Chương 21: Kích tình
Bạch Hiền theo Thế Huân trở về nhà. Ngày hôm nay cậu bị dọa không ít, toàn thân bị trói đau nhức không thôi. Thế Huân đỡ Bạch Hiền vào nhà. Trong nhà, Lộc Hàm đã đợi sẵn, anh nhìn bộ dạng của Bạch Hiền trong lòng không khỏi thương xót, khẽ thở nhẹ, anh miễn cưỡng hướng Bạch Hiền mỉm cười dịu dàng khiến lòng cậu dấy lên một trận ấm áp, cậu cũng cố kéo khóe miệng lên vẽ ra nụ cười méo mó.
– Thế Huân, em cứ trở về giải quyết nốt lũ người kia đi. Để Bạch Hiền đấy cho anh.
Thế Huân nhìn Lộc Hàm, khẽ gật đầu, buông tay ra khỏi người Bạch Hiền.
– Vậy em về trước.
– Ừ, anh không tiễn em nữa.
Thế Huân nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Bạch Hiền cùng Lộc Hàm.
– Em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, anh chuẩn bị nước nóng rồi.
Bạch Hiền gật nhẹ đầu ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Chờ nửa ngày không thấy người ra, Lộc Hàm sốt sắng gõ cửa nhưng đáp lại lời anh chỉ là một khoảng im lặng đến đáng sợ. Lộc Hàm đá mạnh cửa lao vào, anh liếc một vào tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Cậu ngồi co ro bó gối một góc nhìn thẫn thờ về một phương vô định, mái tóc che đi biểu cảm trên khuôn mặt.
Nghe tiếng người lao vào, Bạch Hiền mới ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt này là đau đớn, thống khổ, là mất mát hay căn bản là trống rỗng, vô hồn? Lộc Hàm nhìn không ra. Anh tiến về phía cậu, đưa tay đỡ cậu dậy, dịu dàng phủi quần áo cho cậu. Bạch Hiền vẫn đờ đẫn để mặc anh làm gì thì làm. Lộc Hàm lo lắng nhìn người trước mặt .
– Em…sao vậy?
– …
– Tiểu…
– Lộc Hàm.
Cậu bất ngờ gọi tên anh, ánh mắt xoáy sâu vào đôi đồng tử to tròn của anh.
– Ừ, anh đây.
– Ôm em một chút được không?
Lộc Hàm dang rộng tay, ôm thân người nhỏ bé vào lòng. Vòng tay anh không lớn, bờ vai anh không rộng nhưng trong lòng anh rất ấm áp, rất bình yên. Bạch Hiền dựa đầu vào ờ vai thanh mảnh, hương bạch đàn dịu dàng vương vấn khiến cậu tạm thời cảm thấy yên lòng không ít.
– Hôm nay, khi em ở trong tay Kim Duẫn Hy, em rất sợ hãi, ở đó rất tối, trái tim em không ngừng kêu gào một cái tên, kêu đến kiệt sức, đến đớn đau, đến rỉ máu nhưng đáp lại em chỉ là sự câm lặng đến tuyệt vọng. Và em nhận thức sâu sắc một điều, hắn không còn bên em nữa, em mất hắn thật rồi hay căn bản là hắn chưa từng thuộc về em? Em không biết, em chỉ biết ngày qua ngày, em hình như càng yêu hắn thêm một chút. Có phải hay không em điên rồi?
Lộc Hàm thở dài, siết chặt hơn vòng tay ôm thân ảnh đang run rẩy, cố gắng trao cho cậu chút hơi ấm dù là ít ỏi. Người cậu lạnh, nước mắt cũng lạnh, dòng lệ lạnh như dải băng thấm vào áo anh buốt giá. Đưa nhỏ này, vốn vui vẻ, đáng yêu là thế cớ sao lại bị thương tổn đến nhường này?
– Tiểu tử ngoan, mọi chuyện rồi sẽ qua đi. Có thể tháng sau em sẽ quên hắn, có thể là năm sau, có thể là mười năm, cũng có khi là một đời em cũng vĩnh viên quên không nổi. Vậy em làm sao cứ thế bi lụy cả đời được, cứ cho là em không sống vì em thì cũng vì hắn mà sống có được không? Em sống không tốt, hắn sao có thể bình yên?
Tiếng nức nở vang lên trong lòng Lộc Hàm, Bạch Hiền nghẹn ngào nấc lên từng tiếng mạnh mẽ trong lòng anh. Cậu khẽ lắc đầu tuyệt vọng, trước sau vẫn chỉ giữ im lặng.
– Ngốc tử, em không giỏi che dấu đâu. Em yêu hắn sâu đậm nhường nào, anh có thể không hiểu được hết nhưng em chắc chắn sẽ không nhìn nổi việc hắn dằn vặt sống qua ngày.
– Hắn…liệu có vì em mà dằn vặt?
Lộc Hàm xoa xoa mái đầu bé nhỏ.
– Nhất định…
.
.
.
Tử Thao ngây ngốc nhìn hắn nửa ngày. Đôi mắt thâm trầm, sâu hút của hắn thường ngày nhuốm một tầng sương mỏng, ánh mắt nóng rức thiêu đốt từng tấc da thịt của cậu, cả người hắn nóng ran, dường như cũng đang run lên, hắn liên tục nuốt nước bọt, từng tiếng thở gấp gáp liên tục phả vào tai cậu. Tay dường như siết chặt hơn vào bờ vai cậu
– Anh chẳng … lẽ cũng…
– Ừ.
Ánh mắt cậu khó hiểu nhìn hắn đang chật vật giống mình. Hắn thấy ánh mắt ấy cũng nhanh chóng giải đáp cho cậu:
– Biết vì sao tôi tìm được em không?
Tử Thao cắn răng, mồ hôi túa ra như tắm mà toàn là mồ hôi lạnh, người cậu nóng lạnh đan xem rất khó chịu, cậu cố gắng lắc đầu, bàn tay bấu chặt thành quyền đến phát đau. Hắn tiếp tục:
– Tôi đến thì gặp một tên tay sai. Hắn nói nhất định phải uống thì mới có thể tìm em.
Tử Thao cảm thấy rất kì quái, nếu là tay sai của ả thì sao khi gặp hắn, Kim Duẫn Hy lại ngạc nhiên cùng sợ hãi vây? Cậu đem khúc mắc trong lòng hỏi hắn, giọng nói đứt quãng vì dục vọng hành hạ, nửa thân dưới của cậu trướng lên đau đớn, Tử Thao cảm giác như cậu sắp khóc trước mặt hắn được.
– Nhưng sao…khi..gặp anh, ả lại…ngạc nhiên đến vậy?..
Cậu không ngừng thở dốc vì bàn ta hư hỏng của ai đó liên tục khiêu khích nhưng điểm nhạy cảm trên cơ thể phấn nộn.
– Tôi về sớm hơn 15 phút.
Hắn về sớm hơn dự định nên Kim Duẫn Hy cơ bản là không lường trước ả. Ả đã tính toán đầy đủ nếu như Ngô Phàm về đúng thời dự định thì sau khi hắn uống xong ly rượu ấy, mọi chuyện đã xong xuôi, ả có thể đường đường chính chính lợi dụng tác dụng của dược mà hảo hảo hầu hạ hắn. Điều ả không ngờ nhất là sức chịu đựng của Tử Thao, thực đáng bội phục, thêm nữa, Ngô Phàm lại về sớm hơn, ả còn có thể trở tay được sao?
Tử Thao ngạc nhiên mắt mở lớn, giọng nói phát ra đem theo tiếng rên nơi cổ họng vẫn đầy mị hoặc:
– Sao có…a… thể?
Hắn liếm vành tai cậu, phả vào vài tiếng mang theo hơi thở nóng rực:
– Tôi vốn định bay chuyến đêm để về gặp tiểu ngốc tử nào đó nên khi em gọi phi cơ đã ở trước cửa nhà rồi nhưng em không chịu nghe tôi nói hết đã hấp tấp cúp máy.
Trong lòng Tử Thao tràn đến một cỗ ấm áp, hắn luôn quan tâm cậu như vậy.
Ngô Phàm như chợt nhớ ra điều gì, hắn cười lớn trêu chọc, chất giọng trầm ấm quen thuộc vì dục vọng mà trở nên trầm đục đầy nguy hiểm:
– Sức chịu đựng của em rất tốt. Nhưng tôi khi không như vậy, em khiêu khích tôi thành ra thế này, phải chịu trách nhiệm chứ.
Dứt lời, Ngô Phàm chồm lên người Tử Thao, một tay chế trụ hai tay cậu, tay còn lại nhanh chóng thoát y những thứ vướng víu giữa hai cơ thể. Cậu giãy giụa không ngừng, hắn hơi dụng lực ở tay, đồng tử xoáy sâu vào đôi mắt đào hoa, hai ánh mắt nóng rực chạm vào nhau tóe lửa, thiêu đốt đối phương.
– Đừng náo. Không giải quyết xong chuyện này cả tôi cùng em sẽ không xong đâu.
– Em cũng đâu có nói không giải quyết nhưng ở đây lạnh quá, cứng nữa, sẽ rất đau.
Tử Thao hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, nhìn tạo vật trong lòng đầy ủy khuất, hắn mềm lòng, bế bổng cậu dậy. Hai chân cậu quấn chặt lấy thắt lưng hắn. Ngô Phàm hai tay đỡ lấy nơi cặp mông căng tròn, hắn vừa đi vừa hôn cậu, hai người quấn lấy nhau, răng môi lẫn lộn, hôn tới mức mụ mị cả đầu óc. Hắn nóng vội đáp cả người Tử Thao lên giường khiến cậu nhăn mặt đau đớn định lên tiếng mắng chửi lại bị hắn nuốt xuống
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip