Chương II
3.
Hai giờ bốn mươi sáu phút sáng.
Ngoài trời sương mù giăng lối, tiết trời càng trở nên lạnh giá, bóng của một người đàn ông cao ráo, những giọt nước li ti bết lại trên mái tóc nâu cà phê tối màu, lấp lánh như kim sa dưới ánh đèn đường tờ mờ nơi góc phố vắng bóng người. Trên tay hắn, không rõ pha lê hay ngọc ngà châu báu, nhìn kĩ một lúc mới chợt nhận ra đó lại là một người phụ nữ, tựa hồ một sinh linh đang run rẩy hấp hối trước bóng tối của đêm đen tiêu điều. Nếu hắn nới lỏng vòng tay, cô ấy sẽ tan vỡ.
Cô ấy sẽ lại tan vỡ.
Hắn dừng lại trước thềm của một căn nhà tường ốp gạch đá, hai khung cửa sổ kéo kín rèm nhưng vẫn sáng đèn vàng. Johnny Cash đang hát cùng với cây đàn guitar của mình qua chiếc đài cũ kĩ mà cha hắn để lại. Tiếng nhạc âm vang khiến mí mắt hắn trở nên nặng trĩu, hắn muốn ngủ, anh thèm được ôm cô gái này vào lòng và chìm vào giấc nồng, nhưng hắn biết rằng mình sẽ không thể làm thế, ít nhất là vào lúc này. Khi tiếng thở dài uể oải chưa kịp thoát ra khỏi khuôn miệng hắn, cánh cửa trước hiên nhà mở ra, hắn bất giác giấu đi vẻ kiệt sức trên gương mặt mình khi đối diện với vị quản gia lâu năm. Giờ đã muộn rồi nhưng Wei vẫn chưa ngả lưng, dù có những bài hát của Johnny Cash dìu vào giấc chiêm bao, tâm trí ông vẫn ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của hắn như thể ông có hẳn một giác quan riêng để phục vụ cho mục đích ấy. Wei cúi người chào, một hành động sớm đã trở thành phản xạ tự nhiên mỗi lần anh bước qua cánh cửa hẹp. Thấy cô gái khẽ co mình lại trong vòng tay của Syaoran, Wei không nói gì, chỉ nheo mắt và lách người sang một bên để Syaoran tiến vào trong.
"Phiền ông chuẩn bị giúp cháu một chậu nước nóng, chiếc khăn mùng, một ly nước ấm và hộp sơ cứu vết thương. Hãy gọi cho Eriol giúp cháu. Danh thiếp của cậu ta ở trên bàn làm việc. Còn lại cứ để cháu lo." Syaoran nhìn ông đầy áy náy. Với người ngoài, Wei không gì hơn là một người quản gia, song trong mắt hắn, ông lại mang hình tượng của một người cha ân cần. Ông mỉm cười với Syaoran, ánh mắt có đôi chút bi thương, gật đầu rồi lặng lẽ quay gót vào trong bếp.
Sakura yếu ớt cựa quậy mình để tìm một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay hắn, gương mặt cô vùi vào chiếc áo măng tô phảng phất mùi mặn của sóng biển và sương giá, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ bất lực. Vẻ khổ sở của cô lúc này khiến chân hắn như tê liệt, không phải vì mệt mà hắn khó nhọc leo lên từng bậc thang, mà thấy dáng vẻ yếu đuối của cô như hút cạn sinh lực của hắn vậy. Hắn nhớ mái tóc nâu trà ấy óng ánh dưới ánh hoàng hôn nhuộm vàng, nhớ bóng lưng của cô nàng tung tăng trên bãi cát mềm, sóng dập dìu nơi hai bàn chân nhỏ bé hoạt bát, đôi ngươi ngọc lục bảo nhìn hắn ngập tràn hạnh phúc. Và cũng là cô gái ấy, đang đánh mất hơi ấm từ cơ thể hắn một cách từ tốn, chậm rãi. Cái chết đang gặm nhấm tất cả mọi thứ thuộc về người phụ nữ mà hắn vẫn luôn hằng yêu.
Sau khi đẩy cửa bước vào phòng, hắn đặt cô gái thân thể ướt sũng và lạnh cõng trên tay mình xuống chiếc giường lớn quen thuộc. Trên mặt giường có một chiếc thảm thêu tay họa tiết màu đỏ xen kẽ vàng kim óng ánh, có vẻ là một thứ vô cùng đắt tiền – không phải là do hắn tự tay mua – mà Wei đã cẩn thận trải lên từ trước. Lại là lũ người ưa nịnh bợ, câu nệ quà cáp, tôn sùng vẻ phong trần và năng lực của hắn. Tất cả chỉ là một lời dối trá, bọn họ và kể cả con người hắn. Chiếc thảm đắt đỏ này có tàn tạ rồi rách bươm ra, hắn cũng cóc phải màng đến, có khi còn mừng hơn vì mình chẳng phải tốn chút sức lực nào để đích thân phá hỏng nó. Cởi chiếc áo khoác măng tô ẩm trên người, hắn chống hai tay lên hông, quay lưng tiến về phía cửa sổ, ánh mắt hổ phách mỏi mệt nhìn ra ngoài phố, khẽ trút một hơi thở dài. Hắn vẫn chưa có đủ dũng khí để đối diện với cô ấy, hắn không thể nhìn người phụ nữ đang khổ sở cuộn người lại để tìm hơi ấm trên chiếc giường kia. Song, tưởng tượng đến cái cảnh để bất cứ một người nào khác – không phải là hắn – chạm vào cô lúc này, hắn sẽ phát điên lên mất. Đêm nay, một mình hắn sẽ chăm sóc cô. Eriol kia có đến kịp đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không được phép đặt chân vào căn phòng này ít nhất là cho đến khi Sakura được mặc một bộ đồ mới.
Syaoran kìm nén nỗi băn khoăn đang cuộn trào trong lồng ngực mình, hắn dè dặt quỳ xuống bên chiếc giường, cố gắng thu lại dáng vẻ tái nhợt của người con gái trước mắt mình trước khi đưa tay tháo nút váy đầm của cô. Động tác của hắn rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng cũng có phận vụng về lúng túng. Không phải là do hắn chưa từng chạm vào đàn bà, mà là vì hắn sợ sự hấp tấp của mình sẽ làm tổn thương nàng thiếu nữ ấy. Trái tim hắn đã kiên cường qua bao giông tố, bao sỉ nhục, bao biến cố, nhưng chưa lần nào đứng vững trước Kinomoto Sakura. Cô làm hắn phải tan chảy tựa như tượng băng đứng dưới cái gay gắt của nắng mặt trời, dù chỉ là qua nụ cười, hay qua ánh mắt, bất cứ điều gì thuộc về cô đều khiến cho lớp vỏ lạnh lùng kiên định của hắn hoàn toàn sụp đổ. Cô với hắn là một ly vang Pinot Blanc ngọt ngào và trong sáng, là thứ thuốc an thần hữu hiệu nhất có thể xoa dịu mọi cơn cuồng nộ trong lòng hắn. Hắn cầu mong cô đừng mở mắt, đừng trông thấy gương mặt khổ sở của hắn lúc này, đừng trông thấy sự sợ hãi tột cùng đang trào dâng trong đôi mắt của hắn. Hắn không muốn mất cô.
Hắn không thể mất cô thêm một lần nào nữa.
Sau khi thắp nến thơm và đóng kín cửa sổ, kéo màn để sưởi ấm cho căn phòng, Syaoran tiến hành sơ cứu vết thương cho Sakura. Những chiếc cúc nhỏ được tháo ra tới ngang phần bụng, hắn ngay lập tức phải ép mình phớt lờ đi dáng vẻ mảnh khảnh song vẫn đậm nét yêu kiều của cô để nhìn rõ những vết thương hằn lại trên làn da mà hắn đã từng hết mực nâng niu ấy. Không thể chỉ dùng bệnh nghề nghiệp để biện minh cho sự lí trí của hắn, nhưng bất kì gã đàn ông nào nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể của người mình yêu, hẳn sẽ không thể nào giữ lại được cơn giận khiến cho đôi mắt hắn phải long sòng sọc thế này.
Rốt cuộc là thằng tâm thần nào đã làm chuyện này với cô ấy?
Vết bầm tím này sẽ không đáng để khiến hắn lên cơn như vậy nếu như đó không phải là vết tích của xâm hại. Một tên khốn bệnh hoạn nào đó đã xém giết chết Sakura của hắn chỉ vì ham muốn được thỏa mãn thứ dục vọng dơ bẩn. Mẹ kiếp!
Vẫn từ tốn hết sức có thể, hắn cởi chiếc váy ra khỏi người cô, cả mảnh đồ lót còn sót lại trên cơ thể, để rồi lặng người đi vì phẫn nộ. Cho dù tính chất công việc không cho phép hắn được động vào nạn nhân, nhưng Syaoran biết rõ kể từ khi ánh mắt hắn rơi trên cơ thể nằm la liệt trên tảng đá bên bờ biển nọ, hắn không thể nào không dùng thân mình để gom lại chút sức sống còn vương trên người Sakura. Hẳn cô đã phải đau đớn lắm, đau đớn đến tột cùng.. Rải rác những vết bầm tím ở lưng, cẳng tay, bắp chân kèm theo những vết xước do địa hình mà hung thủ gây ra. Đặc biệt là ở trên chiếc cổ mảnh mai đó bị siết chặt tới nổi còn hằn cả dấu tay và rướm một chút máu. Khóe miệng rách nhẹ, một gò má tím lại, chứng tỏ rằng cô đã bị đánh đến bất tỉnh. Và quan trọng nhất, ở vùng ngực và vùng kín đều có dấu hiệu xây xát.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Nhịp tim của Syaoran dồn dập như trống đánh trong lồng ngực hắn, như nó muốn thoát ra ngoài và nổ tung thành ngàn mảnh. Hắn cảm thấy khó thở vô cùng, vô thức cắn môi đến mức bật cả máu. Hắn chẳng tài nào nuốt nổi cục nghẹn hình thành trong cổ họng, quai hàm hắn banh ra vì lửa giận trong người đang đốt cháy từng mảnh lí trí còn tồn đọng trong đầu hắn. Hắn sẽ giết, nhất định hắn phải xé xác tên khốn đó.
Nhưng trước hết, hắn cần phải xóa đi phần nào những vết tích xấu xí này trên người cô. Và đích thân hắn phải là người làm điều đó.
Syaoran nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài, hắn đợi một lúc rồi mới mở cửa, thấy trước thềm đã đặt sẵn mọi thứ hắn đã dặn ông Wei, kèm theo một bộ đồ ngủ bằng lụa. Hơn nữa, lại là đồ ngủ của cô mà hắn vẫn còn giữ trong nhà, đã giặt sạch sẽ thơm tho. Hắn không khỏi cau mày, gắng chôn vùi những cảm xúc đáng cuộn xoáy trong lòng và mang chúng vào trong.
Nhẹ nhàng hắn lau qua cơ thể cho cô, đắp khăn ẩm lên miệng cô để tránh tình trạng mất nước. Tạm thời sơ cứu và sát trùng những vết thương hở, hắn không khỏi đau lòng khi nhìn thấy cơ thể trần trụi ấy, vốn chỉ để cho một mình hắn chiêm ngưỡng khi hai người vẫn còn quấn quýt bên nhau. Tại sao lựa chọn rời xa cô để bảo vệ cho tương lai của người con gái kia, lại khiến hắn cảm thấy hối hận đến mức này?
Lòng hắn đã tan nát biết bao nhiêu khi phải phản bội chính tình cảm của mình, để đưa ra lựa chọn mà bản thân hắn lúc bấy giờ nghĩ là tốt nhất, để rồi một lần nữa nhận ra điều này vẫn đẩy cô vào chỗ chết, trái ngược hoàn toàn với những gì hắn đã sắp đặt?
''Syao..ran..'' Hắn nghe tiếng thều thào, khàn đặc của người phụ nữ đang khó nhọc duy trì hơi thở của mình trên giường hắn. Hắn gấp gáp quỳ xuống bên cô, áp môi mình lên vầng trán của cô thật lâu, bàn tay chai sạn của hắn dịu dàng gạt hai bên tóc bết dính trên gương mặt nhỏ nhắn của người ấy, liên tục thủ thỉ vào tai cô ''Xin lỗi em, xin lỗi em, tôi ở đây mà, không sao cả.''
''Thiếu gia, ngài Hiiragizawa đã đến rồi. Hiện cậu ấy đang đợi thiếu gia dưới phòng khách.'' Một lúc sau, Wei một lần nữa gõ cửa phòng hắn, cất tiếng. Syaoran vẫn chần chừ, không muốn rời xa Sakura lúc này. Thế nhưng cô vẫn cần phải uống thuốc và truyền dịch trước khi tình trạng trở nên nguy kịch hơn. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, kéo chăn lên đắp cho cô, lưu luyến một ánh nhìn cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hắn bắt gặp Eriol đang treo chiếc áo măng tô của mình lên giá ngay trước cửa khi đang đi xuống cầu thang, đôi mắt xanh tựa lòng đại dương ẩn dưới cặp kính tròn gọng bạc ấy có đôi chút phiền toái, nhìn trực diện vào mắt hắn. Anh ta tuy đã quá quen thuộc với việc bị Syaoran dựng cổ dậy giữa đêm khuya để làm việc, ấy vậy mà lần này anh không quá hài lòng bởi việc bị đưa đến đây bởi một gã ngư dân xấc xược. Đầu tóc vẫn còn thấm sương đêm, song thứ khiến Eriol cảm thấy thôi thúc trong lòng không phải là cảm giác ẩm ướt rịn rịn trên da thịt, mà là vẻ mặt phức tạp của Syaoran.
Tại sao vẻ mặt vốn trông lúc nào cũng vô cảm nọ lại có thể biểu lộ nhiều cảm xúc đến thế? Từ bi thương, ân hận đến phẫn nộ, điên loạn đều được thể hiện trong đôi mắt kiên nghị một màu hổ phách. Là một người đọc biểu cảm một cách thuần thục, Eriol vẫn không khỏi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh trông thấy Syaoran mất bình tĩnh như thế. Hắn ta lo lắng sắp phát điên đến nơi rồi kia kìa, rốt cuộc là ai đã khiến cho hắn trở nên mất trí thế này?
''Cậu cứ đi giải quyết những chuyện cậu cần phải làm đi. Ở đây tạm thời cứ để tôi lo. Có bất cứ điều gì cần đến, cứ báo với tôi.'' Eriol hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài, anh tiến đến rồi vỗ vào vai Syaoran hai cái. Anh làm bạn với Syaoran đủ lâu để hiểu những gì hắn muốn nói mà chẳng cần hắn phải thốt ra. Anh là người duy nhất có thể làm được điều đó.
''Tôi không thể dùng quyền hạn của mình để điều tra vụ này mà không có tay mắt của Fei Wong theo dõi. Dù chưa có bằng chứng, ít nhiều gì cũng có hắn nhúng tay vào hòng đe dọa tôi.'' Syaoran lảng tránh ánh mắt của Eriol, không lộ chút biểu cảm nào hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng xanh xanh chớm sáng bắt đầu loang lổ trên vỉa hè. ''Tôi cần cậu chống lưng cho tôi lần này. Những hồ sơ về xâm hại tình dục quãng thời gian gần đây ở khu vực này hãy đem về cho tôi. Cả quyền truy cập vào dữ liệu CCTV khu vực ra vào của đảo Omishima nữa.''
''Được rồi.''
''Và.. bảo cô ấy là tôi sẽ về sớm thôi.'' nói rồi, Syaoran nhận lấy chiếc áo khoác mới từ trên tay của Wei, đội nón lên và mở cửa bước ra ngoài, không buồn nói một câu chào tạm biệt. Eriol dẫu chẳng còn lạ lẫm gì với cái thái độ này, anh vẫn không khỏi lo lắng cho cậu thanh niên kia. Đương nhiên rồi, phải là vì cô ấy thì cậu ta mới như gà mắc tóc như vậy.
''Ông Wei này, cậu ấy đã đưa Sakura về đây được bao lâu rồi?'' Eriol mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi vị quản gia họ Li.
''Thiếu gia đưa tiểu thư về khoảng lúc ba giờ sáng. Có lẽ đã sơ cứu cho cô ấy xong. Nhưng có vẻ tình trạng vẫn không mấy khả quan.''
Eriol gật đầu, nhanh chân bước lên phòng của Syaoran ở tầng hai, miệng khẽ lẩm bẩm, ''Tomoyo mà thấy cậu như thế này chắc sẽ khổ sở lắm, Sakura yêu dấu à.''
______
Sau 3 năm dài ròng rã, mình xin được trả nợ cho những độc giả mà mình đang mắc nợ, và cũng chuyển fic này thành fic dài luôn :)) Rất xin lỗi mọi người. Nhưng để viết nên những dòng này, mình cũng đã trải qua kha khá chuyện mới có thể cảm nhận chân thực nhất những cảm xúc mà mình muốn gửi gắm vào trong fic.
Mình quyết định sẽ viết ngắn lại nhiều để tránh dông dài, lại dễ dàng chỉnh sửa và ra chap nhanh hơn. Mong là không quá ngắn.
Một chút âm nhạc mình gửi đến cho mọi người, ghé thăm Youtube của mình nhé, Yêu Mê sẽ luôn ở đây, và sẽ không bị dang dở đâu. Cảm ơn vì đã chờ đợi mình.
https://www.youtube.com/channel/UC20dURa6hdwzXJHNBKcTQEQ
15.10.22
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip