Chương 11: Rung động

– Tiểu Bạch, dậy thôi, thực lười biếng.

Xán Liệt vỗ vỗ vào đôi má phúng phính gọi cậu dậy. Tiểu Bạch nhà hắn thực lười nhác, từ lúc lên xe đã lập tức biến ghế ngồi thành giường nằm mà ngủ một mạch tới tận giờ vẫn chẳng thèm mở mắt. Cứ như vậy rồi sẽ ngày, kẻ xấu bắt đi cũng không biết, đúng là ngốc nghếch.

Lúc sau, để hắn gọi chán chê, Bạch Hiền mới từ từ mở mắt. Cậu đã nằm gọn lỏn trong lòng hắn tự bao giờ, trên người đắp một mảnh chăn cỡ nhỏ, ánh nắng phản chiếu gương mặt anh tuấn phi phàm, tim cậu lại lệch một nhịp.

“ Chết tiệt, lại nữa rồi.”

Bạch Hiền quẫy quẫy ra khỏi vòng tay hắn nhưng đáp lại cậu lại là nụ cười vạn phần sủng nịnh. Bạch Hiền hơi ngây người, lúc sau, tay giơ lên, đánh mạnh một phát vào sau đầu hắn. Mặt hắn nhăn nhó lại thành một cục, miệng ra sức kêu gào:

– Em làm cái mẹ gì thế?

Bạch Hiền nhận ra mình thất thố nhưng bản thân cũng không biết vì sao lại làm thế, đành chữa ngượng:

– Ai…ai cho anh bế tôi.

– Chứ không phải là em ngủ say như chết, anh gọi thế nào cũng không dậy . Có ý tốt mà còn bị vạ lây. Biết thế anh cứ để em đó cho người ta bắt đi mới thôi.

Hắn làm bộ oan ức lắm, đôi mắt to tròn long lanh nước, bờ môi bĩu ra, mũi chun lại. Mẹ nó, Phác Xán Liệt, anh cứ thử để nhân viên nhìn thấy bộ dạng này đi, xem còn ai thèm nghe anh nữa không. Nhìn bộ dạng cún con của hắn, Bạch Hiền dễ dàng mủi lòng, tay giơ lên xoa xoa chỗ vừa đánh hắn. Hắn cơ bản là cao hơn cậu quá nhiều, đứng cạnh hắn Bạch Hiền không khỏi tự ti với vóc dáng mình, cậu cắn răng kiễng chân lên mới có thể với tới đầu hắn.

Hắn bất ngờ nhìn xoáy vào đồng tử cậu, đôi mắt nâu nhạt như chứ hàng nghìn tia sáng lấp lánh, Bạch Hiền lập tức bị ánh nhìn của hắn làm cho chấn động, cậu buông tay, lùi lại. Mặt đất vốn chẳng lấy gì làm bằng phẳng, cậu bị bất ngờ, tay chân chới với tư thế chuẩn bị tiếp đất. Xán Liệt nhanh chóng kéo tay tiểu ngốc tử để cậu ngã vào lòng mình. Hắn ghé sát mặt cậu thì thầm:

– Em nhìn kìa.

“ Gì chứ, làm người ta hết hồn, tên đáng ghét.”

Bạch Hiền theo hướng tay hắn chỉ, cậu nín bặt, vì cảnh vật trước mặt bỗng hiện lên đẹp một cách kì lạ. Hắn và cậu đang đứng trên một ngọn núi tuy không cao lắm nhưng cũng đủ để thu toàn bộ cảnh vật vào tầm nhìn. Nắng bây giờ đã bắt đầu len tới, dát vàng mọi cảnh vật.

Bờ biển rộng lớn phả vào làn gió mang hơi thở mặn mòi của đại dương, từng cuộn sóng lăn tăn theo gió chạy đuổi nhau. Xa xa là hàng cây đứng tuổi nhuộm xanh cả một vùng. Điểm xuyết trên nền xanh là một vài bông hoa đỏ tím lẫn lộn nhìn không ra là hoa gì. Bạch Hiền thỏa thích nhìn ngắm cảnh vật đến ngẩn người. Bẵng đi một lúc, Bạch Hiền mới lên tiếng.

– Đây là đâu?

– Nơi chỉ có anh và em. Thế nào, mắt thẩm mỹ của anh không tồi chứ?

Hắn cười tự mãn, hài lòng nhìn biểu hiện say mê trên gương mặt xinh đẹp

– Được, tôi công nhận. Nhưng ở đây đẹp thì đẹp thật nhưng rất chán, chẳng có gì chơi cả.

– Ai nói với em không có gì chơi?

Bạch Hiền bĩu dài môi nhìn hắn đầy ngờ vực.

– Ở nơi khỉ ho cò gáy này, anh tìm đâu ra thứ để chơi?

Xán Liệt nắm lấy cổ tay Bạch Hiền, kéo đi. Cùng vùng vằng mãi nhưng căn bản là địch không lại hắn đành để mặc hắn lôi đi xềnh xệch. Đi rất lâu, chỉ biết là chân Bạch Hiền gần như mỏi nhừ mới xuống tới chân núi, thì ra nơi này không hoang vu như cậu tưởng, ngược lại còn rất sầm uất.

Hắn dẫn cậu đến trước một cánh cổng lớn, cậu ngước mắt lên nhìn tấm biển cầu kì được treo phía trên cao vô cùng tráng lệ, khoa trương “ Heaven or Hell”. Hắn chuyển sang nắm tay cậu.

Bàn tay hắn to lớn bao trọn bàn tay nhỏ bé của cậu, truyền đến cậu một luồng ấm áp.

Hắn dắt cậu như dắt trẻ con đưa cậu đi chơi hết nơi này tới nơi khác. Cuối cùng hắn cùng cậu dừng chân trước nhà ma. Vẻ u ám nơi này khiến cậu không muốn bước chân vào, định bụng bỏ đi nhưng bị hắn giật lại.

– Sao vậy? Em sợ à?

Bạch Hiền tuy không được gọi là điềm đạm nhưng cũng không đến mức dễ bị khiêu khích vậy mà chỉ vì một câu của Phác Xán Liệt liền không nghĩ tới hậu quả mà hung hăng tiến vào. Mới đi được vài bước, cậu lập tức hối hận. Người nào đõ đã co rúm thành một cục, run lên cầm cập.

Bạch Hiền mắt thao láo nhìn đường, tay bấu chặt tay áo Xán Liệt khiến hắn phát đau. Cậu nép cả người vào tay hắn, đầu nhỏ ngó nghiêng liên hồi dò xét xung quanh . một một vật dài dài, lạnh toát trườn vào cổ chân cậu.

– A……AAA!

Một cánh tánh trầy tróc đầy máu me, trên da chi chít sẹo vẩy túm chặt lấy Bạch Hiền. Cậu gào ầm lên, cả người như phản xạ nhảy vào lòng Xán Liệt. Hai tay bấu víu chặt vào người hắn, chân quắp chặp lấy hông hắn, mặt rúc vào lồng ngực rộng rãi, ấm áp.

Xán Liệt dở khóc dở cười, con người mấy hôm trước còn yếu ớt khóc lóc trong lòng hắn sao bây giờ lại khỏe thế này, kìm kẹp hắn tới khó thở. Hắn chật vật rút tay ra khỏi vòng ôm của cậu, dang hai tay đỡ lấy thân ảnh đang run lên trong lòng.

– Ngoan, có gì mà sợ.

Bạch Hiền trong lòng hắn mắt vẫn nhắm tịt, lắc đầu nguầy nguậy. Xán Liệt vẫn đứng yên cho cậu ôm, hắn cảm thấy có thứ gì ướt át đang thấm vào áo, câu… khóc rồi sao? Hắn vừa thương bừa buồn cười, nín nhịn đến nội thương, Hắn cuối cùng đành bật cười thành tiếng.

Bạch Hiền vẫn sợ sệt một ôm cứng hắn, một tay vòng ra sau đấm thùm thụp vào lưng thân ảnh cao lớn. Hắn đang khoái chí cười, lại bị ăn đập bất ngờ, mất đà ngã rầm xuống. Biện Bạch Hiền à Biện Bạch Hiền, lần nào gặp cậu hắn cũng ngã lần đó, Bạch Hiền suy cho cùng là thiên thần hay khắc tinh của Phác Xán Liệt đây.

Cả thân hình to lớn của Xán Liệt đè cả lên người Bạch hiền, cậu nhăn nhó định đẩy hắn ra nhưng tay chân không nhúc nhích nỏi. Bạch Hiền bấy giờ mới từ từ hé mở mắt. Một gương mặt gớm ghiếc toàn mụn nhọt, một nửa đầu mất hoàn toàn da, não vẫn còn chảy dài xuống một bên má, hai con mắt trắng dã lòi ra khỏi tròng, dung đưa lúc lắc trước mặt cậu, răng nanh của nó vẫn còn vướng vài chỉ thịt đầy máu me. Sinh vật gớm ghiếc ấy đang ở sau lưng Xán Liệt, mỉm cười đầy ghê rợn.

Bạch Hiền sợ hãi, đồng tử vẫn còn vương nước mở lớn, miệng há hốc. Xán Liệt ngạc nhiên định quay đầu lại xem có chuyện gì thì bị một lực đạo giật mạnh cổ lại, mặt hắn tiếp xúc với một vật mềm mại, mũi cảm nhận được hương thơm ngọt ngào.

Bạch Hiền giật mạnh cổ Xán Liệt lại cậu sợ hắn sẽ phải nhìn thấy tạo vật ghê tởm kia. Cậu kéo mặt hắn gục vào lồng ngực mềm mại của mình.

~Thình Thịch~

Tiếng trống ngực Bạch Hiền đập dồn dập liên hồi, tất cả đều bị Xán Liệt thu lại trong tai. Không khí như ngưng đọng, từng tiếng thở khe khẽ khẽ của Bạch Hiền vang lên khiến hắn cũng thấy khó thở theo. Sao tim cậu đập ngày càng nhộn nhạo thế này? Ở bên tên đầu bò này quả là hại tim mà.

Bạch Hiền nhắm nghiền mắt, cả người run lên dữ dội, hình nhân kinh khủng kia vẫn đang đứng đó. Chính người ấy cũng cảm thấy ngạc nhiên, làm việc ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cảnh này khiến anh ta thấy bối rối, chẳng biết làm sao, cứ đứng như trời trồng dọa chết Tiểu Bạch.

Xán Liệt cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy, hắn nắm lấy tay cậu gỡ ra, bản thân chống tay lên để nhìn thấy Bạch Hiền. Cậu nhắm tịt mắt, gương mặt ngạo kiều vẫn vương đầy nước, cánh môi hồng đào bị cậu cắn chặt. Hắn khẽ khàng mỉm cười, say mê ngắm nhìn cậu, lúc sau mới mới đứng dậy, kéo theo cả con người nhỏ bé đang run sợ kia.

Hắn ra hiệu, đuổi mấy hình nhân ghê rợn ra ngoài. Vốn chỉ định dọa cậu đôi chút nào ngờ làm cậu kinh động đến vậy. Là hắn không tốt. Hắn ôn nhu ôm lấy thân ảnh đối diện vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ vào tấm lưng nhỏ bé, miệng trấn an:

– Không sao, chỉ là giả thôi mà, em sao lại nhát gan thế?

Đáp lại hắn chỉ là tiếng nấc khe khẽ, hẳn là cậu bị dọa cho kinh sợ quá mức rồi.

Xán Liệt thở dài, tự trách bản thân. Hắn luồn tay xuống eo Bạch hiền, cẩn thận dìu cậu ra ngoài.

Ánh sáng hiền hòa bên ngoài khiến Bạch Hiền bình ổn đôi chút. Từ nhỏ tới lớn, thứ cậu sợ nhất chính là nhà ma, lần đầu tiên bước vào nhà ma, Bạch Hiền đã sợ quá mà ngất đi, từ đó đến tận bây giờ, cậu thề sẽ không bao giờ quay trở lại nơi kinh hoàng ấy, ngày hôm nay chỉ vì hiếu thắng với ai đó mà liều mình đi vào, kết quả cậu bây giờ trong lòng Xán Liệt vẫn không ngừng run rẩy.

.

.

.

Ba ngày tiếp theo đó, hắn ngày nào cũng tới dắt cậu đi chơi khắp nơi, làm tài xế cho cậu mọi lúc. Hắn chiều chuộng cậu hết mực, chỉ cậu thích, muốn gì hắn đều đáp ứng. Vì thể cậu càng ỷ lại vào hắn, từ hai người xa lạ, hắn mơ hồ cảm nhận được thứ gọi là nhất kiến chung tình, liệu có quá để nói hắn vừa gặp đã yêu con người bé nhỏ, đáng yêu này?

Bốn ngày, một khoảng thời gian thực quá ngắn ngủi. Nụ cười của cậu đã in hằn trong tâm trí hắn, đuôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, miệng tạo thành hình chữ nhật tươi rói. Nhưng còn cậu thì sao? Cậu liệu có thích hắn như hắn thích cậu hay vẫn chỉ là đứa nhỏ vô tâm vô phế chẳng chịu hiểu lòng hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip