Chap 4: ĐAU

CHAP 4

ĐAU

Lộc Hàm hai mắt đỏ ửng, nhuộm một màu ảm đạm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phía dưới chân cậu là cả một không gian xanh mướt của khuôn viên bệnh viện. Màu xanh tràn đầy sức sống, vốn nhìn qua người ta đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng trong mắt Lộc Hàm lúc này, bất kể thứ gì cũng là máu. Bởi máu từ tim đã chảy ra, tràn vào đôi mắt cậu. Yêu thương một người đâu có quá khó? Nhưng cuồng si một người lại là ngu ngốc, là thứ tình cảm ngu ngốc nhất trên cuộc đời. Bản thân biết người kia chưa từng xem trọng mình, cũng chưa từng nhất nhất yêu thương mình, nhưng lỗi không phải do người ấy, là do bản thân quá đa tình.

_ Lộc Hàm, xem này... Tôi có cái này cho cậu.

Kim Chung Nhân hào hứng đẩy cánh cửa phòng bệnh phủ một màu trắng toát, lớn tiếng gọi Lộc Hàm. Cậu đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi lớn như vậy cũng hoàn toàn không có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn một mình say đắm trong một thế giới riêng.

Từ nơi Kim Chung Nhân đứng, y ngây ngốc nhìn Lộc Hàm. Gương mặt nhỏ nhắn xanh xao nhưng vẫn thập phần xinh đẹp, đôi đồng tử nâu thẫm đượm buồn hướng ra bên ngoài. Căn phòng bệnh lạnh lẽo vì nam thần lặng lẽ xinh đẹp mà ấm áp lạ thường. Vẻ đẹp lặng lẽ ấy của cậu, khiến thâm tâm y luôn rung động không thôi.

Kim Chung Nhân đê mê ngắm nhìn mĩ cảnh trước mắt, thu nhận vòa đáy tâm hình bóng nam nhân suốt những ngày tháng qua đã yêu thương. Y không phải không biết ký ức của Lộc Hàm, cũng không phải không biết tình cảm mà cậu dành cho nam nhân họ Ngô kia, nhưng mê luyến là thế, khiến con người ta sẵn sàng quên đi bản thân mình.

_ Lộc Hàm....

Lộc Hàm đang mải mê suy nghĩ, nghe thấy thanh âm thanh mảnh cất lên, có chút giật mình, vội lau đi nước mắt trên khóe mi quay lại nhìn nam nhân trước mắt. Kim Chung Nhân cười nhẹ, đưa vào tay cậu một chiếc túi nhỏ.

_ Tặng cho cậu. Hôm nay đi làm tình cờ nhìn thấy thấy.

Lộc Hàm cảm nhận được tấm chân tình của y, gật nhẹ đầu, mim cười nhìn vào chiếc túi nhỏ. Đôi bàn tay thon gầy đưa vào bên trong, cảm nhận được lớp vải mềm mại, có chút tò mò đưa lên xem. Cặp đồng tử của cậu đang từ một màu ảm đạm, phút chốc sáng lên. Trên khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ. Hiện lên đáy mắt của cậu là một bộ y phục của trẻ nhỏ màu hồng rất đáng yêu. Lộc Hàm có chút suy nghĩ tới những ngày tháng sau sẽ có một hài tử bé nhỏ nằm gọn trong bộ quần áo đáng yêu tựa như cục bông mềm mềm trắng trắng, hai mắt to tròn, đôi bàn tay mũm mĩm đưa lên đòi bế. Rốt cục trên đời này cũng chỉ cần một mình hài tử, cậu sẵn sàng hy sinh tất cả. Mê luyến Ngô Thế Huân chuyển thành yêu thương con của hắn, không phải thập phần tốt sao?

Đôi bàn tay theo thói quen đưa lên nhu nhu bụng nhỏ. Tiểu hài tử này, chưa sinh ra đã phải cùng cậu chịu bao nhiêu thống khổ, chưa sinh ra đã bị người ta coi là nghiệt chủng, đã bị khinh thường. Tiểu hài tử này, như thế nào cậu cũng nguyện bảo vệ nó, bảo vệ giọt máu duy nhất, người thân duy nhất của mình.

_ Chung Nhân, cảm ơn cậu.

Kim Chung Nhân tiếp nhận lời cảm ơn của Lộc Hàm, vẫn có chút buồn trước ngữ khí xa lạ của cậu, lại cố cười với nam nhân trước mắt. Chợt điện thoại của y rung lên. Chính là có một ca cấp cứu y phải trực tiếp làm.

Kim Chung Nhân vội vã ly khai, để lại một mình Lộc Hàm, gương mặt có chút khởi sắc vì món quà nhỏ. Cậu không kiềm chế mà đem bộ quần áo ôm vòa lòng, nụ cười trên miệng càng rõ nét. Ra viện nhất định sẽ đi mua đồ cho tiểu bảo bối. Sau này mỗi ngày đều có thể tự tay mình nuôi lớn một sinh linh, đều có thể nhìn nó lớn lên, nhìn nó nũng nịu, xem nó hoàn toàn phụ thuộc cuộc sống vào mình. Nghĩ như vậy, môi đã dần nở thành một nụ cười, có chút gượng ép, nhưng cũng khiến người khác khỏi đau lòng.

_ Tôi nói quả không sai.

Ngô Thế Huân từ phía đằng sau, cất giọng nói trầm ổn thập phần lạnh lẽo. Lộc Hàm giật mình nhận ra thanh âm quen thuộc đến kinh hãi, liền bất giác giấu chiếc áo trẻ con đáng yêu phía sau lưng. Ngay chính bản thân mình cũng không hiểu được hành động, chuẩn bị quần áo cho tiểu hài tử có gì sai? Hắn như thế nào không muốn chăm sóc cậu, lại không để người khác ở bên cạnh cùng cậu sẻ chia?

_Tôi...

Ngô Thế Huân thực đang vô cùng giận dữ. Công ty hắn vừa mất hai hợp đồng vô cùng quan trọng, tới bệnh viện lại nhìn thấy cảnh Lộc Hàm cùng Kim Chung Nhân ân ái. Lộc Hàm cư nhiên không lo sợ Diệc Phàm phát hiện, cư nhiên xem thương hắn mà ngay nơi này lại phát sinh quan hệ. Ngô Thế Huân càng thêm tức giận khi nghĩ tiểu hài tử cậu ta đang mang chính là của Kim Chung Nhân. Lúc trước đã lừa hắn, bây giờ lại lừa cả anh trai hắn. Lúc trước đã đem hài tử của hắn bỏ đi, bây gờ lại chấp nhận mang thai con của vị bác sĩ họ Kim kia. Hắn rốt cục có gì không bằng người kia, cớ gì cậu lại bài xích hài tử của hắn tiếp nhận hài tử của Kim Chung Nhân?

Ngô Thế Huân sớm đã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt tức giận không chút che đậy. Nụ cười tự nhiên trong trẻo khi nãy, cách đây hai tháng chính cậu đã nói chỉ vì cậu mà mở ra. Đôi mắt rực rỡ long lanh khi nãy cách đây hai tháng chính là cậu đã nói chỉ có khi nhìn hắn. Tất cả là lừa dối. Tại sao lại đem chân tình của hắn để đùa giỡn, đem trái tim hắn vùi lấp đi?

Ngô Thế Huân tựa hồ như biến thành một con cầm thú, xông tới, giận giữ nhìn Lộc Hàm run rẩy trên giường, không chút nương nhẹ mà dùng sức lực dồn vào đôi bàn tay, bóp lấy cổ cậu, giọng hắn gầm lên, vạn nhất kinh khủng.

_ Đồ hỗn đản. Cậu dám lừa anh em tôi, cậu nhất định phải trả giá.

Lộc Hàm bất ngờ bị bóp chặt lấy cổ, có chút hoảng hốt mà mở lớn mắt nhìn hắn. Đôi bàn tay thon gầy cầm lấy bàn tay Ngô Thế Huân đang cố trụ trên cổ mình, muốn giằng tay hắn ra. Cư nhiên sức lực yếu ớt cùng thể trạng hiện tại của cậu không thể thẳng nối sức mạnh cùng giận dữ đang bùng lên trong hắn. Gương mặt chuyển một màu trắng bệch

Gương mặt Ngô Thế Huân tựa như hung thần, đôi mắt trợn lên, toàn thân lạnh lẽo vô hồn, chỉ độc một màu tức giận. Lộc Hàm nhìn nam nhân như con thú hoang trước mắt, sợ hãi mà khóc nấc lên. Như thế nào Ngô Thế Huân ôn nhu ấm áp biến thành Ngô Thế Huân lạnh lẽo độc ác. Nước mắt từ hai khóe mi rơi ra, thấm đẫm hai gò má. Hốc mắt đã sớm đỏ rực lên.

Không khí ngày một đặc lại. Lộc Hàm dưới sức lực không chút thay đổi của hắn, không thể khán cự. Không khí ngày một không lưu thông. Phía bụng dưới cũng chợt có chút đau đớn, co thắt từng cơn. Lộc Hàm phút chốc cảm thấy hài tử của mình nhất định cũng cảm nhận được sự đau đớn này, nhất đinh cũng đang rất khó chịu. Cậu thôi không chống cự Thế Huân, lại đưa tay xuống ôm lấy bụng, giọng cố sức cất lên, có phần không rõ nghĩa.

_ Thế... Đứa con...của anh.

Ngô Thế Huân đang tức giận đem người kia dằn vặt, nghe thấy mấy lời nhạt nhòa người kia nói, cái gì là con của hắn? Khốn khiếp, cậu ta vì muốn sống rốt cục những lời không liêm sỉ thế nào cũng có thể nói ra.

Ngô Thế Huân hai mắt đục ngầu, hất người Lộc Hàm ra khỏi tay mình, cảm nhận tim đang thôi thúc từng cơn. Như thế nào bóp lấy cổ cậu, trái tim mình cũng nhộn lên từng nhịp, thắt lại thành một dòng. Khoảng khắc đẩy người Lộc Hàm ra, cũng chính là bản thân không thể tiếp tục chịu được tría tim đang đau thắt khi nhìn thấy nước mắt của người kia.

Lộc Hàm cảm thấy bản thân mình như bay lên không trung, đau đớn đập mạnh xuống dưới đất. Bàn tay đặt lên ngực, khó khăn điều chỉnh nhịp thở, cố lấy một chút không khí. Cổ trắng ngần gằn một vệt đỏ ửng.

Từ gương mặt hoảng hốt sợ hãi chuyển thành đau khổ. Nước mắt thổn thức rơi xuống, thống khổ đau đớn dồn dập trào ra, đánh mạnh vào tim cậu. Gương mặt của Ngô Thế Huân khi nãy tựa như ngàn mũi dao xuyên thấu trái tim Lộc Hàm. Nước mắt rơi nhiều như thế, hắn có một chút lưu tâm? Yêu thương trước kia đối với hắn đến thực nhanh như cơn gió, nhưng đối với Lộc Hàm chính là hy sinh cả bản thân mình mới có được. Lộc Hàm cậu, rốt cục phải làm như thế nào để hắn có thể hiểu? Hắn trước nay vẫn là không có lỗi, chỉ tại cậu đa tình.

_ A...

Lộc Hàm không kiềm chế một câu rên rỉ, Đôi bàn tay chuyển từ ngực xuống phần bụng một chút nhô lên. Khi nãy ngã xuống không phải là nhẹ, toàn thân còn đập xuống nền gạch lạnh lẽo, đau đớn ở bụng đã tăng lên gấp bội. Bụng nhỏ co thắt dữ dội, mỗi lần đều muốn đem cậu chặt thành từng mảnh. Lộc Hàm đau đớn thấu tận tâm can. Bàn tay từ nhu nhu xoa bụng đã chuyển thành nắm chặt lấy vạt áo bệnh viện. Môi cắn chặt lại, tựa như đem hết đau đớn dồn vào cánh môi trắng bệch.

Cậu cảm thấy phía bên dưới mình có một dòng ấm nóng đáng sợ liền tiểu hài tử đang gặp nguy, chịu không nổi đả kích mà đã muốn rời bỏ cậu đi. Giọt máu duy nhất, người thân suy nhất trên cuộc đời này, hắn cũng lỡ tâm cướp mất?

Lộc Hàm tuy đau đớn thống khổ dưới nền đất lạnh lẽo, lại không phải ngây ngốc không biết làm gì. Cậu nhìn Ngô Thế Huân, nước mắt không kiềm chế chảy ra, run rẩy cầu xin hắn cứu lấy con của mình. Không chút danh dự bò lại chỗ hắn đứng, nắm lấy gấu quần của Ngô Thế Huân mà cầu xin.

_ Ngô... Làm ơn...cứu...

Nói một câu hoàn chỉnh cũng vô cùng khó khăn. Đau đớn trong bụng tăng lên gấp bội, sức lực trước giờ vốn vô cùng yếu ớt, trước đau đớn như thế đã muốn gục ngã. Nhưng nếu cậu nhắm mắt lúc này, bản thân sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy bảo bối của mình. Chính vì nó đã hứa sẽ cố gắng, nhất định không được bỏ cuộc. Tiểu hài tử này, cậu nhất định sẽ đoạt nó lại từ tay tử thần.

Lộc Hàm đau đến tê tâm liệt phế. Cậu ngay lập tức nhận ra lãnh khốc vô tình của Ngô Thế Huân, biết có van xin hắn cũng vô lực liền cắn chặt môi, cố gắng bò tới phía giường bệnh. Bên cạnh có một nút đỏ dùng trong những trường hợp khẩn cấp. Đối với Lộc Hàm lúc này, đó chính là cơ hội duy nhất, là chút hy vọng cuối cùng để cứu lấy con cậu.

Lộc Hàm đau đớn nằm sát dưới đất, phía dưới thân là máu, tạo thành một mảng thực khó coi, lan ra cả trên sàn đất. Ngô Thế Huân không chút để tâm, đưa đôi mắt vô hồn nhìn Lộc Hàm thống khổ dưới đất, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ cậu. Thế nhưng, thâm tâm lại mãnh liệt nghĩ suy.

Lộc Hàm nghẹn ngào vươn tay lên phía trên, khó khăn với tới chiếc nút đỏ. Nút đỏ ấy vốn không gọi à cao. Nhưng so với sức lực của Lộc Hàm lúc này lại tựa như hái một ngôi sao. Cố vươn người lên một chút cũng không thể. Chỉ cần cậu cử động, bụng lại đau tựa như bị xé ra. Nhưng nhất định không được từ bỏ, nhất định không được để hài tử rời bỏ cậu dễ dàng như vậy.

Nước mắt đau đớn chảy thẫm ướt, cậu cắn chặt vào môi, một tay ôm lấy bụng, một tay dồn hết sức với lên chiếc nút cứu sống mạng sống của tiểu hài tử. Một chút lại một chút, cố gắng cắn răng kiên trì. Tiểu hài tử là sinh mạng của cậu, vạn nhất cậu cũng phải bảo vệ. Nhưng chính là vừa chạm vào, chưa kịp dùng sức nhấn, đã bị bàn tay lạnh lẽo của Ngô Thế Huân chặn lại. Nghe lời hắn nói, lần đầu tiên Lộc Hàm cảm thấy ân hận vì đã yêu thương loại nam nhân này.

_ Loại nghiệt chủng này vốn không nên có trên đời. Chi bằng để nó chết đi.

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân, quả thực chưa bao giờ dám nghĩ, hắn lại nhẫn tâm độc ác tới như vậy? Tức giận một phút liền trút lên tiểu hài tử vô tội này. Lộc Hàm thực vô cùng ai oán mà thét lên.

_ Ngô Thế Huân! Tại sao...lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao...muốn giết...con của tôi? Cái gì tôi cũng không có, thật vất vả mới có được một người thân như nó, cầu xin anh đừng giết con của tôi. Cầu anh....

Lộc Hàm đã cố sức mở mắt, cố sức níu kéo tiểu bảo bối. Nhưng đau đớn dằn vặt đang hành hạ cậu, vạn nhất không thể tiếp tục trụ vững. Không thể níu giữ bảo bối lại đời này, chi bằng cùng nó, vĩnh viễn ra đi?

================================================

Daddy~ Daddy~ Sao người không cần con? Sao người lại bỏ con đi?

Lộc Hàm nhìn thấy một tiểu hài tử bụ bẫm đáng yêu, đang cố sức vươn tay về phía cậu, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, từ hốc mắt trào ra từng giọt lệ trong suốt, thực vô cùng đáng thương. Chính là tiểu nam hài của cậu.

Lộc Hàm cố gắng chạy tới bên cạnh hài tử, một lực đem nó ôm chặt vào lòng.

_ Bảo bối, ta cần con. Cả cuộc đời này ta đều cần con, một mình con.

Nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

_ Người nói dối. Con ghét người.

Tiểu nam hài giật thân mình ra khỏi lòng cậu, phút chốc biến mất. Lộc Hàm cảm thấy xung quanh mình là một màu đen đặc, gào thét khản giọng cũng là tịch mịch cô độc, không thể nhìn thấy tiểu bảo bối ở đâu. Như thế này là cùng đường rồi, là tuyệt vọng rồi.

_ Bảo bối, đừng ghét ta, đừng ghét daddy.

Phòng bệnh yên tĩnh tới rợn người, đột nhiên vang lên thanh âm thất thanh sợ hãi.

_ Lộc Hàm...Tỉnh lại, Lộc Hàm...

Ngô Diệc Phàm thấy Lộc Hàm nói mơ, biết cậu đã gặp ác mộng liền vội vàng ôm lấy cậu, cố gắng thức tỉnh nam nhân nhỏ bé kia.

Lộc Hàm run rẩy mở hai hàng mi cong cong, lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc của Ngô Diệc Phàm. Anh đang ôm cậu trong lòng khiến Lộc Hàm vạn phần ấm áp an toàn. Đôi bàn tay vô thức đặt lên bụng mình, nhu nhu bụng tưởng như đứa nhỏ vẫn ngủ ngoan bên trong. Giọng cất lên yếu ớt thanh mảnh.

_ Phàm...Hài tử có phải không không có chuyện gì?

Ngô Diệc Phàm tiếp nhận biểu tình ngây ngốc của Lộc Hàm, không ngăn được một chút đau lòng mà cầm chặt lấy bàn tay của cậu, để lên trái tim mình. Thực khó nói ra sự thật.

_ Lộc Hàm, chúng ta còn có thể có con, còn có thể có nhiều hài tử nữa.

Lộc Hàm phút chốc ngưng trệ hành động. Bản thân cậu đã biết chuyện gì xảy ra, chỉ là cố gắng chối bỏ. Nước mắt lặng lẽ từ hai khóe mi chảy ra. Gương mặt trắng bệch không chút sức sống. Cậu cắn nhẹ môi, gắng gượng nở ra một nụ cười.

_ Diệc Phàm, anh nói gì, em không hiểu.

Ngô Diệc Phàm âu yếm đặt lên trán Lộc Hàm một nụ hôn khẽ, đôi mắt đượm một chút buồn. Anh trực tiếp đem cậu đặt xuống giường, nhẹ nhàng lau nước mắt trên hai khóe mi. Định lấy cho cậu một ly nước, vừa vặn phát hiện trong bình đã rỗng không.

_ Hết nước rồi, để anh ra ngoài lấy.

Diệc Phàm thu nhẹ động tác, từ từ bước ra bên ngoài.

Lộc Hàm một mình nằm ở trên giường, cô độc tịch mịch cố thủ tay trên bụng, nước mắt vẫn chảy tràn ra.

_ Hài tử...Sao con không ở bên cạnh ta? Sao con không cùng ta trải qua khó khăn này? Hài tử...trở về với ta.

Tiếng nức nở ngày một lớn. Khung cảnh ảm đạm bi thương khiến người khác đau lòng.

_ Nó vốn không nên tồn tại trên thế giới này. Tất cả tội lỗi của cậu, con của cậu đều phải gánh chịu.

Ngô Thế Huân không nhanh không chậm cất giọng, tựa như đấm mạnh vào trái tim nhỏ máu của Lộc Hàm. Cậu đau lòng mở lớn mắt. Thân thể yếu ớt phút chốc ngồi bật dậy, tiến tới, tát thực mạnh lên mặt Ngô Thế Huân. Đôi mắt đỏ ngầu tức giận, tức giận cho bản thân mình, cho hài tử chưa kịp trào đời.

Ngô Thế Huân bất ngờ bị tát, cảm nhận má mình đang nóng lên. Hắn phẫn nộ nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng bộ dáng vẫn vô cùng quật cường.

_ Khốn khiếp! Rốt cục anh là loài cầm thú gì chứ? Tại sao lại độc ác nhẫn tâm tới như vậy? Nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ, rốt cục đã đắc tội gì với anh? Chẳng lẽ con của một kỹ nam thì không đáng sống? Chẳng lẽ một đứa nhỏ nhỏ bé chưa chào đời phải chịu những tổn thương như thế? Tôi yêu anh thì có gì là sai? Tôi yêu anh ngay cả bản thân tôi cũng hy sinh, cuối cùng thì anh hiểu cái gì? Anh biết cái gì? Tôi rất đau lòng, đau muốn chết. Tôi, cả đời này cũng không tha thứ cho anh, vạn nhất hận anh.

Lộc Hàm mặc kệ Ngô Thế Huân đứng kinh ngạc trước mặt mình, trực tiếp đem hắn đẩy mạnh, chạy ra phía bên ngoài, loạng choạng vô hôn. Từng tiếng nức nở vẫn thổn thức vang lên, vọng vào trái tim Ngô Thế Huân. Hắn biết Lộc Hàm trước nay dù hắn có khinh mạt như thế nào cũng không dám phản ứng mạnh mẽ tới vậy. Nhất định đả kích này quá lớn, khiến bản năng đã bộc phát ra ngoài.

Ngô Diệc Phàm khi trở lại phòng, không thấy Lộc Hàm đâu, chỉ thấy Ngô Thế Huân gương mặt kinh hãi ngồi trên giường, má phải đỏ thẫm năm dấu ngón tay. Anh liền hiểu chuyện gì xảy ra, liền đi tìm Lộc Hàm. Tuy hận, nhưng đứa trẻ ấy vốn dĩ không có tội, vốn dĩ không phải chịu đả kích đau đớn.

Ngô Diệc Phàm hai mắt nhuộm một màu thương đau nhìn Lộc Hàm đứng thơ thẩn ở phòng sơ sinh dành cho trẻ em. Gương mặt nhỏ bé nhợt nhạt. Thân ảnh gầy gò trong bộ quần áo bệnh viện. Đôi bàn tay gầy xương chạm khẽ trên mặt kính, hai khóe môi từ từ nhếch lên, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.

_ Con...

Lộc Hàm không kiềm chế được mà hét lên, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cậu gục xuống sàn nhà, hai tay đấm thực mạnh vào ngực mình, từng lời nói ra nghẹn uất.

_ Là tại ta không thể bảo vệ cho con. Tại ta.

Ngô Diệc Phàm từ phía sau ôm chặt Lộc Hàm vào lòng, ngăn cho cậu tiếp tục làm nháo.

Lộc Hàm tựa toàn bộ vào người Diệc Phàm, sức lực vốn đã cạn kiệt, nước vẫn vẫn không ngừng rơi. Cậu từ nay về sau, hoàn toàn chỉ cô đơn, hoàn toàn chỉ có một mình.

_ Diệc Phàm...Đưa em về Trung Quốc đi...Em không muốn ở đây, không muốn thêm một giây phút nào nữa...Làm ơn.

===================== END CHAP 4==================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: