Chap 17

Mọi người cùng lên thuyền, ngoài 5 người bọn họ ra, còn có Kim Tiểu Yến cùng nha đầu của Khương Ngọc Mai, mà cho dù có thêm người nào nữa, chỉ có Lộc Hàm mới biết. Vì thuyền được thuê riêng nên khi mọi người lên thuyền, lập tức cho thuyền rời bến, cứ như thế, lướt nước tiến tới giữa hồ.

Kim Tiểu Yến lấy chút điểm tâm trên bàn, đặt vào chiếc đĩa nhỏ, mang đến cạnh Mẫn Thạc đang đứng ở gần mạng thuyền lên tiếng:

- Thiếu gia, ăn một chút, lúc sáng người không ăn được nhiều.

- Được, cảm ơn ngươi.

Mẫn Thạc cười cười đón lấy một miếng bánh, cho vào miệng nhai, cũng không biết có cảm nhận được mùi vị gì không, mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới nước, đến lúc bánh chỉ còn lại một ít liền bóp vụn ra, thả xuống hồ, ngày lập tức cá dưới hồ thay nhau ngoi lên giành lấy, chẳng mấy chốc số bánh kia liền như chưa từng xuất hiện. Mẫn Thạc nhìn một cảnh kia, chẳng biết lại nghĩ gì, đưa tay lấy thêm vài miếng bánh, bóp vụn, lại rãi xuống nước. Nha đầu bên cạnh thấy vậy liền hỏi:

- Thiếu gia, người làm gì vậy?

- Ném thêm chút bánh cho chúng, sẽ không phải giành nhau nữa rồi.

Nhưng y vẫn sai, số bánh ném xuống càng nhiều thì cá cũng kéo tới càng đông, cơ bản vẫn là không đủ, Mẫn Thạc như chợt nhận ra điều gì, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thì ra là phải tranh giành, kẻ nào mạnh, kẻ đó thắng.

Lộc Hàm cũng giống như miếng bánh kia vậy, vô cùng ít ỏi, hiếm có, còn y, cùng Khương Ngọc Mai lại như lũ cá kia, y đã từ là con cá gần nhất nhưng lại yếu đuối nhất, không phải sao. Chỉ khác một điều, Lộc Hàm có quyền lựa chọn, và hắn đã chọn Khương Ngọc Mai.

Chung Nhân cùng Thế Huân nãy giờ vẫn không lên tiếng, chỉ ngồi trên bàn lặng lẽ nhìn. Đến khi chịu không nổi nữa, Chung Nhân mới cầm áo choàng lại gần khoác vào cho Mẫn Thạc:

- Ca, lạnh rồi, mau vào trong đi, không sẽ rất mau cảm lạnh.

- Chung Nhân, khi nào thì tuyết rơi.

- Chắc vài ngày nữa thôi, sao vậy, huynh muốn ngắm tuyết sao?

- Không, chỉ là tò mò. Được rồi, đệ vào trước đi, ta muốn ngắm cảnh một lát nữa, một mình.

Mẫn Thạc nhấn mạnh từ một mình, Chung Nhân trước giờ chưa thấy qua đại ca như vậy, nên cũng lặng lẽ lui đi. Trước đây, hắn nhớ có một lần, lũ trẻ trêu chọc đại ca là không có mẫu thân, mặc dù nói như vậy, huynh ấy vẫn không khóc, còn nói mình có 3 mẫu thân, chỉ là một người từ nơi xa theo dõi mình. Người trong cuộc bình thản như thế, nhưng Chung Nhân khi đó mới 7 tuổi tập tành học võ, lại sống chết lao vào đánh nhau với lũ trẻ kia, hại Mẫn Thạc vì cản lại mà bị thương, lần đó y bị mẫu thân đánh một trận, còn bị cha trách mắng, chỉ có Mẫn Thạc vẫn ở bên cạnh xoa xoa đầu y:

- Chung Nhân thật tốt, nhưng sau này đừng đánh nhau nữa, ca ca sẽ đau lòng.

Đó là lần đầu tiên Chung Nhân nhìn thấy ánh mắt như bất lực của Mẫn Thạc, huynh ấy nói xin lỗi vì mình mà y bị phạt, cũng từ giờ phút đó, Chung Nhân quyết định sẽ mãi mãi bảo hộ đại ca, cho dù có chuyện gì. Đã lâu lắm rồi, bây giờ mới nhìn lại đến ánh mắt ấy, nhưng còn hơn năm xưa, cảm giác còn có trống rỗng vô hồn. Ánh ắt không tự chủ nhìn đến Thế Huân, năm đó có phải không hắn cũng từng đau lòng như vậy.

Mẫn Thạc vẫn đang suy nghĩ, nghĩ tới lời Lộc Hàm nói đêm qua, nếu như hắn thực sự nói muốn y tác thành cho hai người bọn họ, muốn y rút lại lời nói năm xưa, vậy phải làm thé nào. Liệu y có đủ cao thượng để đồng ý chúc phúc hắn cùng nữ nhân khác, hay ích kỉ giữ lại cho riêng mình, rồi đến lúc đó, liệu quan hệ hai người sẽ ra sao?

- Đang cho cá ăn sao?

Mải suy nghĩ không nhận ra có người đến gần bên cạnh, giọng nói bên cạnh cất lên làm Mẫn Thạc giật mình. Là Lộc Hàm, nhưng không phải nãy giờ y đang ngồi nghe cầm do Khương Ngọc ai tấu sao? đột nhiên lại ra đây. Tâm lại động, chi bằng cứ hỏi luôn hắn, nếu như Lộc Hàm muốn vậy có giữ cũng không được:

- Hàm, ta có việc muốn hỏi ngươi.

- Mẫn Thạc, dạo này ngươi rất lạ nha, có chuyện gì sao, hay cảm thấy chỗ nào không ổn.

- Không phải, ta là muốn hỏi ngươi chuyện...

- Á....

- CẨN THẬN........

" Ùm" - Lời chưa kịp nói ra, liền bị tiếng hét của Khương Ngọc Mai chặn lại, mọi người cùng quay ra nhìn liền thấy nàng ta đang chao đảo trên mạng thuyền gần ngã xuống, Lộc Hàm nhanh như chớp lao đến bên cạnh, ôm nàng ta vào lòng, kéo ngược cả hai cùng về.

Vậy tiếng nước đó là từ đâu ra. Mẫn Thạc cảm thấy cả người lạnh buốt, cổ họng đau rát vì nước tràn vào, nhưng lại chẳng buồn dãy giụa, cứ tự để mình chìm vào làn nước lạnh kia. Hình ảnh y nhìn thấy cuối cùng chính là mọt bóng trắng bên cạnh mình lướt đi thật nhanh, và rồi cả cơ thể mất cân bằng rơi xuống nước.

Chung Nhân nghe tiếng người rơi xuống nước, lại không nhìn thấy đại ca đâu, ngay lập tức lao theo xuống nước, Thế Huân cùng Tiểu Yến cũng lao ra mạn thuyền coi thử. Ban nãy Khương Ngọc Mai không biết vì sao chút nữa lại ngã, Lộc HÀm nhìn thấy vậy liền lao ra giữ lấy, nhưng lại không nhìn đến Mẫn Thạc cùng mình đang đứng ở mạn thuyền, hắn dùng tốc độ nhanh di chuyển khiến thuyền lần nữa mất thăng bằng, Mẫn Thạc không chú ý, liền rơi xuống nước. Vậy Lộc Hàm chính vì cứu Khương Ngọc Mai nên hại Mẫn Thạc ngã xuống nước.

Lộc Hàm sao khi nhìn đến Khương Ngọc Mai an toàn, lại nghe đến tiếng nước trong tim một trận run rẩy, nhìn thấy Chung Nhân lao xuống nước cũng có ý định nhảy xuống theo, lại bị Khương Ngọc Mai nắm lại, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, hắn bất đắc dĩ ở lại an ủi nàng ta trong khi tâm can đã rời đi theo chỗ khác.

Chung Nhân nhanh chóng lặn xuống, xác định được liền kéo Mẫn Thạc lên, đạp một cước lên nước liền đưa hai người trở về trên thuyền. Lộc Hàm cũng mặc Khương Ngọc Mai ngồi đó, vội lao đến bên. Thế Huân phụ giúp đặt Mẫn Thạc nằm xuống, Chung Nhân ra sức vỗ vỗ khuôn mặt y nhưng vẫn không có động tĩnh gì:

- Ca, mau tỉnh lại, đừng hù dọa ta, mau tỉnh lại, làm ơn

Khuôn mặt Chung Nhân như sắp khóc tới nơi, nhưng Mẫn Thạc vẫn không hề nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt như người chết. Kim Tiểu Yến một bên chịu không nổi liền nhào vào đẩy Chung Nhân ra, Lộc Hàm bên kia cũng vậy:

- Lộc vương, phiền tránh ra để ta cứu người.

Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích, Chung Nhân bây giờ sinh khí không nhịn được, tay túc lấy áo Lộc Hàm, tung một chưởng:

- Tên khốn khiếp, tránh xa đại ca ta ra, ngươi không có tư cách lại gần huynh ấy.

- Ta..

- Ngươi thử tới gần đại ca ta xem, ta liền mang huynh ấy rời đi để ngươi cả đời này phải ân hận.

- Ngươi làm gì vậy, sao lại động thủ đánh người, vương gia, người không sao chứ?

Khương Ngọc Mai nhìn Lộc Hàm bị đánh liền lao ra ngăn cản, Chung Nhân mắt như có lửa, nếu đại ca có chuyện gì, hắn không ngại Khương gia một mạng đâu. Kim Tiểu Yến không quan tâm hai người họ làm gì, vội vàng cởi áo khoác ngoài của Mẫn Thạc ra, sau đó mở miệng y, lấy hết những thứ rêu cỏ trong đó ra, cố nhớ xem làm thế nào để cứu người đuối nước. Chỉnh lại tư thế đầu cho Mẫn Thạc, tay đặt trên ngực y ra sức ấn, cố gắng đẩy nước ra, hi vọng vẫn còn kịp. Thế Huân nhìn tới hành động kia có chút hoảng hồn vội giật tay Tiểu Yến ra:

- Nha đầu kia, ngươi đang làm gì?

- CÂM MIỆNG.

Tiếp tục nhấn, tăng thêm chút lực ở tay. Hai người đang sắp đánh nhau tới nơi kia vội buông nhau ra, rời sự chú ý tới bên này.

- Tiểu Yến, ngươi đang làm gì vậy?

- Hỏi thừa, đương nhiên cứu người.

Mọi người nghe vậy liền tập trung không lên tiếng, Khương Ngọc Mai cũng lại gần xem thử. Chỉ thấy tiểu nha đầu Kim gia đang ra sức ấn ngực cho Kim Mẫn Thạc mặt như người chết kia. Nàng ta nhìn tới Mẫn Thạc nằm trên sàn thuyền liền tái mặt. Lúc nãy nàng ta vì không muốn hai người họ nói chuyện riêng mới cố ý nghiêng người muốn ngã nhằm thu hút sự chu ý của Lộc Hàm, không ngờ tới lại khiến Mẫn Thạc rơi xuống nước, nếu hắn có mệnh hệ gì, chỉ sợ đến Lộc Hàm cũng không bảo vệ nổi nàng.

- Hộc... khụ khụ... khụ khụ... khụ

Nàng ta vừa nghĩ xong, người dưới sàn liền lập tức nôn ra nước xong ho một tràng liền. Kim Tiểu Yến mừng như bắt được vàng, khuôn mặt mấy người kia cũng giãn ra, bàn tay nắm chặt trong tay áo của Lộc Hàm bây giờ mới thả lỏng. Chung Nhân vội đỡ Mẫn Thạc dậy, gấp gáp hỏi:

- Ca, huynh không sao chứ. May quá, cảm ơn trời, may quá, cảm ơn ngươi Tiểu Yến, thực cảm ơn.

Mẫn Thạc biết mình còn sống, nhưng không hiểu sao tâm can lại như nguội lạnh, yếu ớt bám víu vào áo của Chung Nhân, giọng như không thể phát ra tiếng nổi, bỏng rát:

- Chung Nhân, về.

- Được ca, ta đưa người về. Thế Huân, Tiểu Yến phiền ngươi.

Nói rồi không nhìn đến Lộc Hàm một lần, ôm Mẫn Thạc vào lòng, lên bờ liền phóng đi, Ngô Thế Huân cũng mang Tiểu Yến theo sau, không hề quan tâm tới những người còn lại trên thuyền.

End part 17.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip