Chương 15: Em thích tôi?

– Phác Đầu Bò, anh có đứng lại ngay không thì bảo, trả lại cho tôi. Đồ xấu xa, anh là giám đốc cái mẹ gì chứ, bất quá cũng chỉ thuộc phường cướp của giết người mà thôi!

Bạch Hiền chạy theo Xán Liệt vòng vòng quanh nhà, hắn cười hềnh hệch, giơ giơ vật nhỏ trong tay đầy thách thức nhìn cậu. Bạch Hiền khó khăn lắm mới đuổi kịp hắn. Cậu chống gối thở hổn hển, ánh mắt căm phẫn liếc nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.

Bạch Hiền so với nam nhân bình thường cũng không coi là thấp nhưng khi đối diện với Phác Xán Liệt, chiều cao của cậu chính là khiêm tốn đến thảm thương. Bởi vậy mà tình hình hiện giờ, trong khi Xán Liệt vẫn bình thản giơ cao tay nắm lấy vật nhỏ màu sáng bạc thì Bạch Hiền như tiểu hài tử nhảy loạn lên trước mặt hắn cố gắng giành lại vật kia mà vô ích.  Hắn thò ngón tay lồng vào nhẫn.

– Ồ vừa khít này. Khai ra mau em mua tặng tôi còn gì?

Họ Phác  cười đểu giả quơ quơ ta trước mặt cậu. Chiếc nhẫn thiết kế khá  giản đơn nhưng khi đeo lên tay hắn dường như được tăng thêm vài phần mị lực. Ngón tay thon dài thẳng, từng khớp tay rõ ràng lại đeo thêm nhẫn khiến Bạch Hiền lần đầu tiên cảm nhận thì ra bàn tay hắn đẹp đến thế.

Bạch Hiền nhảy lên lao vào người hắn. quờ quạng muốn giành lại vật lấp lánh trên bàn tay người kia. Cậu do quá hăng say giành đồ mà chẳng mảy may nhận thấy mình cùng hắn đã tới sáp mép giường. Bạch Hiền kiễng chân thử lkại lần nữ nhưng bất ngờ, hắn nghiêng người khiến cậu và hắn ngã nhào lên giường. Lần thứ n Phác công tử cao cao tại thượng lại biến thành tấm nệm vững chãi cho Biện Bạch Hiền nằm trên.

Xán Liệt bản thân là người bị đè nhưng chẳng chút tức giận, ngược lại ánh mắt trào lên ý cười, hắn giở giọng lưu manh:

– Em có vẻ thích nằm lên người tôi nhỉ ?

Bạch Hiền lườm hắn một cái rồi chống tay định đứng dậy nhưng hắn bị nắm lấy cổ áo.

– Em thử  đứng dậy xem, tôi giật đấy.

Cậu ở thế tiến thoái lưỡng nan đứng dậy không được mà nằm xuống cũng không xong chỉ có thể đành bất lực nhìn con người xấu xa trước mặt hận không thể  cái khuôn mặt điển trai này ra cấu xé tan nát cho hả giận.

– Anh dám?

– Thử là biết.

Xán Liệt đưa một tay ra sau gáy, thích thú nhìn gò má phiếm hồng của cậu. Hắn chẹp miệng, liếm môi.

– Thật muốn cắn em một cái.

– Hả?

Bạch Hiền trợn ngược mắt lên nhìn hắn như sinh vật lạ, miệng há hốc phỏng chừng đút vừa đến hai cái bánh bao.

Phác Xán Liệt hoàn toàn ngó lơ điệu bộ buồn cười kia, hắn lập tức chuyển chủ đề.

– Nói. Cái nhẫn kia rõ ràng là mua cho tôi, ngay cả size cũng là của tôi nốt. Dám giấu sao?

Bạch Hiền đứng hình. Cũng phải bị nói trúng tim đen, không giật mình sao cho được.

– Đã bảo không phải mua cho anh.  Trả lại cho tôi.

– Thế thì mua cho ai?

Cậu cắn môi không nói. Phác Xán Liệt một lực đem Tiểu Bạch lật ngược lại, đè cả thân mình lên nam nhân nhỏ bé, hắn ghé sát tai cậu thì thầm.

– Em…thích tôi?

Bạch Hiền đối với câu hỏi bất ngờ kia đâm lúng túng, cậu quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn. Xán Liệt bóp mạnh cằm cậu ép cậu phải nhìn hắn. Lần đầu tiên hắn dùng lực đạo mạnh như vậy trên người cậu.  Đôi mắt Bạch Hiền khẽ cụp xuống lẩn tránh.

– Tôi hỏi em…

Bạch Hiền nhanh chóng cắt lời, ngăn hắn nói ra suy nghĩ của bản thân.

– Chúng ta mới quen nhau hơn một tuần. Như thế… quá nhanh.

– Tôi không quản việc chúng ta biết nhau bao nhiêu ngày. Tôi chỉ cần biết em có thích tôi hay không?

Ánh mắt hắn chợt nghiêm túc đến kì lạ, xoáy sâu vào đôi đồng tử nâu nhạt của Bạch Hiền như nhìn thấu cả tâm can cậu. Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Bầu không khí xung quanh cơ hồ đặc quánh lại khiến Bạch Hiền khó thở, cậu muốn đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn vô lực. Thật lâu sau, Phác Xán Liệt mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữ hai người:

– Mấy ngày nay sao tránh mặt tôi?

Bạch Hiền nghẹn họng. Bản thân cậu cũng hết sức hoang mang, mấy ngày nagứn ngủi bên hắn nhưng có đến phân nửa là cậu tránh hắn. Trách sao cậu lại nhìn thấy nữ nhân kia…

Chần chừ hồi lâu cho tới tới khi cằm bị siết đến đau đớn muốn khóc cậu mới lên tiếng, thanh âm có chút run rẩy:

– Tôi….nhìn thấy người yêu anh rồi.

– Người yêu?

Phác Xán Liệt  đần mặt nhìn cậu, hắn có người yêu từ bao giờ sao hắn không biết.

– Người yêu anh …. thật rất xinh  đẹp. Đúng là sinh ra đã ngậm thìa vàng, Đầu Bò như anh cũng có vợ đẹp.

Âm thanh của Bạch Hiền tràn đầy trào phúng, bông đùa mà sâu trong đôi mắt to tròn kia một tia buồn le lói chiếm lĩnh.

– Em lảm nhảm gì thế? Vợ tôi tên là gì?

– Đừng giả ngu nữa, được, thích giả ngu thì tôi nói cho anh biết. Nghe cho kĩ đây Phác Xán Liệt, vợ anh là Lý Tú Anh tiểu thư, xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, thế nào chối nữa đi, chính người trong công ty anh nói với nhau, còn chối?

Vẻ mặt Bạch Hiền như sắp khóc đến nơi, cậu giương đôi mắt long lanh nước nhìn hắn. Nam nhân trên người cậu chợt cười lớn:

– Em ghen à?

– Ghen đầu anh. Cả nhà anh ghen thì có.

Cậu khép lại bờ mi che giấu đi tầng sương mỏng trong mắt. Một cảm giác ấm áp, ẩm ướt, mềm mại xâm chiếm bờ môi cậu. Vật nóng bỏng, dẻo dai cuốn lấy lưỡi cậu, sục xạo trong khoang miệng ngọt ngào. Cơ hồ hơi thở bị rút cạn kiệt, cậu đành điều chỉnh nhịp thở để thích ứng với hắn. Xán Liệt một mặt nút lấy bờ môi đỏ hồng, một mặt cuốn  lấy môi dưới của cậu, hắn hơi nâng người lên nhìn cậu. Lúc sau hắn luyến tiếc nút mạnh một tiếng mới hài lòng mà buông tha cho cậu.

– Em sau này thành người nhà anh không chừng nên đừng lôi cả nhà vào.

Gò má Bạch Hiền phiếm hồng, gật nhẹ đầu

– Nhưng Lý…

Chụt

Xán Liệt bất ngờ hôn xuống một cái thật kêu trên đôi môi hồng nhuận. Thanh âm đem theo vài phần cảnh cáo:

– Còn dám tự suy diễn linh tinh thì đừng trách anh phạt nặng.

Cậu lại ngoan ngoãn gật đầu, để mặc hắn ôm trong lòng.

Bạch Hiền rụi rụi vào lòng hắn như một con mèo nhỏ, vòng tay ôm lấy tâm lưng rộng rãi của hắn, hít hà mùi hương bạc hà từ cơ thể hắn. Trong lòng hắn thật an toàn, thật ấm áp, thật hạnh phúc , nếu được nằm mãi trong lòng hắn thật tốt.

“ Dù ngày mai em có phải rời xa anh tới một nơi nào khác thì hôm nay hãy cứ để em được thích anh. Trái tim này, em đã gìn giữ 22 năm qua, bây giờ em trao cho anh, hãy giúp em bảo hộ nó thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip