Chương 46: Đau lòng

Hoàng Tử Thao dưới thân Ngô Phàm cơ hồ run lên, đồng tử cậu mở lớn. Chuyện này cậu che đậy hết sức kĩ lưỡng, một chút sơ hở cũng không có, thông tin về con trai cậu là hoàn toàn bảo mật chỉ dựa vào câu nói của cậu hôm ở bệnh viện, Ngô Phàm căn bản sẽ điều tra không ra.

– Có hay không?

Hắn lần nữa gầm lên với cậu. Bản thân Ngô Phàm tuy không phải dạng người ôn nhu như nước nhưng đối với Hoàng Tử Thao là lần đầu tiên hắn hung hăng với cậu như vậy. Tử Thao im lặng nhìn hắn, cậu không phải tỏ ra cứng đầu mà chính là cậu không biết trả lời hắn ra sao.

– Em nói không phải anh có tin không?

Ngô Phàm ở trên người Tử Thao cau mày, nói như vậy Hoàng Diệc Tử kia chính là con trai hắn. Bảy năm rồi, con trai hắn đã bảy tuổi vậy mà hắn chẳng mảy may biết gì về hài tử. Một cỗ tức giận lần nữa tràn lên trong lòng Ngô Phàm, lực đạo ở tay hắn tăng thêm vài phần, đem hai cổ tay Tử Thao siết đến ửng đỏ. Đồng tử Ngô Phàm đã hằn lên vài tia máu, hắn dùng hết sức bình sinh ngăn lại cảm giác muốn đánh người dưới thân.

– Vậy mà em giấu tôi suốt bảy năm?

Hắn nghiến chặt răng rít lên với cậu, dường như sức chịu đựng của hắn đạt tới cực hạn rồi. Tử Thao đối diện với cơn thịnh nộ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất. Đồng tử cậu giấy lên một tầng sương mỏng nhưng bị cậu cật lực nén xuống, Tử Thao nhịn không được to tiếng với hắn:

– Vậy anh nói em phải làm sao? Ngày đó chính miệng anh nói Lam Hàn là con anh, tận lúc em ra đi anh cũng không hề níu kéo.

Ngô Phàm ngây người, hắn nhìn biểu tình sắp khóc tới nơi của Tử Thao không khỏi đau lòng nhưng chẳng lẽ nếu như cậu không kích động mà lỡ miệng thì cả đời này, hắn cũng không biết đến sự tồn tại của hài tử mình. Loại sự tình như vậy hắn cũng không biết là ai đúng ai sai bất quá dù có chuyện gì cậu cũng nên nói với hắn một tiếng, hài tử cũng là con hắn cơ mà.

– Nhưng em cũng không thể làm như vậy.

– Được là em sai, tất cả đều là tại em hết. Anh trước hết thả em ra.

Tử Thao tức giận mà thét lên, hiểu lầm cũng là tại cậu không chịu nói rõ với hắn, bỏ đi cũng tại cậu ích kỉ, giấu hắn lâu như vậy cũng là tại cậu muốn độc chiếm Diệc Tử, tất cả đều là tại cậu. Từ khi cậu yêu hắn, mọi lỗi lầm đều là từ cậu mà ra, là cậu ngu ngốc đem tình yêu của mình trao cho người chẳng cần đến, là cậu bức hắn phải kết hôn, ngay cả hài tử cũng là vì ngoài ý muốn mà có. Hắn trước sau một chút cũng không có lỗi lầm gì. Cậu có thể trách cứ ai được.

Ngô Phàm ý thức được lực đạo trên tay mới dần buông lỏng, bất quá tới giờ hắn mới để ý, cổ tay cậu so với trước còn bé hơn, qua lớp áo sơ mi, hắn cơ hồ cảm nhận xương sườn cậu, lực đạo giãy giụa của cậu cũng rất yếu ớt. Hắn nhăn mày, trong lòng trộm thở dài rồi rời khỏi người Tử Thao. Hắn vừa buông, cậu lập tức đứng dậy toan rời đi. Ngô Phàm như chợt nghĩ ra điều gì vươn tay túm lấy cổ tay cậu, Tử Thao theo phản xạ mà hất tay ra. Tiếng xé vải thanh thúy vang lên, tay áo cậu vì thế mà bị rách một mảng.

Vào thời điểm Ngô Phàm nhìn thấy cánh tay Tử Thao, đồng tử hắn mở lớn, hô hấp dường như ngưng trệ, trái tim bỗng giật thót lên từng cơn đau đớn, mi tâm bị hắn nhăn lại thành một đường. Bản thân như bị ai tát mạnh thì ra Ngô Phàm hắn cũng có lúc bị dọa cho hoảng sợ như vậy.

– Tay em…

Ngô Phàm xót xa nhìn cánh tay Tử Thao, trên cánh tay chỉ còn da bọc xương chi chít vết rạch, có những vết đã thành sẹo, có những vết vẫn còn đang được băng, dưới lớp bông băng trắng, ẩn ẩn vài tia đỏ. Tử Thao ý thức được ánh mắt của hắn vội vàng giấu đi cánh tay. Cậu cắn răng không giải thích. Ngô Phàm lại bị cậu chọc tới sinh nộ khí.

– Nói, em rốt cục bị cái gì?

– Với mối quan hệ của chúng ta, em có nhất định phải nói cho anh biết không?

Tử Thao ngước mắt nhìn thẳng vào đồng tử Ngô Phàm không chút sợ hãi, giọng điệu bình thản như người qua đường, đối với hắn một chút quan hệ cũng không có. Ngô Phàm bị cậu hỏi cũng giật mình, quan hệ của bọn họ là gì? Hắn cũng không gọi tên được.

– Tôi và em, chúng ta vốn không phải là anh em hay sao? Có gì không thể hỏi.

Là anh em thì ra là như vậy. Tử Thao nhếch mép mỉm cười chua xót. Cậu yêu hắn lâu như vậy, vì hắn cái gì cũng có thể làm đến cuối cùng, thứ cậu nhận lại chỉ là hai tiếng anh em thực nhẹ nhàng.

– Nhưng đối với em, chúng ta không phải như vậy…Con em sẽ từ từ cho anh nhận lại, đừng quá vội vàng, Diệc Tử còn nhỏ, nó sẽ bị đả kích. Vậy, em về trước.

Tử Thao quay lưng che đi tia đỏ trong mắt, cậu liều mạng kìm nén không khóc trước mặt hắn, ép bản thân phải thực bình thản mà rời đi.Ngô Phàm đối với lời nói kia không quá ép buộc bất quá thứ làm hắn lo lắng lúc này không phải là hài tử mà chính là cánh tay chằng chịt vết thương kia. Hoàng Tử Thao, em vĩnh viễn làm tôi đau lòng.
.
.
.
Phác Xán Liệt vòng tay qua eo Lý Tú Anh, ánh mắt không giấu nổi ý cười, dù rằng hai ngày trước hắn định cầu hôn nhưng bất thành tới tối ngày hôm qua, nữ nhân xinh đẹp này đã nhận lời hắn, khỏi phải nói hắn mừng rỡ thế nào. Tú Anh đối với sự kích động của hắn có chút ngại ngùng muốn đẩy ra, dù sao đây cũng là công ty, thân mật như vậy không đúng đắn lắm. Nhưng đẩy ra còn chưa được, Tú Anh đã bị Xán Liệt giữ lại.

– Anh, đây là công ty.

– Sợ gì chứ, công ty là của anh, em cũng là của anh, kẻ nào dám ý kiến?

– Anh thực…

Tú Anh cợt cứng họng khi nhìn thấy thân ảnh kia. Xán Liệt nhận thấy sự khác biệt của người yêu vội nhìn theo. Cậu trai kia… là Biện Bạch Hiền, bất quá Tú Anh cùng Bạch Hiền có gì quan hệ?
Bạch Hiền chợt cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm khiến cậu quay lại phía sau, biểu cảm trên gương mặt có chút miễn cưỡng nhưng vẫn chủ động mỉm cười chào Phác Xán Liệt:

– Chào Phác tổng, chào lý tiểu thư.

– Biện tổng, chào cậu.

Phác Xán Liệt rất vui vẻ mà bắt lấy tay cậu. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, một mềm mại một cứng cáp, một nhỏ bé, một to lớn, ngay cả độ ấm nơi lòng bàn tay của cậu trai này cũng khiến Phác Xán Liệt cảm thấy quen thuộc, hắn vô thức nắm tay cậu lâu hơn một chút, cảm giác này, khiến hắn có chút khát khao muốn nắm giữ lấy. Người tên Biện Bạch Hiền này, hắn mới gặp có hai lần cớ sao quen thuộc đến vậy.

Lý Tú Anh trong lòng dấy lên một trận lo sợ hoảng hốt. Chung quy cô cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, đối với nam nhân của mình có phần chiếm hữu. Tú Anh tiến đến, phá tan bầu không khí đặc quánh giữa hai người họ.

– Chào Biện tổng. Cậu mang theo cả Tiểu Hàn sao?

Bạch Hiền ý thức được mà buông tay Xán Liệt khiến hắn có chút hụt hẫng. Cậu vô thức nắm tay Lam Hàn kéo về phía sau, gương mặt bối rối cố gắng vẽ nên một nụ cười mất tự nhiên.

– Đúng.. đúng. Hôm nay tôi trùng hợp có việc phải gặp Ngô Phàm tiện thể đem Tiểu Hàn đến luôn.

Tú Anh mỉm cười dịu dàng, tay vươn ra muốn xoa đầu Lam Hàn liền bị đứa trẻ tránh đi. Tay cô dừng lại giữ không khi rồi ngượng ngùng rút lại. Tú Anh hướng đứa trẻ ngọt ngào:

– Tiểu Hàn tại sao con không ở cùng cha?

– Là cha nuôi.

Đứa trẻ tên Biện Lam Hàn không chút khách khí mà sửa lại, trước sau nó không hề nhìn Tú Anh lấy một cái mà luôn hướng mắt nhìn thẳng Phác Xán Liệt. Lam Hàn biết nó là Phác Lam Hàn chứ không phải Biện Lam Hàn. Baba vốn muốn giấu nó nhưng có lần nó trộm nghe được cha nuôi và ba ba nói chuyện, nó biết nó không phải con của cha Ngô. Bạch Hiền không còn cách nào khác đành nói sự thật cho Tiểu Hàn biết nhưng ba ba nó nói rằng, cha nó bị bệnh, tạm thời quên mất ba con nó rồi sẽ có một ngày cha nó sẽ trở lại. Ảnh của cha nó cũng đã xem qua nên mới dễ dàng nhận ra. Bất quá chứng kiến cảnh cha ôm ấp nữ nhân khác không phải baba, Tiểu Hàn dễ dàng nảy sinh cảm giác chán ghét, nó biết ba nó bệnh nhưng trong lòng vẫn chỉ là một đứa nhỏ không thể cảm thông cho cha nó được.

Lý Tú Anh nghe đến đây gương mặt cứng đờ vậy đứa trẻ kia không phải con của Ngô Diệc Phàm, chẳng lẽ là của… Không được, tuyệt đối không thể, Lý Tú Anh cô không cho phép, khó khăn lắm Phác Xán Liệt mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cô, cô sẽ không để bất cứ chuyện gì phá vỡ hạnh phúc của cô, dù cho là con của Phác Xán Liệt cũng không được. Tú Anh siết tay lại thành quyền, ánh mắt hằn lên tia toan tính khôn lường. Bản thân cô không phải người xấu nhưng đối với những thứ thuộc về cô, bất cứ kẻ nào cũng không được cướp đi.

Bạch Hiền nhận ra đứa trẻ kia thất thố bèn mỉm cười lấp liếm:

– Là thế này, Ngô tổng chính là bằng hưu thân thiết của tôi, ngay khi Tiểu Hàn chưa chào đời,

Ngô Phàm đã nhận nó làm con nuôi.

Phác Xán Liệt gật đầu, hắn nhìn đứa trẻ kia ánh mắt thập phần kì quái nhìn về phía mình không khỏi ngạc nhiên. Hắn cảm giác đối với đứa trẻ này nảy sinh cảm giác thương xót có lẽ vì nó không có cha sao? Xán Liệt vươn tay xoa xoa mái đầu bé nhỏ, hắn hướng đứa trẻ mỉm cười:

– Hài tử ngoan.

Lam Hàn tròng mắt mở lớn miệng muốn mấp máy tiếng gì đó liền bị Bạch Hiền hung hăng giữ lại, cậu vội vàng đem đứa nhỏ giấu ra sau, thanh âm trả lời Xán Liệt có điểm ấp úng:

– Vậy, tôi xin phép đi trước… Chào Phác Tổng, Lý tiểu thư.

Xán Liệt nhìn theo bóng lưng vội vã kia có chút khó hiểu, bàn tay hắn vô thức đưa lên chạm vào chiếc nhẫn trên cổ. Trong lòng hắn dấy lên một tia bất an, hắn cớ sao lại nghi ngờ Biện Bạch Hiền kia cùng chiếc nhẫn này có liên quan?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip