Phiên ngoại 3 (2)
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Tuấn Miên vết thương của Diệc Phàm rất nhanh chóng đã được tháo băng, chỉ cần cẩn thận và bôi thuốc một thời gian là lành hẳn.
Diệc Phàm thấy vậy bắt đầu không chịu ngồi yên một chỗ, tháo băng xong là liền rời viện lý do là vì muốn đưa Tuấn Miên đi thăm thú Trung Quốc, hay nói theo người bình thường chúng ta là đi hẹn hò.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan xen vừa khít cùng đưa nhau đi khắp nơi thử những món ăn thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp.
- Anh có mệt không? Vết thương có đau không? ... Ưm..
Tuấn Miên vừa về tới biệt thự đặt chân vào phòng ( biệt thự Ngô gia ở Trung nha) đã lại bắt đầu lo lắng hỏi liên miệng và chỉ ngừng bị nụ hôn của ai đó chặn lại.
- Anh rất khỏe, em không cần phải làm quá vậy đâu.
Anh chỉ buông tha cậu khi cả hai cần dưỡng khí để thở, cưng chiều ôm cậu vào lòng trấn an.
- Khỏe gì chứ toàn da với xương.
Cậu nhéo nhéo tay anh trêu chọc mà không biết chính mình đang đưa bản thân vào thế nguy hiểm.
- Xem ra anh phải chứng minh cho em xem mới được.
Anh nhếch môi mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm.
- Không... không cần... ưm...
Nhận thấy điều khác thường Tuấn Miên vội tìm đường thoát thân nhưng không kịp, chẳng mấy chốc đã bị anh đè dưới thân hôn điên cuồng. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, cậu tự nhủ trong lòng.
Diệc Phàm giống như một con thú từ từ nhấm nháp con mồi, anh kéo cậu vào nụ hôn sâu chiếc lưỡi khám phá mọi nơi trong khoang miệng, rồi từ từ chuyển ra khắp khuôn mặt lướt nhẹ trên vành tai đã đỏ ửng lên của cậu.
Quần áo vướng víu cũng được anh nhanh chóng lột ra, trước mắt chỉ còn một Tuấn Miên quyến rũ, sexy đầy mê hoặc. Anh chỉ hận không thể lập tức " yêu thương ".
- Miên nhi... nếu em không muốn chỉ cần lên tiếng anh sẽ không ép em.
Anh cố dùng chút lý tríí còn lại của bản thân lên tiếng, anh muốn cậu tự nguyện muốn tôn trọng cậu.
" Ngốc " cậu thầm đem tên ngốc nào đó ta mắng, rõ ràng đã chịu không nổi rồi vẫn còn cố gắng kiếm chế, chỉ vì sợ tổn thương cậu. Một người như thế bảo sao cậu từ chối, bảo sao cậu không yêu thương được đây.
Hành động thay cho lời nói, cậu vòng hai tay ôm chặt lấ hôn lên đôi môi anh như một lời đồng ý.
Đêm xuân khó có trải qua bao nhiêu sóng gió mới được ở bên nhau, hai người cứ thế triền miên dây dưa không rời, trao nhau yêu thương.
Hậu quả là Tuấn Miên đáng thương mấy ngày sau đó không thể xuống giường, còn Ngô thiếu gia mặt mày hớn hở dọa cho đám đàn em một trận đau tim.
Quan hệ đã được xác định rõ ràng Diệc Phàm cũng rất nhanh chóng đánh dấu quyền sở hữu, vậy nên chỉ một tháng sau đó một đám cưới xa hoa được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người.
Nhìn người mình yêu thương trước mặt ai mà không muốn ôm vào lòng, hai năm ròng rã chờ đợi đến ngày đâm hoa kết trái ai mà không nóng vội.
.....
-Bạch Hiền em nghĩ kĩ chưa?
Tuấn Miên sau chuyến đi tuần trăng liền ghé qua thăm em trai và cháu trai. Nghe Bạch Hiền thông báo là cậu và Xán Liệt đã quyết định sau khi Bạch Hiền sinh xong sẽ qua thăm mộ cha thì có chút bất ngờ. Dù sao đi nữa càng gặp lại sẽ càng thêm đau lòng mà thôi.
-Em chỉ là muốn làm tròn phận làm con, cũng không có ý định nhận họ hàng. Em cảm thấy bản thân hiện tại đã quá hạnh phúc rồi.
Bạch Hiền mỉm cười nhìn anh trai, người từ trước đến nay luôn yêu thương mình trong lòng cậu vẫn luôn biết ơn rất nhiều.
-Hyung tôn trọng quyết định của em. Nhưng chuyện đó tính sau đi chuyện quan trọng của em bây giờ chăm sóc bản thân thân tốt, sinh cho hyung một đứa cháu bụ bẫm nữa.
Tuấn Miên cưng chiều xoa đầu cậu em, đối với anh mà nói Bạch Hiền mãi mãi là đứa em anh yêu thương nhất và hơn bất cứ người nào anh luôn muốn cậu vui vẻ.
-Hyung sao thế, có cần gọi bác sĩ khám xem sao không?
Bạch Hiền vừa từ nhà bếp lấy đồ uống và thức ăn vặt mang ra thấy Tuấn Miên mặt mày tái mét thì lo lắng hỏi.
-Không sao, tự dưng chóng mặt chút thôi.
Tuấn Miên xua xua tay cười trấn an cậu em đang làm quá vấn đề lên, anh chỉ là đang muốn bế tiểu Hiền lên thì đột nhiên choáng váng không còn sức chút sức lực nhưng ngồi một lát là lại cảm thấy bình thường.
-Hyung đó, có gì cũng cần kiềm chế không nên "làm việc" quá sức không tốt nha~
Bạch Hiền trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, cười cười đầy ngụ ý nhìn anh trai thành công khiến cho Tuấn Miên da mặt mỏng đỏ bừng hai tai vì ngượng.
-Hyung ở lại ăn cơm luôn nha cho vui, em có kêu Chung Đại qua nữa. Cậu ấy bị nhốt ở nhà sắp tự kỉ đến mất rồi.
Bạch Hiền luôn biết giới hạn, nếu quá mức để anh trai xù lông thì khó lường nên khéo léo chuyển chủ đề.
-Sao lại bị nhốt?
Tuấn Miên khó hiểu nhìn Bạch Hiền, tên nhóc Chung Đại đó chỉ sợ không phá được cho thiên hạ loạn, bắt ngồi nhà chẳng khác gì cực hình.
-Hyung không biết đâu, cậu ấy có thai mà không chạy nhảy quậy phá cuối cùng bị ngất nhập viện. Cũng không không có chuyện gì nhưng bù lại bị Nghệ Hưng hyung cấm túc không cho ra khỏi cửa.
Bạch Hiền vừa kể vừa thích thú cười trên nỗi đau của cậu bạn thân.
-Được lắm, Bạch Hiền giờ mới thấy rõ bản mặt của cậu xem như Kim Chung Đại tôi nhìn nhầm người.
Chung Đại từ cửa đi vào đã nghe tiếng bạn nói xấu, buồn rầu lắc đầu ra vẻ thương tâm.
-Hì hì đừng giận, không tốt đâu. Chung Đại là tốt nhất, tớ yêu cậu nhất...
Bạch Hiền thấy có người trẻ con giận dỗi vội dỗ dành, đem hết lời ngon tiếng ngọt ra mà dỗ khiến cho Tuấn Miên bên cạnh nghe mà bất lực. Nếu để cho Xán Liệt nghe thấy những lời này hẳn là sẽ đau lòng lắm đây.
-Hyung đồ ăn không hợp khẩu vị à.
Chung Đại nhìn Tuấn Miên từ đầu bữa đều ăn rất ít dường như không động đũa khó hiểu hỏi.
-Em dặn người làm toàn món hyung thích mà.
Bạch Hiền được Chung Đại nhắc mới để ý, không khỏi băn khoăn.
-Hyung không đói, hai đứa cứ ăn đi đừng để tâm đến hyung.
Tuấn Miên cũng không phải không muốn ăn chỉ là mấy ngày nay anh thực sự không có khẩu vị nhìn thấy đồ ăn là sinh ra chán ghét nhuốt không trôi.
-Hyung...lẽ nào...
Chung Đại nghĩ nghĩ đối chiếu với bản thân tháng trước đăm chiêu nhìn Tuấn Miên, cuối cùng quay qua nhìn Bạch Hiền ra hiệu.
-Chung Đại ý cậu là...
Bạch Hiền sao lại không đọc được ý nghĩ của cậu bạn thân chứ, chuyện này nếu Chung Đại không nhắc đúng là cậu không nghĩ tới nha. Cho nên trước sự mù mịt của Tuấn Miên, Bạch Hiền đã nhanh chóng mời bác sĩ riêng được Xán Liệt sắp xếp cho cậu đến.
-Đây là ý gì?
Tuấn Miên đột nhiên bị kéo đến sofa sau đó lại bị khám tới khám lui thì không khỏi bực mình nhìn hai cậu em.
-Thế nào, có phải là hyung ấy đang mang thai không?
Bạch Hiền cùng Chung Đại dường như chẳng để ý tới điều đó một mực chỉ chú tới kết quả của vị bác sĩ.
-Đúng là mang thai chỉ là mới được vài tuần, với lại thai nhi hơi yếu nên chưa biểu hiện rõ ràng. Cậu ấy cần tẩm bổ và nghỉ ngơi hợp lý.
Vị bác vừa đưa ra kết quả chuẩn đoán vừa không quên nhắc nhở, hoàn thành tốt tinh thần nghề nghiệp.
-Được rồi, phiền bác rồi.
Bạch Hiền nghe xong cười típ cả mắt cúi chào vị bác sĩ, tiếp đó quay qua anh trai đang ngây ngốc đi tới.
-Hyung nghe bác sĩ dặn rồi chứ, hyung phải nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ thật tốt đó.
-Hyung...
-Hyung thật là...em phải báo cho mọi người tin vui này mới được.
Chung Đại đã lâu không được tám chuyện, nhân cơ hội liền vớ điện thoại buôn chuyện.
-Hyung, hyung ổn chứ?
Bạch Hiền mặc kệ tên bạn thân, cậu lúc này chỉ chú tâm đến anh trai tâm hồn vẫn đang lơ lửng trên mây.
-Hyung ổn, chỉ là bất ngờ quá thôi.
Chuyện mang thai Tuấn Miên không phải không nghĩ tới nhưng thật không ngờ lại đến nhanh vậy khiến anh chưa kịp tiếp nhận.
-Hyung đó, đừng nghĩ lung tung nữa không tốt đâu phải vui lên. Em phải đi báo cho Diệc Phàm hyung mới được, nhất định bắt hyung ấy khao mở tiệc khao mọi người một bữa.
Thế là Bạch Hiền cũng nhập hội với Chung Đại bắt đầu lên kế hoạch nhân cơ hội tụ tập.
Tuấn Miên ngó hai cậu em mà bật cười, đều đã lên chức baba hết rồi mà cứ như trẻ con với nhau. Nhưng thực ra anh cũng thế, anh cảm thấy bản thân cũng như đứa trẻ muốn đem khoe với mọi người niềm hạnh phúc của mình. Anh rồi cũng sẽ như Bạch Hiền, Mân Thạc sẽ có gia đình của riêng mình với những thiên thần đáng yêu còn điều gì tuyệt vời hơn thế.
Tương lai không ai biết trước sẽ ra sao nhưng nhất định hạnh phúc sẽ đến với những người yêu nhau chắc chắn là như thế.
Nhân duyên trời định tránh cũng không được, trốn cũng không xong cho nên duyên đến thì hãy dũng cảm đón nhận. Duyên đến... hạnh phúc.
P/S; Nhân duyên đến đây là chính thức kết thúc, hạnh phúc viên mãn cho tất cả những người nên ở bên nhau cũng đã về bên nhau. Cám ơn mn vì đã theo dõi fic trong suốt thời gian qua và hãy tiếp tục ủng hộ những fic tiếp theo nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip