Chương 39: Tiểu hài tử

– Bạch Hiền, anh ấy không sao chứ?

– Có lẽ vậy, chỉ là hoảng quá nên xỉu thôi. Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây, tôi đi tìm Thế Huân hỏi han tình hình của em một chút, lát nữa sẽ đem đồ ăn đến cho em.

Tử Thao ngoan ngoãn gật đầu. hắn rời đi rồi, cậu cũng cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu tìm kiếm xung quanh tìm trò vui. Ánh mắt cậu dừng lại trước tập bệnh án của Thế Huân. Thằng nhóc hậu đậu này, trưởng khoa cái gì chứ, chỉ là tên nhóc bất cẩn, bạ đâu quên đấy.

Dù biết là không nên nhưng Tử Thao tự nhiên nổi lên thói tò mò, là nhàm chán quá sinh nông nổi sao? Cậu mở tập bệnh án ra. Là bệnh án của cậu, có cả hình siêu âm. Thì ra bé con được hai tháng rồi, cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, nhất định phải xin tên Thế Huân một tấm mới được.

Cậu tiếp tục lật sang trang tiếp theo, cũng là một người có thai, hài tử có vẻ nhỏ hơn bé con của cậu, cậu đưa tay khẽ vuốt ve bức hình. Thì ra cảm giác có con là như vậy, chỉ cần nhìn hài cũng thấy hạnh phúc. Tử Thao liếc mắt lên phía trên, đồng tử cậu mở lớn đầy kinh ngạc. Là…

“Biện Bạch Hiền”, cái tên quen thuộc trong tiềm thức Tử Thao. Biện Bạch Hiền…. có con sao? Tập bệnh án trong tay cậu rơi xuống như chính niềm hạnh phúc của cậu cũng rơi xuống. Âm thanh đầy nhục dục đêm hôm đó lại tràn về, tiếng Bạch Hiền rên rỉ tên Xán Liệt vang vọng trong đầu cậu, từng tiếng thở dốc của Bạch Hiền dưới thân Ngô Phàm lại ùa về. Tử Thao kịch liệt lắc đầu, hai tay ghì chặt lấy đầu ngăn cho âm thanh đáng sợ kia trong đầu.

Hoàng Tử Thao hoàn toàn hoảng loạn, trái tim cậu đạp điên cuồng trong lồng ngực. Bạch Hiền… con Ngô Phàm, đêm hôm đó, bọn họ,… cũng có hài tử sao?

Cậu vô thức đưa tay xuống bụng mình, siết chặt lớp áo mỏng bên ngoài. Giấc mơ, vọng tưởng của cậu sụp đổ trong chốc lát, hạnh phúc của cậu, ngắn ngủi vậy sao? Thậm chí chút hạnh phúc nhỏ nhoi dù chỉ là hão huyền nhưng tại sao không thể để cậu tự huyễn hoặc bản thân lâu một chút? Mắt cậu mờ đi vì làn nước cay xót, một dòng lệ nóng hổi chảy dài từ khóe mắt xuống tận khóe miệng mặn chát, cổ họng cậu đắng ngắt, đắng như chính cõi lòng cậu. Trái tim cậu lại siết chặt đau đớn.

Tử Thao trong vô thức bật cười, thì ra, bao lâu này, trái tim cậu vẫn còn biết đau sao? Hắn hết lần này đến lần khác khiến nó đớn đau, cậu cứ ngỡ nó đã nát tan từ lâu rồi chứ hay thực ra lúc nào tim cậu cũng đau nhưng vì khi nãy quá hạnh phúc khiến bản thân quên đi nỗi đau ấy để rồi khi trở về thực tại, vẫn là mình cậu nhận lấy khổ đau. Tử Thao cuối cùng không không nhịn nổi thương đau, cậu bật khóc như một đứa trẻ, khóc đến thương tâm, từng giọt, từng giọt, vương ướt khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thao, từng chút thấm sâu vào trong tim cậu khiến trái tim vốn nhiều vết thương thêm đau xót. Cậu cắn chặt môi ngăn cho bản thân phát ra tiếng nức nở, hai tay siết chặt lấy bản thân gầy yếu.

Cậu không thể như thế được, sẽ rất tổn hại hài tử, phải rồi, từ giờ Tử Thao sẽ không được phép đau lòng nữa, vì cậu không cô đơn, cậu đã có bé con rồi. Đó chính là điều tuyệt vời nhất, là thứ hạnh phúc không gì thay thế được hắn dành cho cậu. Vì bé con, cậu sẽ không đau lòng nữa. Hơn nữa, có chắc con Bạch Hiền là của Ngô Phàm là thật không? Đúng, cậu phải đi tìm Ngô Phàm, đi tìm hắn để hỏi rõ mọi chuyện, đi tìm hắn để nói cho hắn biết về bé con trong bụng cậu.

Tử Thao hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt lệ còn vương lại, cậu giật phăng mớ dây dợ lằng nhằng cắm trên tay. Cơn đau dưới chân truyền lên khiến cậu nhăn mặt nhìn xuống, hai chân cậu quấn đầy dải băng trắng muốt, thấp thoáng còn máu thấm ra ngoài. Nhưng Tử Thao mặc kệ, mấy vết thương này so với những đau đớn cậu từng trải qua có thấm vào đâu. Cậu nén đau bắt đầu điên cuồng đi tìm Ngô Phàm, chắc giờ này, hắn đang ở cùng Bạch Hiền.

.

.

.

Ngô Phàm khoanh tay trước ngực, ánh mắt quỷ dị nhìn Bạch Hiền chằm chằm. Bạch Hiền nằm trên giường bệnh, gương mặt hoàn toàn vô hồn, tay ôm chặt vùng bụng, ánh mắt còn ngấn nước ngước nhìn theo Ngô Phàm. Hắn tiến lại gần, ôm lấy thân ảnh run rẩy vào lòng, vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu. Dường như vòng tay hắn cũng trở nên lạnh lẽo, đồng tử hắn hiện hữu vài tia máu đỏ rực và còn có chút khó hiểu sau đôi mắt thâm trầm kia. Hai thân ảnh ôm nhau thật lâu, hắn mới trầm giọng lên tiêng:

– Đứa bé … là con anh.

Bạch Hiền trong lòng hắn lắc đầu lien tục, giọng cậu như van nài:

– Anh đừng ngốc.

Vòng tay Ngô Phàm như siết chặt hơn chẳng mảy may chú ý tới một thân ảnh ngồi sụp xuống trước cửa phòng.

Tử Thao trong giờ khắc nhìn thấy chính miệng Ngô Phàm khẳng định, thế giới của cậu như sụp đổ xuống dưới chân. Cậu cũng muốn lao ngay vào phòng, hét lớn lên rằng, cậu cũng đang mang trong mình đứa con của hắn, rằng con của cậu, cũng phải có cha. Nhưng cánh tay Tử Thao giơ lên lại hạ xuống, cậu nói cho hắn biết, liệu hắn có yêu thương bé con hay ngược lại còn muốn cậu vứt bỏ đứa bé? Cậu không thể đoán trước được. Mà giả dụ hắn không ép cậu đi chăng nữa thì đứng giữa hai đứa con, hắn sẽ chọn ai?

Tử Thao tựa đầu vào cửa, nền đất lạnh lẽo truyền đến từng cơn buốt giá trong lòng cậu. Mắt cậu mở trừng trừng, nhìn về một nơi vô định, cậu chẳng còn đủ sức để khóc nữa rồi. Nghén thay sao? Liệu có phải quá xa hoa so với cậu không? Hắn đúng là nghén nhưng là thay Bạch Hiền, là người hắn yêu thương. Cậu đang tự huyễn cái thứ xa vời gì thế này? Tử Thao chợt bật cười mỉa mai.

Cậu đưa tay vuốt ve vùng bụng của bản thân, chỉ trong bất chợt một ý nghĩ tìm tới cậu, ánh mắt trở lại nghiêm túc, bàn tay cậu vô thức siết lại thành quyền.

“ Con ngoan, xin lỗi con.”

Lát sau, Tử Thao đứng dậy, cậu lê bước trở về, đôi chân cậu chảy máu thấm đỏ cả một mảng bông băng, cậu vẫn bước đi, bước đi thản nhiên như không, bóng lưng cậu đổ dài trên nền đất vừa cô đơn, lẻ loi lại thật bé nhỏ.

.

.

.

– Anh, rốt cục là đi đâu về? Em đã nhắc nhở anh như thế nào rồi?

Thế Huân vừa thấy Tử Thao trở về phòng đã lập tức trách cứ nhưng nhìn thấy biểu cảm vô hồn trên gương mặt Tử Thao, y như hiểu ra điều gì đó liền để Tử Thao bình tĩnh lại, lát sau, y mới hỏi:

– Anh… sao vậy?

Tử Thao vẫn im lặng, cậu như câm, như điếc chẳng thèm đoái hoài gì đến mọi thứ xung quanh, thật lâu sau, cậu mới ngẩng mặt nhìn Thế Huân. Y chợt hoảng hốt khi nhìn vào đồng tử đen láy kia, đôi mắt Tử Thao, thật lạnh lùng, vô cảm, thậm chí còn có thêm vài tia tàn độc chăng?

– Giúp anh một chuyện, được không?

Tử Thao ghé sát vào tai Thế Huân thì thầm vài tiếng không rõ, chỉ biết lúc sau, Thế Huân nói gần như thét lên:

– Tuyệt đối không được. Tại sao anh lại làm thế?

– Cứ cho là anh ích kỷ đi.

Ngô Thế Huân chau mày, y không hiểu, vạn lần cũng không thể hiểu nổi. Một người mà ban nãy biểu cảm còn ngập tràn trong hạnh phúc, mãn nguyện vì cái gì mà có thể trở nên tiêu cực, tuyệt vọng thậm chí là ác độc đến nhường này?

Tử Thao ánh mắt vẫn như cũ, cậu van xin khẩn thiết y:

– Anh cầu xin em, sau việc này, em có đoạn tuyệt với anh, anh cũng cam lòng. Giúp anh, chỉ lần này thôi, hãy vì tình cảm hai chục năm nay của chúng ta mà giúp anh… được chứ?

Thanh âm của Tử Thao thêm phần run rẩy, đứt quãng, đem theo cả tiếng nấc nghẹn ngào chỉ hận bản thân không thể quỳ sụp xuống mà van nài Thế Huân đồng thuận theo. Nửa ngày sau, y mới khe khẽ lên tiêng.

– Cho em thời gian suy nghĩ, nội trong ngày mai, em sẽ trả lời anh. Trước khi em trả lời, hứa với em anh tuyệt đối không được làm liều.

Tử Thao hướng Thế Huân gật đầu. Y thở dài dìu cậu lên giường, chiếu cố tới khi cậu chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ ra về, trước khi đi còn dặn dò người chăm sóc cậu cẩn thận. Hoàng Tử Thao,thật chẳng thể khiến y yên lòng, thật ngốc nghếch.

.

.

.

– Xán Liệt, sắp đến giờ rồi, con mau nhanh lên.

Phác mẫu một thân trang phục lộng lẫy, khẩn trương giục giã Xán Liệt mau chóng chuẩn bị tiến hành buổi lễ. Xán Liệt hắn như cỗ máy vô huyết vô lệ, cứng nhắc theo lời Phác mẫu đứng dậy. Hắn bước ra ngoài trong xa hoa, mĩ lệ. Khung cảnh hoành tráng, đẹp đẽ đến nhức nhối, đẹp quá mức khiến hắn chán ghét.

Hắn ánh mắt vô hồn quét qua một lượt khách mời, thật nhiều gương mặt thân quen mà cũng thật xa lạ. Trong dòng người bao la kia, người hắn muốn gặp nhất lại không thể gặp, người hắn muốn chạm tới nhất hắn lại chẳng thế chạm tới. Biện Bạch Hiền, con người duy nhất trên đời khiến hắn cảm thấy bản thân vạn phần bất lực.

Xán Liệt bước chân vào lễ đường nhưng cảm giác như bước xuống địa ngục, liệu hắn có sai lầm quá không khi chọn con đường này? Rời bỏ cậu liệu có phải việc sẽ khiến hắn cả đời này hối hận?

Nhìn gương mặt xinh đẹp phong tình vạn chủng của Tú Anh, hắn chẳng những không cảm thấy rung động mà chỉ cảm thấy cô rất giống Bạch Hiền. Không, hắn không thể, người duy nhất hắn có thể kết hôn chỉ có thẻ là cậu, không phải ai khác. Gia đình cậu cùng cha hắn thì can hệ gì chứ? Không phải chỉ là chuyện đã qua rồi hay sao? Cũng không phải hắn giết chết cả nhà Bạch Hiền, lại càng không phải Bạch Hiền đâm chết cha hắn. Giữa hắn và cậu còn gì phải khúc mắc?

Đúng vậy, hắn phải đi tìm Bạch Hiền, đi tìm cậu. Hắn không thể để sai lầm nối tiếp sai lầm. Dù phải trả giá bằng mọi thứ hắn sẽ đem cậu trở về bên mình.

Xán Liệt chỉ còn cách Tú Anh ba bước chân nhưng hắn đột ngột dừng lại, giựt phăng cái nơ trên cổ, thay vì bước thẳng, hắn xoay người chạy một mạch ra ngoài, chạy đến với người hắn dùng cả đời để yêu thương.

Tú Anh chết sững người lại. Cô thua rồi, thực sự thua rồi, thua Biện Bạch Hiền, thua chính tình yêu của họ. Là cô vô dụng hay do tình cảm của bọn họ quá mạnh mẽ? Tú Anh ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn rơi xối xả, nhuộm ướt cả tấm khăn voan trước mặt…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip