Chap 21

Lại thêm một tháng nữa trôi qua.

Nhịp sống đã dần ổn định lại như trước.

Căn biệt thự họ Manoban ngày càng lạnh lẽo đến đáng sợ.

Vì chẳng còn ai ở đó cả.

Kim Jisoo đi rồi.

DongHyuk Manoban cũng đi rồi.

Lalisa sáng thì vùi đầu vào công việc, tối lại tìm đến bar uống tới khi bất tỉnh.

Căn nhà bị bỏ bê, không người ở, không được dọn dẹp.

.

.

.

.

Tôi ngã người tựa lưng vào chiếc ghế lớn, tay lắc lắc chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ thẫm trên tay, mắt mơ màng nhìn ra thế giới ngoài kia.

Đây là phòng chủ tịch, căn phòng trên tầng cao nhất của Manoban.

Là vị trí trước kia ba hay ngồi.

Ở chỗ này có thể nhìn ra toàn bộ Seoul.

Cơ hồ như nắm cả thành phố rộng lớn trong tay.

Nhưng vẫn không giữ lại được người mình yêu thương.

Thật vô dụng.

Đã một tháng rồi...

Hay nói khác hơn, tôi đã sống được hai tháng kể từ khi Jisoo đi.

Có quá nhiều chuyện xảy ra.

Cái thai trong người nàng giờ đã được bốn tháng tuổi.

Nhanh quá.

Không hiểu sao tôi lại quan tâm đến đứa bé như vậy. Lại còn tính toán chi li về số tháng tuổi nữa.

Lẽ ra tôi nên cảm thấy căm ghét nó mới đúng?

Nó là kết tinh của tình yêu giữa ba tôi và nàng - người tôi yêu thương đến quỵ lụy.

Vậy tại sao, tôi đến một chút chán ghét cũng không có?

Ngược lại còn cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của nàng và đứa nhỏ dù chưa gặp bao giờ.

Chết tiệt, càng ngày tôi càng không thể hiểu nổi mình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao nó cũng là một cốt nhục của ba tôi, con của nàng, chung dòng máu với tôi. Nên tôi không thể để rắc rối đời trước ảnh hưởng đến đời sau được.

.

.

Ba tôi, bỏ tôi đi một tháng rồi.

Nói không đau lòng là giả dối.

Ba đã rất yêu thương tôi từ nhỏ. Ông bảo vệ tôi khỏi người mẹ ruột tàn nhẫn.

Ông cho tôi thấy được tình thương, bù đắp cho tôi những tháng ngày tuổi thơ địa ngục.

Ba làm nhiều điều như vậy, chỉ mong tôi được vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng trớ trêu thay, tôi lại trở thành tình địch của ông.

Cướp lấy người phụ nữ ông yêu.

Lalisa, mày là đồ bất hiếu, là đồ đáng chết.

Tôi đã gây ra quá nhiều chuyện, nhưng tại sao ông trời không trừng phạt tôi mà lại đổ tai họa lên những người tôi yêu thương nhất?

Đây là hình phạt cho tôi sao?

Nếu quả vậy thì đúng là quá tàn nhẫn.

Không trực tiếp giết tôi, lại hành hạ gián tiếp thông qua người thân. Rất đau đớn, đau đớn hơn cả tra tấn thể xác.

Rất thích đáng với một đứa như tôi.

Tôi tự thấy ghê tởm bản thân mình.

Cặn bã, xấu xa, đáng ghét, ở tầng lớp tận cùng của xã hội, đáng bị nguyền rũa....

.

.

.

Trong cả tháng nay, tôi đã cố điều tra về "hung thủ". Dù là một vết tích nhỏ nhất.

Nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.

Lẽ nào ba tự tử thật sao?

Không! Không thể nào!

Camera trong công ty như có sự động chạm.

Những đoạn băng quay vào khoảng thời gian ba tôi gặp chuyện đều bị xóa sổ không dấu vết.

Hắn có vẻ biết rất rõ về Manoban.

Người trong công ty sao?

Có lẽ nào, hắn và "con sâu" là cùng một người?!

Khả năng chuyện này xảy ra là rất lớn.

Vậy cuối cùng là ai?!

.

.

"E hèm, lại uống rượu à Lisa?!"

Một giọng nói chất chứa sự không vui vang lên phá tan yên tĩnh vốn có của căn phòng.

Tôi ngừng nghĩ ngợi, đảo mắt về phía người đang đứng khoanh tay tựa vào cửa đối diện.

Còn ai vào đây có thể lên giọng với tôi như vậy ngoài Park Chaeyoung.

Tôi nheo mắt nhìn cậu.

Chaeyoung tiến đến, vừa giật lấy ly rượu trên tay tôi vừa lầm bầm.

"Cái tên điên này! Trưa nắng như này mà cũng uống rượu cho bằng được!"

"Tớ chỉ uống một chút thôi mà."

"Cậu thôi ngay đi, muốn chết lắm hả?!" Chaeyoung nhăn nhó.

"Rồi rồi, xin lỗi Park Chaengie xinh đẹp mà." Tôi cười ngố cầu hòa, không thì màng nhĩ tôi sẽ bị tra tấn mất.

Không khí trong phòng đột nhiên nghiên túc đến lạ.

Thật ngột ngạt.

Chaeyoung nghiêm mặt nhìn tôi.

"Lisa, chuyện này ngày càng đi xa hơn rồi!"

"Ý cậu là...."

"Là chuyện doanh số của Manoban đấy!"

Lại là chuyện này sao?

"Vẫn không dừng lại?"

"Ừ. Đã vậy ngày càng gây ra nhiều chuyện nghiêm trọng hơn."

Im lặng kéo dài.

"Vẫn chưa tìm được à?" Tôi ngập ngừng hỏi cậu.

Không biết từ bao giờ, nội dung nói chuyện giữa tôi và Chaeyoung dần trở nên mờ ẩn, không rõ ràng.

Nghiễm nhiên, "Vẫn chưa tìm được" ở đây là đề cập đến Jisoo.

"Ừ, không dấu vết."

Dù biết trước là như vậy, nhưng khi nghe câu trả lời, vẫn không ngăn được sinh linh bé nhỏ trong ngực trái cảm thấy đau đớn.

Chaeyoung ôm tập tài liệu, đang định quay bước đi.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Có một số hợp đồng cần phó tổng Ahn kí duyệt, nên tớ đi qua đó." Chaeyoung quay lại nhìn tôi.

Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi đứng dậy, đi đến chỗ cậu lấy tập giấy.

"Tớ cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, để tớ đi luôn cho."

.

.

.

.

.

.

Tôi chần chứ đứng trước cánh cửa gỗ lớn đề dòng chữ: Phó giám đốc Ahn Hee Joon.

Mỗi lần nhìn thấy cái tên này, trong thâm tâm tôi lại có một cảm giác rất lạ.

Vô cùng mơ hồ, không xác định được.

Đang định giơ tay lên gõ cửa thì âm thanh trong phòng khiến tôi ngừng động tác.

"Ừ. Là tao đã đẩy lão già đấy. Tao cũng đâu có cố ý. Tại lão già ngu ngốc đó mãi cũng không chịu gả con gái ông ta cho tao."

Hình như anh đang nói chuyện điện thoại thì phải?

"...."

"Tao đã nói là không cố ý mà!"

"....."

"Hôm ấy tao và lão lên sân thượng nói chuyện. Thế đ** nào lại cãi nhau vì chuyện lão không đồng ý gả con gái, rồi tao lỡ tay đẩy lão xuống thôi. Tao cũng đâu có ngờ được. Mà ông ta chết rồi cũng tốt, tao sẽ nhanh chóng dụ dỗ đứa con gái rồi thu tóm toàn bộ Manoban này. Ha ha ha...."

"......"

"Cảnh sát?! Haha, tao chả thèm sợ đâu! Bọn cớm vô dụng đó làm gì được tao chứ."

"...."

"Ừ. Quán cũ chiều nay nhé. Nghe nói có nhiều 'hàng' mới ngon lắm."

"......"

.

.

Tay tôi lơ lững giữa không trung.

Tôi như không tin vào tai mình những chuyện vừa nghe thấy.

Đây là...... sự thật sao?





[.....]


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip