay không yên phận bắt đầu tìm những điểm nhạy cảm trên cơ thể. Tôi vốn định mở miệng mắng anh thì chiếc lưỡi của anh đã đi vào quét một lượt rồi quấn lấy lưỡi tôi. Anh lấy ta vuốt ve toàn thân tôi. Vốn ban đầu là khẽ vuốt bộ ngực, sau đó còn cố ý dùng ngón tay kẹp lộng hai núm vú. Tôi ôn lấy cổ anh, cũng cảm thấy rất hưng phấn, muốn nhìn một anh xem anh muốn làm gì, những lời định nói ra đều nuốt hết vào cổ họng. Hai tay anh từ từ xuôi thẳng xuống dưới, vuốt ve cái rốn, rồi xuống nữa, tôi cắn răng mới nhịn được mà không kêu lên.
"Ừm ah" tôi phát ra tiếng rên rỉ. Biết mình vừa làm gì tôi vội ngậm chặt miệng. Đang lúc cực kỳ thoải mái, chỗ đó bắt đầu cương lên đến chịu không được, vội vàng gọi: "Diệc Phàm"Anh cũng không có ý định dừng lại bàn tay vuốt ve vật nóng bỏng: " Gọi tên anh".
" Em yêu anh, Diệc Phàm"
Tiếp đó liền chủ động ôm lấy anh anh. Hai tay chăm chú vuốt ve tấm lưng rắn chắc to khỏe của, vận dụng những kiến thức ít ỏi khẽ thổi vào tai anh.Anh không chịu không được sự công kích, cũng chăm chú mà ôm lấy, đem đôi môi của anh hướng xuống, cùng tôi day dưa.Kỹ thuật hôn của anh thật sự quá tốt, nụ hôn của nhiệt liệt mà ôn nhu, làm cho người ta không thở nổi. Tôi chỉ có thể toàn thân dán trên người anh. Tựa vào người cao hơn cường tráng này. Đồng thời, ta cảm giác được côn thịt dưới háng đã ngạnh đến cứng rắn thành thiết bổng. Cách một lớp đồ, tôi cảm nhận được dương vật của anh cũng bắt đầu muốn thoát khỏi sự kìm nén. Anh ôm lấy tôi cởi bỏ quần áo, tôi cũng giúp anh cởi sơ mi,dương vật thẳng tắp mà vươn ra. Anh thở hổn hển.Bị Thân thể cường tráng của anh ép tới khiến tôi thở không nổi. Cảm thấy toàn thân nóng bừng. Hạ thân tinh lực vặn vẹo ma sát trên thân thể anh tìm sự thỏa mãn.Anh kịch liệt hôn môi của, tai cùng mắt. Hạ thân như thiết bổng cọ sát lấy dương vật. Tiếp đó, anh lại hôn xuống cổ của, hai nụ hoa trước ngực, rốn. . Tôi trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ : " Diệc Phàm... Ah... Ah ah!" Lúc bình thường cũng không nghĩ tới những lời này từ trong miệng chính mình từng chuỗi mà phát ra.Anh cảm nhận được sự hưng phấn của tôi, cũng mơ hồ không rõ nói: "Nói em muốn anh đi" " Diệc Phàm, em muốn anh "Anh ôn nhu hôn môi, ngón tay không ngừng thăm dò phía dưới, khi tôi thực sự có thể tiếp nhận được anh mới tiến vào. Cho dù không phải lần đầu nhưng tôi vẫn có cảm giác đau rát.
"Dừng lại, Phàm".
Anh dừng lại một chút khi tôi thả lỏng anh mới bắt đầu vận động.
"Ưm..ưm.."
" Em nói xem? Thoải mái không?" Tôi cũng không ngờ một Diệc Phàm luôn đứng đắn lạnh lùng khi lên giường lại có bộ dạng này.
Tôi xấu hổ che mặt, anh kéo tay tôi xuống, giữ lấy. Nửa thân dưới bắt đầu khó chịu khi anh dừng động tác lại.
" Phàm, đừng dừng lại".
" Em tự mình động đi".
" Em không làm được". Tôi khó chịu vặn vẹo người. "Phàm, giúp em".
Chỉ chờ câu đó anh mạnh mẽ tiến vào, thật nhanh cũng thật mạnh khiến cho cậu không ngừng được phải kêu lên.
" Ư.. ư... thật tốt".
Nửa thân dưới luận động một lần lại một lần,tôi và anh quấn lấy nhau. Miệng anh rời khỏi ngực , chuyển đến trên cổ, chìa đầu lưỡi liếm cổ, khiến một trận ngưa ngứa, phát ra tiếng cười dâm đãng cùng rên rỉ, nhẫn nại không được, đưa miệng đến, chạm vào miệng anh. Tôi cùng anh liền miệng đối miệng bắt đầu dây dưa, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, tham lam mút nướt bọt của đối phương, đồng thời nửa thân dưới, liên tục thừa nhận động tác trừu sáp mãnh liệt khiến cho dâm dịch chảy ròng ở tiểu huyệt.
" Park ChanYeol, anh yêu em. Đời này kiếp này cũng sẽ chỉ yêu mình em. Tiểu tam tiểu tứ gì đó đều không có cửa".
"Em cũng yêu anh Diệc Phàm... Ưm...Ưm" Câu nói chưa hết đã bị anh chặn lại. Anh hôn tôi đến ngạt thở mới chịu buông, cùng lúc ấy động tác của anh bắt đầu nhanh dần mỗi lần sát nhập đều như muốn mang cơ thể tôi nhập vào người mình. Sự nhiệt tình của tôi khiến chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi, tựa hồ không biết đủ không ngừng hướng anh đòi hỏi trừu sáp mạnh mẻ càng nhiều, anh lại sủng nịnh rút ra, muốn tôi mình đạt tới đỉnh của khoái lạc tình ái. Lúc này, tôi hoàn toàn đắm chìm trong tình dục một cách mãnh liệt.
Triền miên một đêm, tôi cơ hồ không còn đủ sức tiếp tục, thiếp đi lúc nào không hay, tôi cảm nhận được vòng tay rắn chắc mà ấm áp của anh, anh cũng không có ra khỏi cứ thế ôm tôi chìm vào giấc ngủ.
Có thể được yêu anh đã là một loại hạnh phúc, được anh yêu và được bên anh lại càng hạnh phúc hơn. Ít nhất tôi cũng không phải là đơn phương giống như trước đây tôi từng nghĩ. Cuộc sống như vậy còn gì hạnh phúc hơn.
~ Hoàn ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip