Chương 12: Kí ức

Ba ngày tiếp theo đó, hắn ngày nào cũng tới dắt cậu đi chơi khắp nơi, làm tài xế cho cậu mọi lúc. Hắn chiều chuộng cậu hết mực, chỉ cậu thích, muốn gì hắn đều đáp ứng. Vì thể cậu càng ỷ lại vào hắn, từ hai người xa lạ, hắn mơ hồ cảm nhận được thứ gọi là nhất kiến chung tình, liệu có quá để nói hắn vừa gặp đã yêu con người bé nhỏ, đáng yêu này?

Bốn ngày, một khoảng thời gian thực quá ngắn ngủi. Nụ cười của cậu đã in hằn trong tâm trí hắn, đuôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, miệng tạo thành hình chữ nhật tươi rói. Nhưng còn cậu thì sao? Cậu liệu có thích hắn như hắn thích cậu hay vẫn chỉ là đứa nhỏ vô tâm vô phế chẳng chịu hiểu lòng hắn?

Bốn ngày này đối với Bạch Hiền có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu kể từ khi bố mẹ rời bỏ cậu mà đi. Có người đi chơi cùng cậu, có người luôn mỉm cười cùng cậu, có người chúc cậu ngủ ngon mỗi tối, đánh thức cậu dậy cậu mỗi sang, có người lau miệng khi cậu ăn, khi cậu sợ có người ở bên vỗ về an ủi. Đối với Bạch Hiền chỉ cần như thế thôi đã là hạnh phúc rồi. Niềm vui đôi khi chỉ giản đơn thế thôi nhưng với Bạch Hiền, những việc đơn giản nhất ấy chính là thứ trân quý nhất, khiến cậu sẽ dùng cả đời để ghi nhớ.

.

.

.

– Alo.

” Hoàng Tử Thao. Tôi muốn gặp cậu.”

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên đầu dây bên kia khiến Tử Thao thấy chói tai, cậu khẽ nhăn mặt nhưng thanh âm vẫn bình thường:

– Cô là…

” Kim Duẫn Hy.”

Tử Thao im lặng, cậu và ả đàn bà này có gì liên quan? Ả lại có ý định gặp cậu, rốt cục có gì khuất tất?

” Chuyện liên quan tới Diệc Phàm, thế nào tới gặp tôi chứ?”

– Còn có chuyện của Ngô Phàm mà tôi không biết sao?

” Chuyện ba năm trước cậu muốn biết người anh ấy yêu thầm?”

– Tôi biết anh ấy hơn 20 năm nay, anh ấy làm gì, yêu ai tôi là người rõ nhất, đừng phí nước bọt vào mấy chuyện vô bổ này nữa.

Tử Thao  vốn rất điềm tĩnh nhưng đối với chuyện của Ngô Phàm, cậu vẫn là không kim chế được mà mắng ả một tiếng “ngu ngốc” trong lòng. Cho dù muốn đối phó với Tử Thao  thì ít nhất cũng nên điều tra đôi chút về cậu. Ả thậm chí còn không biết gần như toàn bộ cuộc đời Ngô Diệc Phàm, có sự hiện diệc của Hoàng Tử Thao. Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết, cái gì mà bày trò hẹn gặp.

– Biện Bạch Hiền đang yêu ai, cậu biết không?

– Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện tình yêu của người khác.

” Ngày 2 tháng 5 năm 2011 cậu có muốn biết vì sao anh ấy đối với cậu như thế không?”

Tử Thao im lặng, là ngày đó, sinh nhật năm mười tám tuổi của cậu. Rốt cục Kim Duẫn Hy, ả biết được bao nhiều chuyện rồi? Thật dông dài, đáng lẽ ả nên nói ngay vấn đề này mới phải, thật dông dài. Tử Thao im lặng hồi lâu mới ậm ừ vài tiếng, đầu dây bên kia, Kim Duẫn Hy lập tức trả lời:

“Tôi đợi cậu ở quán cà phê Royal.”

.

.

.

Hoàng Tử Thao dừng xe trước quá cà phê đã hẹn. Vừa bước vào, thân ảnh của Kim Duẫn Hy đã thu vào tầm mắt cậu. Cậu ngồi xuống đối diện ả, nhanh chóng vào thẳng vấn đề, đối với loại chuyện này, Tử Thao vẫn là ghét lằng nhằng:

– Nói nhanh một chút, tôi không có thời gian.

– Cậu xem cái này trước đi.

Kim Duẫn Hy ném lên bàn một phong bì giấy. Tử Thao mở tập phong bì ra, trong đó là hình ảnh Ngô Phàm ba năm trước, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần bò đen, trên tay cầm một bó linh lan được gói cẩn thận. Linh lan, loài hoa cậu thích nhất và cũng đem cậu nhớ lại kỉ niệm năm đó. Cậu mỉm cười chua chát hồi tưởng lại dòng kí ức đã được bản thân giấu kín suốt ba năm qua…

.

.

.

Ngày 30/4/2011

– Tiểu Đào Tử, đi cùng anh một chút.

– Ngô Đại Ngưu, anh thật phiền phức, mới sáng sớm ngày ra, gọi gì mà gọi.

Ngô Phàm tiến lại giường, hất tung chăn của Tử Thao ra, vác cậu lên vai như bao tải. Hoàng Tử Thao bị hắn dọa cho bất ngờ, cậu gào ầm lên, chửi bới:

– Ngô Diệc Phàm, anh thích chết à? Mẹ nó, thả em ra mau lên.

Ngô Phàm chẳng những thả cậu ra mà còn sốc lại cậu trên vai, miệng cười bỉ ổi, giọng như ra lệnh:

– Anh đã nói là giúp anh vài việc mà, con mèo đáng ghét này.

Cậu ở trên vai hắn quẫy đạp không ngừng, cào cấu tấm lưng rộng rãi của hắn đến phát đau, tay vò đầu tóc hắn rối tinh rối mù.

Ngô Phàm để cậu xuống trước bồn rửa mặt. Lấy kem đánh răng rồi tự tay giúp cậu làm vệ sinh cá nhân. Cậu 18 tuổi rồi mà vẫn luôn nhõng nhẽo như vậy, ngày nào hắn cũng hầu hạ cậu từ sáng sớm đến tận lúc đi ngủ.Chiều chuộng cậu từ lâu rồi đã là thói quen ăn sâu trong tiềm thức hắn, hắn luôn hành động như một thói quen và cũng trong vô thức, Tử Thao nhận lấy sự cưng chiều này của hắn, ỷ lại, dựa dẫm vào hắn thậm chí còn hơn cả cha mẹ.

Tử Thao ngáp ngắn ngáp dài chui tọt vào xe hắn nằm ngủ tiếp. Ngô Phàm vừa lái xe vừa luôn miệng hỏi:

– Em từng nói, những người sinh cung Kim Ngưu sở thích rất giống nhau, đúng không?

– Thì sao?

Ngô Diệc Phàm hắn từ bao giờ quan tâm đến ba cái tử vi với cung hoàng đạo vớ vẩn gì rồi? Chẳng lẽ hắn thích ai rồi? Cũng không loại trừ khả năng đó. Ngoài tình yêu ra, cái gì có thể khiến hắn thay đổi nhanh đến thế chứ? Tử Thao ngáp dài ngao ngán, cậu vốn nghĩ Ngô Phàm là tên mặt than, lạnh lùng vô cảm, vậy mà giờ cũng biết yêu rồi cơ đấy. Tình yêu đúng là một căn bệnh mà bệnh tật thì có chừa ai bao giờ.

– Có việc phải nhờ đến em rồi.

Tử Thao mất vẫn nhắm nghiền, cậu khoanh hai tay trước ngực, giọng đều đều như đang nói mớ.

– Không có gì miễn phí đâu.

– Sẽ trả công xứng đáng nhưng làm đi đã rồi đòi công sau.

Ngô Phàm mỉm cười dịu dàng, tâm trạng hắn dường như hôm nay đặc biệt tốt, mọi ngày hiếm hoi lắm mới cười một cái, vậy mà giờ lại phung phí nụ cười đến vậy. Hắn phóng xe dẫn cậu đến một cửa hàng hoa.

– Em thích hoa gì?

– Hoa gì cũng thích.

– Một thôi.

– Xem nào.

Cậu đảo mắt một vòng, đủ các loại hoa sặc sỡ thu vào tầm mắt nhưng cậu vẫn cố chấp tìm kiếm một loài hoa nhỏ. Kia rồi…

– Linh lan.

– Được rồi.

Hắn lấy điện thoại ra ấn vài chữ gì đó vào nhắc nhở, khóe miệng vẽ nên một nụ cười, đẹp đẽ. Tử Thao biết Ngô Phàm ngót mười tám năm qua, chưa bao giờ thấy hắn cười ngọt ngào đến vậy, bất quá, có chút khiến cậu buồn nôn.
Ngô Phàm cùng Tử Thao rời khỏi hàng hoa tiếp tục đến hàng đá quý. Hắn vừa vào đã hỏi:

– Em hợp với đá gì?

– Đá gì em chẳng hợp.

– Ý anh là sinh tháng 5 hợp với đá gì?

– Sao em biết được, anh lôi em đi hỏi ba cái thư linh tinh này làm gì? Đại Ngưu, hôm nay là ngày giời ơi đất hỡi gì mà anh lạ thế? Sáng sớm có đụng đầu vào đâu à?

Cậu bĩu môi, phẩy phẩy tay. Ngô Phàm bắt lấy bàn tay thuôn dài đang phẩy phẩy của cậu, tùy tiện đeo lên một cái nhẫn đơn giản. Quả đúng đơn giản là đẹp, hắn hài lòng tháo nhẫn ra đưa cho nhân viên gói lại cẩn thận. Tử Thao bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho không ít nhưng hắn lại nhanh chóng tháo ra khiến cậu có chút hụt hẫng. Tử Thao cũng không để ý chuyện đó nhiều lập tức định thần lại, hỏi hắn:

– Mà anh định làm gì thế?

– Chuẩn bị cho một người đặc biệt.

– Em hả?

– Nằm mơ.

Ngô Phàm cốc một cú vào đầu Tử Thao, miệng cười thỏa mãn như vừa làm việc gì vĩ đại lắm. Hắn giờ ngón trỏ xuống phía dưới giễu cợt cậu, bản thân đã nhanh chân chuồn trước.

– Ngô Đại Ngưu, anh chết với em.

Tử Thao giơ nanh đe dọa Ngô Phàm, cậu chạy tới thì hắn lại tránh. Ở giữa đường có hai nam nhân anh tuấn vui vẻ cười đùa rượt bắt nhau như tiểu hài khiến ai cũng ngoái lại nhìn. Nụ cười tươi rói, trong sáng của cậu ngày ấy, là do hắn đem lại và cũng không lâu sau một tay hắn đã hủy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip