Chương 38: Hạnh phúc
– Dậy! Dậy mau!
– Mới sáng ra em làm gì ghê thế?
Ngô Phàm lười nhác vươn vai, chuyện hắn mè nheo lúc mới tỉnh, trên đời này duy chỉ có mình Hoàng Tử Thao biết, chết tiệt, hắn lại nhớ tới cậu.
– Dậy mau cùng em đi siêu thị. Ăn xong chúng ta đi viện khám cho anh, nôn khan như vậy, ảnh hưởng sức khỏe, anh chết lấy ai trả lương cho em.
Bạch Hiền, chung quy lại là quan tâm người ta chết đi được những miệng vẫn ngoan cố, nói ra những lời độc địa, hắn biết vậy nên cũng chẳng thèm để ý nhiều, lười nhác đứng dậy, nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra.
.
.
.
Thấy đằng xa có đám đông đang bu lại, Bạch Hiền kéo tay Ngô Phàm chạy qua đó.
Tử Thao nằm đó co ro, hai tay vòng qua tự ôm lấy thân hình gầy guộc. Trong mắt Ngô Phàm, Tử Thao vốn rất cao lớn tuy có chút mảnh khảnh nhưng không quá gầy còm. Nhưng bây giờ trước mắt hắn là một Tử Thao gầy guộc đến thảm thương, nhỏ bé đến tội nghiệp. Cậu nằm đó, chân không giày, người chỉ khoác vội một cái áo gió rộng thùng thình, tóc vẫn ướt do ngấm mưa, sắc mặt trắng bệch hơi thở yếu ớt, nặng nề, hạ thân lênh láng máu nhuộm đỏ cả một vùng tuyết, gương mặt cậu tiều tụy nhưng không giấu nổi nét kiều diễm hàng mi dài khẽ lay động, môi trắng bệch nhưng vẫn là đường con tuyệt mĩ của hoa đào, làn da trắng không chút huyết sắc với màu máu của cậu quyện vào nhau đẹp đến đau mắt. Cậu nằm yên lặng. không mạnh mẽ, kiên cường mà yêu ớt, vô hại khiến người ta nhìn vào đau xót khôn nguôi. Nhìn cậu như vậy, lòng hắn đau đớn, xót xa, trái tim đập lệch đi vài nhịp, đau nhói . Hắn chẳng nghĩ nhiều lập tức lao đến ôm lấy cậu vào lòng. Người Tử Thao lạnh ngắt, ướt nhẹp, hơi thở khó nhọc hạ thâm máu vẫn chảy . Hắn gần như phát điên, run rẩy, gắt gao xiết lấy cậu, hắn cố sức gào lên lạc cả giọng:
– Gọi xe cứu thương.
Bạch Hiền nén lại cảm giác muốn khóc vì máu của cậu vừa đau lòng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tử Thao. Cậu vội vã rút điện thoại ra gọi xe cứu thương, “Tử Thao em nhất định không được xảy ra chuyện gì”…
“ Xán Liệt cuối cùng thì em làm được rồi, nhìn thấy máu em rốt cục đã không khóc nữa rồi. Sao anh chẳng còn ở bên em? Xán Liệt, em… rất nhớ anh.”
———
Tử Thao khó khăn mở mắt, ánh điện khiến khăn nhăn mặt, cậu từ từ tiếp nhận ánh sáng lờ mờ, gươngmặt anh tuấn hư ảo quen thuộc dần trở nên rõ rang hơn. Thế Huân vẻ mặt lo lắng nhẹ nhàng vuốt tóc Tử Thao. Y khẽ thở dài. Tử Thao cồ họng khô khốc muốn cất lời nhưng thoát ra khỏi miệng chỉ là vài tiếng thều thào:
– Sao anh….lại ở…. đây?
Thế Huân nắm lấy tay cậu, y dịu dàng cất tiêng:
– Là Phàm ca đưa anh vào. Anh ấy ở đây nhưng em vừa nãy dời đi rồi. Em khám xong xuôi hết cho anh rồi nhưng là anh không biết hay biết rồi mà còn cố tình tổn hại đến bản thân? Anh có biết tối hôm qua nguy hiểm lắm không?
Tử Thao nhắm mắt lại cố gắng nhớ lại tối qua, từng việc, từng việc từ từ hiện ra như một cuốn phim quay chậm, đầu óc cậu quay cuồng, cậu nhắn mặt lại, chút đau đớn như vẫn còn vương lại trong tim khiến cậu có chút khổ sở.
Cậu toan ngôi dậy thì bị thế Huân ngăn lại.
– Đừng quá sức, có hại cho bé con.
Tử Thao hất tay Thế Huân ra nhưng động tác chợt khựng lại, cậu vừa nghe thấy cái gì cơ? Đồng tử cậu mở lớn, miệng hơi hé ra mấp máy, chân mày nhăn lại thành một đường, gương mặt tràn đầy nghi vấn ngẩng đầu nhìn Thế Huân.
Thế Huân thở dài, xem ra Tử Thao không biết gì rồi, chẳng trách hôm qua lại tổn hại bản thân nặng nề như vậy.
– Anh bình tĩnh lại đã, cứ sửng sốt như vậy rất bất lợi.
– Nói.
Tử Thao giọng lạc cả đi, cậu quát lên mà chỉ như thều thào, không chút sinh khí. Thế Huân nhìn Tử Thao như vậy cũng không khỏi xót xa. Y ấn Tử Thao xuống giường rồi dịu giọng nói:
– Có lẽ anh không biết, nhưng em có cháu rồi.
– Ý em là…
Thế Huân bắt đầu thấy bực bội vì sự ngu ngốc bất chợt của Tử Thao, nói hét lên:
– Mẹ nó, sao hôm nay đầu óc anh chậm chạp thế? Ý em là anh có con, có con đó, anh sắp làm mẹ rồi.
Thế Huân hết lên xong chợt cười lên sung sướng, y lắc lắc mạnh vai Tử Thao, ánh mắt sáng lên như hài tử được kẹo, ai dám nói tên trẻ con này sắp làm chú rồi?
Tử Thao cứng đờ người, cậu chẳng dám tin nữa, cậu và hắn, chỉ có một lần sao có thể… Cậu nhắm mắt lại để cho bản thân chấp nhận sự việc này.
Thấy Tử Thao hồi lâu không phản ứng, Thế Huân ngừng cười, y quơ loạn lên trước mắt Tử Thao. Tử Thao đưa tay tóm lấy tay y hất ra:
– Đừng náo anh.
– Này là thái độ gì thế? Là vui hay buồn phải nói cho người ta biết chứ.
Tử Thao khẽ khàng đưa tay lên vùng bụng vẫn phẳng lì, đây là con cậu sao? Là kết tinh của hắn và cậu sao? Cậu vô thức kéo khóe môi lên vẽ nên một nụ cười hạnh phúc. Sinh linh nhỏ bé này của cậu, chính là điều hạnh phúc nhất của cậu trong suốt những tháng ngày đau khổ qua. Cuối cùng, Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm cũng có kết tinh rồi, hắn không yêu cậu cũng không sao, đứa nhỏ này chính là kết tinh của tình yêu của cậu dành cho hắn.
– Còn nữa, anh bị trầm cảm từ bao giờ?
Thế Huân lên tiếng, giọng điệu trở lại nghiêm túc, ca ca của y sao lại cứ bi lụy thế này, thực rất không tốt, y không thể để cậu như vậy được. Tử Thao đối với câu hỏi của y không né tránh nhưng cũng không trả lời, bản thân cậu cũng không ngờ tới mình bị trầm cảm nhưng điều đó bây giờ thì có gì quan trọng? Chỉ cần có hài tử cậu cái gì cũng có thể vượt qua huống chi chỉ là một căn bệnh nhỏ nhoi.
– Không cần biết là từ bao giờ, tình trạng tâm lí anh như thế này, đối với tiểu hài tử phi thường tổn hại.
– Biết rồi. Nhưng Phàm đâu?
– Mới thiếu hơi nhau có tí thôi mà đã nhớ thương rồi sao? Nói đến anh ấy mới nhớ, tuần trước, anh ấy có đến khám nhưng em khám thế nào cũng không ra bị bệnh gì lại hay nôn mửa, chóng mặt. Ra là nghén. Người ta bảo chồng yêu vợ mới nghén thay.
Khóe môi Tử Thao bất giác vẽ lên một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt đào hoa cong cong ánh lên ngàn tia vui sướng.
“Phàm, anh nói xem, Huân nhi liệu có nói đúng không?”
Thế Huân cười đến thập phần vui vẻ, y biết Ngô Phàm yêu Tử Thao từ rất lâu rồi nhưng hắn chẳng chịu thừa nhận thôi, nhìn cái vẻ mặt hạnh phúc muốn chết kia của người nào đó khiến y cũng vui lây, cuối cùng thì hai kẻ cố chấp này cũng sẽ tỉnh ngộ mà đến với nhau rồi. Lại nghĩ tới Lộc Hàm, đến bao giờ, y với Tiểu Lộc mới có thể tận hưởng hạnh phúc làm cha mẹ đây?
Tử Thao nhích người ngồi dậy nhưng toàn thân buốt nhói đến nhúc nhích cũng khó khăn, Thế Huân thấy vậy ấn vai cậu xuống:
– Anh cứ nằm đó đi, em sẽ cho người đến tận nơi chăm sóc, hôm qua đứa nhỏ suýt chút nữa không giữ được nổi, đừng tổn hại bản thân nữa. Bây giờ anh sống cho hai người chứ không phải vì mình anh đâu.
Thế Huân toan đi ra thì bị Tử Thao níu tay lại, y quay lưng lại nhìn cậu,
– Chuyện này, đừng nói cho ai, có được không?
– Còn Phàm ca…
– Có gì anh sẽ tự nói với anh ấy.
Thế Huân có chút lưỡng lự, y trầm lặng suy tính gì đó nhưng bị ánh mắt thiết tha của Tử Thao thuyết phục, y khẽ thở dài một hơi, hướng cậu gật đầu. Tử Thao mỉm cười thả tay y ra, ra hiệu cho y rời đi. Y quay lưng đi nhưng dường như có gì muốn nói lại quay lại nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cách rời đi. Tử Thao cũng chìm đắm trong hạnh phúc của bản thân mà chẳng để ý lắm tới biểu hiện kì lạ của Thế Huân.
Còn lại một mình Tử Thao trong phòng, cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Là con trai hay con gái, nên đặt tên đứa bé là gi, cậu tưởng tượng ra viễn cảnh một gia đình hạnh phúc, gia đình ấy có cậu, có hắn, có cả bé con nữa. Bé con sẽ mặc một bộ đồ gấu trúc đáng yêu chạy vòng vòng quanh nhà, hắn sẽ luống cuống đuổi theo bé con, còn cậu sẽ ở bên ngắm nhìn hai người họ. Chỉ là tưởng tượng thôi nhưng Tử Thao cũng thấy vui rồi.
– Em nghĩ gì mà cười ngờ nghệch thế?
Giọng nói quen thuộc vang lên kẽo Tử Thao ra khỏi dòng suy nghĩ mung lung, cậu không keo kiệt tặng cho Ngô Phàm một nụ cười tươi rói, vui vẻ đáp:
– Em có sao?
Ngô Phàm đối với nụ cười xinh đẹp kia có chút chân động, hắn hắng giọng
– Còn chối? Cười đến ngây ngốc.
– Không có.
– Được được, em không có cười, là mắt tôi nhìn nhầm. Em thấy trong người thế nào rồi?
Ngô Phàm ngồi xuống bên cạnh Tử Thao, cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, hắn còn kê thêm cái gối nhỏ dưới lưng cho cậu dễ chịu hơn.
– Như anh thấy đấy, em chưa chết.
– Còn đùa được sao? Ngày hôm qua em rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tử Thao thu hồi lại nụ cười ban nãy, cậu im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
– Anh… có thể, đừng hỏi em chuyện ngày hôm qua được không? Vào một lúc nào đó, khi em thông suốt tất cả, em sẽ nói với anh. Bản thân em ngay cả chuyện ngày hôm qua cũng không rõ mình vì cái gì mà trở nên điên cuồng như vậy, thế nên, tạm thời, đừng nhắc tới chuyện này nữa, được không anh?
Ngô Phàm nhìn cậu một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hắn luôn như vậy, chuyện gì Tử Thao không thích, hắn sẽ không ép. Hắn xoa xoa mái đầu vàng kim khiến cho mái tóc Tử Thao lộn xộn một chút, rất đáng yêu, như mèo nhỏ vậy, thực khiến người ta muốn bỏ vào túi đem về nuôi, hắn vô thức mỉm cười vì ý nghĩ ấy. Trong lòng tràn đến một cỗ ấm áp không thành lời.
Tử Thao thấy biểu tình của Ngô Phàm, trái tim cũng không tránh khỏi có lệch đi một vài nhịp. Đây là thứ người ta gọi là hạnh phúc sao? Có phải hay không hạnh phúc chỉ là những thứ đơn giản như vậy?
Ánh nắng ban trưa mùa đông thực dịu dàng khẽ vương vấn trên khóe môi hai nam nhân tạo nên một bức tranh phong tình vạn chủng. Đã rất lâu rồi, Tử Thao mới mỉm cười vui vẻ đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip