Chương 1
Vân Thâm Bất Tri Xứ về đêm tĩnh mịch. Ánh trăng huyền diệu bao trùm một cõi non nước thần tiên. Ánh trăng len qua song cửa Tĩnh thất ngày thường vốn êm đềm vắng lặng, soi vào căn phòng tối rồi vội vàng kéo rèm mây che đi gương mặt thẹn thùng vì trót nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Từ trong góc phòng, nơi có một chiếc giường êm ái, bồng bềnh trướng rủ màn che phát ra những âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
- Trạm nhi! Ta yêu đệ! Ưm...yêu đệ!
Bên trong màn, một nam tử dung nhan vô cùng diễm lệ, cả người không mảnh vải che thân nằm rũ rượi, mái tóc đen dài xoã tung trên đệm làm nổi bật làn da ngà ngọc, hai mắt lưu ly mơ màng nhìn nam nhân có đôi mắt thâm tình màu nâu thẫm, gương mặt giống y tám chín phần, thân hình với y như cùng một khuôn đúc đang loã thể rong ruổi trên thân y, ngọt ngào cất tiếng gọi:
- Huynh trưởng! A...huynh trưởng!
Nam nhân này là huynh trưởng của y, là người y yêu nhất đời này. Hắn đang ở bên trên y, yêu thương thân thể y. Y có thể cảm nhận được một phần thân thể hắn đang lấp đầy bên trong y, cứng và nóng rực, ra vào liên tục. Điểm nhạy cảm bên trong y mỗi lần được chạm đến đều khiến y muốn tan chảy. Y ngất ngây trong tình ái, đắm chìm trong cảm giác lâng lâng mà huynh trưởng y mang đến cho y.
Sáng ngày hôm sau, y tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Y nghĩ huynh trưởng của y có lẽ ở gần đó, bèn ngồi dậy, khoác áo đi giày rồi vừa đi xung quanh tìm vừa gọi:
- Huynh trưởng! Huynh trưởng!
- Đừng gọi nữa. Trạch Vu quân đêm qua vốn không hề đến đây. Đêm qua ngươi nằm mơ cứ gọi ngài ấy mãi.
Một giọng nói hào sảng vang lên, sau đó một nam tử mặc áo đen, đầu mang dây buộc tóc màu đỏ ung dung bước vào Tĩnh thất, thoải mái tự rót trà cho mình, cảm thán:
- Ai da! Không ngờ nhị công tử Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ hữu phỉ quân tử, chiếu thế như châu, cảnh hành hàm quang, phùng loạn tất xuất lại đem lòng yêu huynh trưởng của mình. Các cô nương mến mộ ngươi mà biết điều này thì khóc mất.
- Nguỵ Vô Tiện!
Nghe tri kỉ gọi hẳn biểu tự đầy đủ của mình, Nguỵ Vô Tiện phì cười, đứng dậy vỗ vai Lam Vong Cơ, nói:
- Ô, thì ra ngươi yêu Trạch Vu quân thật à? Ha ha! Ngươi ngại cái gì. Ngươi và ngài ấy xứng đôi vừa lừa, lại cùng mang huyết thống trác tuyệt của Lam gia, sự kết hợp của hai người chẳng phải là điều mà các trưởng bối nhà ngươi mong đợi sao?
Lam Vong Cơ yên lặng ngồi xuống bàn, mặt nhìn không ra vui giận. Nguỵ Vô Tiện thoải mái ngồi vắt vẻo uống trà. Một lúc sau, Lam Vong Cơ mới lên tiếng:
- Đêm qua là thế nào?
Nguỵ Vô Tiện nghe câu hỏi của Lam Vong Cơ liền ngửa mặt cười khanh khách, vừa cười vừa vỗ đùi, cười mất một lúc lâu vẫn không dừng được, còn ứa cả nước mắt. Cười lâu thấy sắc mặt tri kỉ không có gì biến đổi, y cũng không dám trêu đùa Lam Vong Cơ nữa, thành thật nói:
- Ta vừa sáng chế ra một loại pháp thuật mới. Người trúng thuật sẽ rơi vào mộng cảnh, thấy mình đang ân ái, hơn nữa sau khi giải thuật cũng không ý thức được đó là mộng, bởi nó dựa trên hoàn cảnh sống quen thuộc của người trúng thuật. Có điều thuật này không thể thực hiện đối với chính mình nên ta thử trên người ngươi xem kết quả ra sao.
Nói rồi, Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười cầu hoà. Lam Vong Cơ hiển nhiên không màng so đo với người tri kỉ này. Y sửa sang đầu tóc, áo quần rồi đi thẳng đến trù phòng, tự tay hầm một chén canh gừng, sau đó mang đến Hàn thất cho huynh trưởng của y.
Bên trong Hàn thất thanh tĩnh tao nhã, một nam nhân bạch y chỉnh tề, mạt ngạch ngay ngắn đang ngồi bên thư án phê duyệt công văn. Hắn là Trạch Vu quân Lam Hi Thần, tông chủ của Cô Tô Lam thị, cũng là huynh trưởng mà Lam Vong Cơ ngày nhớ đêm mơ. Lam Vong Cơ mang canh gừng tiến vào Hàn thất, vừa vào đã thấy Lam Hi Thần đặt ngay công văn sang một bên, nhìn y bằng ánh mắt rất dỗi dịu dàng, cất giọng trầm ấm ngọt ngào:
- Trạm nhi, đệ lại đây, ngồi đi.
Hắn vừa nói vừa lấy thêm một chiếc đệm dựng bên tường ra đặt cạnh chỗ hắn ngồi, ngụ ý muốn y ngồi ở đó. Y quy củ hành lễ với hắn rồi mới ngồi xuống bên cạnh hắn. Ở khoảng cách gần như vậy, người đối diện lại vận y phục màu trắng bắt mắt, Lam Vong Cơ không khỏi chú ý đến thân hình hắn. Ký ức về giấc mộng đêm qua ùa về. Y trộm nhìn khuôn ngực vạm vỡ của hắn rồi liếc nhanh xuống bên dưới, hai tay vẫn lưu loát tự nhiên đặt canh gừng lên bàn, nói:
- Mời huynh trưởng dùng thử canh gừng Trạm nhi nấu.
Lam Hi Thần mỉm cười, múc một muỗng canh gừng lên nếm thử, gật gù:
- Ngon lắm. Trạm nhi thật khéo tay.
Nói rồi, hắn tiếp tục vui vẻ thưởng thức canh gừng đệ đệ nấu. Kì thực lúc y vừa bước vào, hắn đã đoán được đệ đệ nhà mình có điều muốn hỏi. Thế nhưng giờ đây khi ngồi cạnh hắn, y lại không nói lời nào. Bất quá điều này cũng không khiến hắn bối rối, bởi từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Lam Vong Cơ có điều gì chất chứa trong lòng, hắn chỉ cần nhìn qua y liền biết. Hắn bèn đặt bát canh gừng xuống, từ tốn cất lời:
- Gần đây các trưởng bối thường hỏi chuyện hôn nhân của ta. Kì thực, trong lòng ta từ lâu đã sớm chọn được người rồi.
Lam Vong Cơ nghe huynh trưởng của mình nói về vấn đề này, vô thức hơi cúi thấp đầu, hai tay nắm lại, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ai đã lọt vào mắt xanh của huynh trưởng?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Lam Vong Cơ nghe lời này, đầu cúi càng thấp hơn, nhưng vô phương che giấu hai vành tai đỏ ửng. Lam Hi Thần thấy vậy, từ từ kề sát người y, tay cầm lấy tay y, dịu dàng đầy yêu thương cất tiếng:
- Chính là Trạm nhi đệ đấy.
Nghe huynh trưởng nói xong lời này, Lam Vong Cơ không còn đường lui, bèn úp luôn mặt vào ngực hắn. Hôn sự giữa Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cứ thế được quyết định. Lễ đính hôn của hai người cũng chỉ đơn giản, hai người thề ước, trao tín vật, tế bái tổ tiên trước sự chứng kiến của các trưởng bối Lam gia, nhận sự chúc phúc từ họ.
Ai nấy đều nghĩ mối nhân duyên tốt lành này thế là thành rồi. Nào ngờ thế sự khôn lường. Vào một ngày, khi Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đi săn đêm trở về, có một đệ tử vào báo rằng Lam lão tiên sinh cho gọi hắn đến Lan thất. Hắn bèn đưa Lam Vong Cơ về Tĩnh thất, dặn dò y nghỉ ngơi đợi hắn rồi đến Lan thất gặp Lam lão tiên sinh. Hắn vừa bước vào đã thấy một ông lão râu dài đạo mạo ngồi ngay ngắn chờ hắn. Hắn liền hành lễ:
- Thúc phụ, người cho gọi Hi Thần.
Lam lão tiên sinh gật đầu, ra hiệu cho Lam Hi Thần ngồi xuống rồi nói:
- Hi Thần, hôm nay lúc con đi vắng, Ôn Nhược Hàn dẫn theo tu sĩ Kỳ Sơn Ôn thị lùa một đám hung thi tấn công Vân Thâm Bất Tri Xứ, kết giới đã vỡ, các đệ tử liều mình chống đỡ, đã bị thương nặng.
Vào thời buổi thế lực của Kỳ Sơn Ôn thị đang như mặt trời ban trưa, hoành hành ngang ngược, ráo riết thâu tóm các gia tộc tu tiên yếu hơn, nhà nào không thuận theo đều gặp phải hoạ diệt môn. Cô Tô Lam thị tuy cũng thuộc hàng ngũ đại thế tộc trong giới tu chân, thế nhưng từ khi Kỳ Sơn Ôn thị sở hữu ba mảnh Âm Thiết, cậy vào uy lực của thứ pháp khí này, sức mạnh đã tăng lên đáng kể, nếu so thế lực với Kỳ Sơn Ôn thị, Cô Tô Lam thị vẫn là yếu thế hơn. Vân Thâm Bất Tri Xứ, toà tiên phủ trăm năm của Cô Tô Lam thị trước giờ chưa từng có một ai đột nhập thành công, vậy mà hôm nay phòng tuyến lại bị Kỳ Sơn Ôn thị phá vỡ một cách dễ dàng. Khi đó, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đang săn đêm dưới trấn. Các đệ tử chỉ đành đến Lan thất báo với Lam lão tiên sinh Lam Khải Nhân, thúc phụ của hai người. Khi Lam Khải Nhân ra đến nơi, các đệ tử đã bị thương vô số. Lam Khải Nhân cực kỳ tức giận, vẫn phải hành lễ với Ôn Nhược Hàn.
- Không biết tiên đốc đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, thật thất lễ. Chẳng hay Cô Tô Lam thị đã làm sai việc gì mà tiên đốc lại mang người đến phá kết giới, điều khiển hung thi đánh đệ tử của ta bị thương, xin tiên đốc nói rõ.
Ôn Nhược Hàn, tiên đốc của tu chân giới, tông chủ của Kỳ Sơn Ôn thị, một lão già ngoài năm mươi, râu ria xồm xàm, bộ dạng hống hách, thấy Lam Khải Nhân đi ra thì hất hàm, nói:
- Cô Tô Lam thị các ngươi thật không coi tiên đốc ta ra gì. Ta đây chẳng qua muốn mượn tiên phủ của các ngươi làm trạm kiểm sát Cô Tô, tên nhãi Lam Hi Thần đó lại không biết điều mà từ chối. Lẽ ra nên giáo huấn các ngươi thẳng tay. Tuy nhiên, ta có thể bỏ qua cho các ngươi, với một điều kiện.
Lam Khải Nhân kể đến đây liền ngừng lại nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần thấy ánh mắt của thúc phụ nhìn mình, biết rằng điều kiện này không đơn giản, trong lòng đã có sự chuẩn bị để tiếp nhận, bèn nói:
- Điều kiện đó là gì, xin thúc phụ hãy nói.
Dứt lời, Lam Hi Thần nhìn Lam Khải Nhân, trông chờ điều ông sắp nói. Lam Khải Nhân không nhanh không chậm cất lời:
- Điều kiện đó là... phải gả Vong Cơ làm thiếp cho Ôn Nhược Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip